"Ái khanh, khanh cảm thấy đề nghị của trẫm thế nào?"

Tiếng vua cười tủm tỉm truyền đến, Yến Quân Bắc thu lại hồi tưởng. Cành hoa dâm bụt đẫm sương sớm bên trong phòng được cắm trong bình có hoa văn kỳ lân và đôi rồng cuộn men sứ vàng, long diên hương* lơ lửng ở chóp mũi.

*một chất sáp màu xám được tạo ra trong hệ tiêu hóa của cá nhà táng. Trước đây, long diên hương được sử dụng trong ngành công nghiệp sản xuất nước hoa.

Hắn giấu đi nỗi ưu tư ảm đạm dưới đáy mắt: "Bây giờ chiến loạn chưa bình, thần không có lòng dạ thành gia, Lục công chúa xinh đẹp có một không hai, tất có người hiền khác xứng đôi, thần là một kẻ vũ phu không dám mơ mộng."

Hắn đứng dậy quỳ lạy, nghiêm túc nói: "Vả lại gần đây thế lực giang hồ càng ngày càng càn rỡ, nhiễu loạn triều cương, thần nguyện xin chỉ quét sạch loạn thế, san sẻ với bệ hạ."

Ánh dương rắc lên mái cong chạm trổ trên xà vàng son lộng lẫy, hắn đi đứng vững vàng, đạp lên bậc thềm ngọc trắng này, thầm siết chặt hai tay.

Hắn mang theo quân đội tinh nhuệ của mình trở về, thề phải san bằng Cửu Minh Đường, chém tên đó dưới đao. Năm đó gã lừa gạt mình lấy trộm hộ giáp của cha, mới hại cha nằm trên giường nhiều năm. Hắn vừa hổ thẹn vừa căm giận, chỉ có buông bỏ giấc mộng đại hiệp từ nhỏ, gây dựng sự nghiệp cho Yến gia, tuân theo ý muốn của cha tòng quân tham chính, chuộc tội với cha.

Người đàn bà kia ấy à, hắn ở quân doanh bao nhiêu năm thì hận nàng bao nhiêu năm, có thể gặp lại nàng lần nữa, nghe nàng dửng dưng nói không biết hắn, tức giận còn lớn hơn thù hận.

Mấy ngày sau, giang hồ đồn đại, Phiêu Kị tướng quân Yến Quân Bắc thống lĩnh quân đội thiết giáp đạp bằng giang hồ, mục tiêu hàng đầu là nhắm thẳng vào Cửu Minh Đường. Còn Cửu Minh Đường cũng treo thưởng giá cao ám sát Yến Quân Bắc, mức tiền thưởng cao ấy trước đó chưa từng có.

Bạch Sậu uống say khướt, bước vào phân đường nhận sự ủy thác này.

Phân đường chủ có hơi chần chừ: "Bạch đường chủ... Không, Bạch cô nương, cô đã rời khỏi Cửu Minh Đường nhiều năm, lần này..."

Bị nàng vung bầu rượu cắt lời: "Tôi chỉ tới làm sát thủ thôi, nhận ủy thác, kiếm chút tiền thưởng, không được à?"

Có thể thì có, nhưng lời ủy thác nàng nhận này là ủy thác khó khăn nhất từ trước tới nay đấy...

Nàng đi đứng lảo đảo bước ra, tiếng nói say sưa tan ở bên trong phòng: "Nói cho những người khác, lời ủy thác này Bạch Sậu tôi nhận rồi, không ai được phép nhúng tay."

Yến quân bắc chỉnh đốn quân thiết giáp, đang ở quân doanh cùng trợ thủ bàn bạc kế hoạch tấn công, chợt cảm thấy sát khí lạnh thấu xương bốn phương tám hướng tập kích tới, sát thủ chưa tới, sát khí đã tới.

Thiết giáp bày trận, bảo vệ Yến Quân Bắc ở chính giữa ba trăm sáu mươi độ không có góc chết, bọn họ sớm đã biết được sẽ có sát thủ đến, chỉ không ngờ tên sát thủ này lại để sát ý lộ rõ như thế, cho bọn họ thời gian tiếp đón dư dả.

Một luồng hương rượu bồng bềnh trôi tới, Yến Quân Bắc vốn bình tĩnh vô cùng thoáng chốc đổi sắc mặt. Sau một lát, Bạch Sậu lảo đảo xông vào phạm vi công kích của quân đội, trên tay còn cầm một bầu rượu.

"Toàn bộ lui xuống."

"Tướng quân!"

"Thu đội! Lui xuống!"

Sắc mặt hắn khủng bố dọa người, tướng sĩ xung quanh hai mặt nhìn nhau chỉ đành nhất tề lùi lại, trên khoảnh đất trống lớn như thế chỉ để lại hai người là hắn và Bạch Sậu.

Núi xa xanh sẫm, sương sớm mênh mang, phía sau nàng như có sương khói lượn lờ, mặt mày mù mịt trong mùi rượu, nhịp bước hơi loạng choạng.

Hắn chết trân nhìn nàng chằm chằm, giọng nói phẫn nộ đến run rẩy: "Tôi thế nào cũng không nghĩ ra, kẻ nhận lời ủy thác này lại là cô. Bạch Sậu, vì hắn ta cô còn có điều gì là không thể làm, tôi ở trong lòng cô được coi là gì?"

Nàng nghiêng đầu, nhếch khóe môi, là nụ cười thờ ơ: "Chẳng là cái thá gì, cậu là mục tiêu lần này của tôi."

Hắn nghe được lời lẽ tổn thương như thế chỉ cười thành tiếng, nắm chặt trường thương trong tay, chậm rãi đến gần nàng, mỗi khi tiến thêm một bước, có thể cảm giác được sát khí lạnh thấu xương của hắn đâm thủng da của nàng.

"Đều nói sát thủ vô tâm, tôi đã từng không tin, bây giờ không thể không tin. Bạch Sậu, cô nghĩ rằng tôi không dám giết cô có phải không?"

Nàng mỉm cười nhìn hắn, giống như hoa phượng hoàng lạnh lùng nở rộ trong gió, nhưng lại đột ngột thu lại sát khí: "Vậy thì ra tay đi, Yến Quân Bắc, giết tôi, báo thù cho cha cậu."

Trường thương để ở ngực nàng, hắn cắn chặt răng, nhưng không đâm vào một tấc: "Năm đó cho dù không có cô, cũng sẽ có những sát thủ khác. Cô nhận ủy thác, là vì bảo vệ tôi, bảo vệ bản thân cô. Những điều này rõ ràng cô có thể giải thích cho tôi nghe, nhưng chưa bao giờ nói, khiến tôi hiểu lầm cô nhiều năm như vậy. Bạch Sậu, chừng nào thì cô mới có thể để ý tới tôi, dù chỉ là một chút, một chút thôi cũng được."

Bàn tay dùng sức, trường thương rốt cục đâm thủng ngực nàng, nhưng cố ý lệch một tấc tránh khỏi chỗ hiểm, nàng phun ra một ngụm máu lảo đảo chực ngã thì được hắn ôm vào trong lòng.

Hắn xoa gáy của nàng, tiếng nói thật nhỏ vang bên tai nàng: "Tôi nhất định sẽ san bằng Cửu Minh Đường, chém Tiêu Hà dưới đao, chặt đứt sự vướng bận đời này của cô."

Nàng ngất ở trong lòng hắn, hắn sai người nhốt nàng vào nhà giam. Còn hắn chỉnh đốn thiết kỵ, đạp bằng Cửu Minh.

Lúc Bạch Sậu tỉnh lại, một tiểu tướng đứng bên cạnh, ánh mắt bi thương nhìn nàng. Tiểu tướng là thân vệ của Yến Quân Bắc, hắn mở cửa lao ra thả nàng đi.

"Tướng quân từng nói, chỉ cần giết chủ nhân của Cửu Minh, trận chiến này coi như đánh thắng rồi. Nhưng nhiều ngày như vậy, tướng quân vẫn chưa về, tôi biết cô là người của Cửu Minh Đường, hy vọng cô có thể đưa tướng quân về."

Túi rượu bên hông đã đầy, là hắn lo nàng ở trong ngục không có rượu uống đã tự tay trang bị đầy đủ. Nàng vỗ vai thân vệ, mặt mày kiên quyết: "Dù tôi có chết, cũng nhất định đưa hắn bình an trở về."

Lúc nàng chạy tới, Cửu Minh Đường đã bị công phá, nhưng không biết tung tích của Yến Quân Bắc và Tiêu Hà. Nàng lần tìm theo dấu vết, tìm được hắn ở đình Phượng Hoàng.

Hắn nằm dưới hoa phượng hoàng, cánh hoa đỏ tươi rơi trên khôi giáp màu đen của hắn, phủ lên vết máu loang lổ. Lúc thấy nàng khóe môi hơi nhếch lên, khí tức yếu ớt khó cảm nhận được.

Nàng khó nhọc đến gần, lấy tay xoa khuôn mặt lạnh như băng của hắn, nghe tiếng nói nhỏ đến mức không thể nghe thấy của hắn: "Tôi đã giết hắn ta rồi, Bạch Sậu, cuối cùng cô cũng tự do rồi."

"Cái tên ngu ngốc này." Nàng nhíu chặt lông mày hung tợn mắng hắn, nhưng nước mắt vẫn không nén được mà chảy xuống, rơi vào khóe mắt của hắn, như thể hắn không nỡ bỏ nàng mà đi.

Nhưng hắn càng cười vui vẻ, dùng hết toàn bộ sức lực mấp máy môi, nói ra một câu gì đó. Nàng áp sát vào khóe môi hắn, cả người đều đang run rẩy.

"Yến Quân Bắc, cậu nói cái gì, tôi không nghe thấy, cậu tỉnh lại, nói lại lần nữa đi."

Nhưng không còn ai trả lời nàng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play