Nàng nói không sai, cái bí mật chưa biết này đúng là sự trừng phạt đối với hắn. Hắn lúc nào cũng sẽ nhớ tới nàng, nhớ đến bí mật trong lời của nàng, hàng đêm khó có thể yên giấc.
Nước Vong Xuyên đỏ thẫm có thể tái hiện chuyện cũ không muốn ai biết, có một số việc hắn hiểu được, nhưng có chân tướng hắn lại không hay.
Trong hình xuất hiện Phi Hồ áo đỏ diễm lệ, mặt mày hắn cau có, thấy nàng mua gà quay ở trên trấn, lúc mặc cả cùng phụ nữ nọ lại phát hiện bên hông người phụ nữ đeo một túi gấm.
Một túi gấm giống cái nàng giao cho hắn siêu độ như đúc.
Nàng sửng sốt hỏi, nghe người phụ nữ kể lại: "Lúc trước Trường Quân tặng cho tôi, nàng ấy vốn thêu hai túi gấm, một cái đưa cho Đàm Uyên đã đính hôn từ nhỏ, một cái tự mình giữ lại. Đáng tiếc Đàm Uyên một lòng hướng Phật, muốn xuất gia, còn đem túi gấm trả lại cho nàng. Nàng nói giữ lại hai túi gấm cũng vô dụng bèn tặng tôi."
Nàng dường như nghĩ đến dáng vẻ nhạt nhẽo trước sau như một của hắn, cười khẽ một tiếng. Lại nghe người phụ nữ tiếp tục nói: "Trường Quân này là một đứa nhỏ ngốc, nàng cho rằng Đàm Uyên thà xuất gia cũng không muốn cưới nàng là bởi vì dung mạo mình nhìn không đẹp, bèn nghĩ hết biện pháp loại bỏ vết bớt trên mặt, sau này bỏ đi cũng không trở về nữa. Mà đứa bé Đàm Uyên kia, trên đường trước khi đến chùa miếu xuất gia, gặp phải sơn tặc bị giết rồi, ôi, thật là một đôi trẻ đáng thương."
Nàng đã sớm biết, nàng biết hắn không phải Đàm Uyên, nàng biết hắn có thân phận khác, cho nên sau khi trở về mặt nàng mới lộ vẻ cổ quái, đứng dưới tàng cây nguyên một đêm.
Nhưng cho dù là như vậy, nàng vẫn yêu hắn sâu đậm, thậm chí thay hắn gánh chịu hết thảy tội lỗi, cuối cùng cam tâm tình nguyện giao trái tim cho hắn.
Hình ảnh trong chén trà chuyển động, xuất hiện nhiều năm trước, đỉnh núi tuyết kết ra thất ngôn bồ đề tâm, lúc thành chủ Lạc thành nhận được tin tức vội vội vàng vàng chạy tới, lại đến chậm một bước. Một người mẹ vì để phục sinh đứa con gái chết non dựa vào tình thương vĩ đại của người mẹ leo lên núi tuyết, đút bồ đề tâm cho con gái trước hắn một bước, còn chính mình lại chết cóng ở trên núi tuyết.
Việc đã đến nước này, thành chủ Lạc thành không thể làm gì, nhưng cũng biết rõ, dùng trong sinh mệnh ăn bồ đề tâm có một kiếp bồ đề, hoặc là kiếp sinh tử, hoặc là tình kiếp, chỉ cần nàng tự nguyện moi tim trước khi độ kiếp, thì trái tim này có thể để cho hắn sử dụng lại lần nữa, giúp hắn tu hành.
Mấy năm nay hắn vẫn phái người giám sát nàng, cho đến khi nàng suýt chút nữa táng mạng ở sa mạc, kiếp bồ đề cuối cùng cũng có phản ứng, vốn tưởng rằng kiếp nạn của nàng là kiếp sinh tử, chẳng ngờ lúc ranh giới sống chết trời giáng mưa to, chuyển kiếp sinh tử thành tình kiếp.
Người tên Đàm Uyên kia, mới là kiếp nạn số mệnh an bài cho nàng. Thành chủ Lạc thành phái người tìm kiếm Đàm Uyên phát hiện người này chết sớm, vì vậy liền lệnh cho ám ảnh đắc lực nhất bên cạnh giả mạo, tất cả sự liều mình giúp đỡ đều là hư tình giả ý, chẳng qua là để cho nàng thích hắn, cam tâm tình nguyện moi tim mà thôi.
Lạc thành vì ngăn chặn Thuần Dương quấy rầy việc này nên hạ sát thủ đối với chưởng môn Thuần Dương, mãi đến khi thành chủ Lạc thành thuận lợi lấy được bồ đề tâm, mới truyền rộng tin tức Lâm Ngọc Không đã chết ra ngoài, giá họa cho Phi Hồ.
Bọn họ tự cho là nàng đến chết vẫn chẳng hay biết gì, là một kẻ rơi vào tình kiếp đáng thương đáng cười. Nhưng thực ra nàng nhìn thấu hơn bất cứ ai, biết rõ là bẫy rập, biết rõ là giả ý, nhưng vẫn bỏ ra chân tình.
Là bởi vì yêu quá sâu, quá vẹn toàn.
Sắc mặt hắn trắng đến dọa người nhưng giọng nói vẫn lãnh đạm trước sau như một, nói lời cảm tạ với Lưu Sênh rồi rời khỏi, nàng hơi suy nghĩ, vẫn giúp cô gái ấy hỏi câu kia.
"Huynh yêu nàng ấy không?"
Hắn ngừng chân ở cửa, một lúc lâu sau, rốt cục cũng mở miệng: "Tôi đã phụ bạc nàng."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT