"Nếu cô không muốn cũng không sao."

Tống Lan Đình vẫn đang chờ Diệp Kiêu trả lời, trong đêm đen không thấy rõ vẻ mặt của hắn, nhưng hắn đã không còn là Tống Lan Đình trước kia nữa. Lại càng không phải là Tống Lan Đình nói ta sẽ ở cùng cô.

Diệp Kiêu nhíu lông mày, hồi ức gào thét bay vụt trước mắt, dường như khiến nàng không đứng vững. Đã bao nhiêu năm rồi, có lẽ nàng đã sắp quên đáy lòng còn có một chỗ mềm mại chỉ có người này mới có thể mở ra.

Đêm trăng hoa nở, nàng tựa như đột ngột bị tháo khôi giáp, thân hình gầy yếu hiu quạnh: "Tống Lan Đình, huynh bây giờ coi ta là thế nào? Có phải hận ta sao không vĩnh viễn đừng quay lại, hận ta sao không chết ở trên chiến trường luôn đi đúng không?"

Giọng nói của nàng hơi run rẩy, vụn vỡ bên tai Tống Lan Đình. Phía sau truyền đến tiếng bước chân trầm thấp, hắn bất động thanh sắc nhìn thoáng qua, rốt cục đưa ánh mắt về phía nàng.

"Lúc cô đâm trường thương vào tim Yên nhi nên đoán được ta sẽ hận cô thế nào."

Diệp Kiêu hơi sửng sốt, nhưng thoáng cái đã cười ra tiếng, khí tức như gió bén nhọn tản ra, giống như người vừa rồi hỏi câu kia không phải nàng vậy. Nàng là tướng quân làm người khác nghe tiếng đã sợ mất mật đấy, sao có thể vì ai mà trở nên mềm yếu.

Nàng đến gần hắn, cười đến đáng sợ.

"Điều ta tiếc nuối nhất, chính là không giết ả ngay trước mặt ngươi."

Ngày hôm sau trên triều tướng sĩ mật thám báo lên, một bộ phận nhỏ quân đội Bắc Địch đang rục rịch, hình như có hành động. Diệp Kiêu xin từ giã, Tần Đế chuẩn tấu.

Nàng mang theo ba nghìn thiết kỵ của mình rời khỏi. Lúc tới gió tuyết đầy người, lúc đi ánh trời chiều lung linh.

Sau nửa tháng, triều đình nhận được cấp báo từ biên cương, Bắc Địch thừa dịp bão tuyết đánh lén Nhạn Môn quan, Diệp Kiêu suất binh nghênh chiến, vốn đã đẩy lùi đội quân đánh lén, lúc trở về thành chẳng biết tại sao một mình vòng lại, gặp phải binh lực tàn dư của Bắc Địch, một mình chiến đấu anh dũng. Lúc phó tướng chạy đến, nàng đã trọng thương hôn mê, quân y trong Nhạn Môn quan cũng bó tay không còn cách nào, xin ý chỉ của Tần Đế phái ngự y đến.

Mọi người đều đang suy đoán vì sao nàng đi rồi mà còn quay lại, hỏi thăm một hồi, biết được hình như quay lại để tìm vật gì đó.

Tần Đế khâm điểm ba ngự y giỏi suốt đêm đi đến Nhạn Môn quan, hạ chỉ phải bảo toàn được tính mạng của Diệp Kiêu.

Đương lúc cả nước đều quan tâm thương thế của Diệp Kiêu, hoàng cung lại xảy ra chuyện tứ Hoàng tử bị hạ độc. Tần Kỳ cho tới nay là tâm can bảo bối của Tần Đế, lần này lại có người âm thầm gia hại, Tần Đế nổi giận đùng đùng. Nhưng sau khi tra xét hồi lâu, ngoại trừ xử tử một thị tỳ ra thì không có kết quả gì nữa.

Tống Lan Đình từ vườn ngự uyển của Tần Kỳ đi ra, Tần Đế đứng bên hồ sen xanh, ánh mắt thâm trầm.

Hắn hành lễ xong, nghe Tần Đế chậm rãi mở miệng: "Kỳ nhi là cốt nhục duy nhất mà Liên Phi để lại nhân thế, trẫm tuyệt đối không thể để cho nó có chuyện gì. Lần này hạ độc là người phe nào gây nên đại khái chắc ngươi cũng biết, ngươi có ý gì không?"

Tranh chấp ngôi vị Thái tử trước nay tàn nhẫn, sự thiên vị của Tần Đế đối với Tần Kỳ là uy hiếp lớn nhất lớn nhất cho vị trí thừa kế. Nhưng mẹ đẻ hắn mất sớm, không có bối cảnh nếu hắn chỉ dựa vào sự thiên vị của Tần Đế tuyệt đối không thể ngồi trên hoàng vị.

Năm nay kinh thành hiếm có tuyết bay, dưới mây dày tuyết bay lất phất, lướt qua khóe môi mỏng của Tống Lan Đình, chốc lát đã lạnh lẽo.

"Tâm tính của tứ Hoàng tử không thích hợp với triều đình, hoàng thượng nếu muốn bảo vệ người thì hãy để người rời xa kinh thành, Mặc dù không thể vinh hoa phú quý nhưng có thể bình an trọn đời."

Hắn híp mắt, ánh mắt mơ màng nhìn về phương xa: "Nhạn Môn quan là một nơi tốt để an cư. Diệp Kiêu đánh cho Bắc Địch mất vía, không dám tùy tiện mạo phạm, nhưng chung quy Nhạn Môn quan thuộc về Đại Tần chứ không phải Diệp gia. Diệp gia đóng ở đó nhiều năm, tuy không có lòng phản trắc, nhưng sợ rằng những tướng lĩnh kia sắp mang họ Diệp cả rồi. Nếu phái tứ Hoàng tử tiếp nhận vị trí của Diệp Kiêu, thứ nhất là mưa gió thay đổi chốn kinh thành sẽ không ảnh hưởng đến ngài ấy nữa. Thứ hai, Nhạn Môn quan do tứ Hoàng tử trấn thủ càng danh chính ngôn thuận hơn Diệp gia."

Vẻ mặt Tần Đế khó lý giải nhìn hắn, hắn lại rất thản nhiên, khóe mắt có ý cười nhàn nhạt.

Lúc Diệp Kiêu tỉnh lại, ngủ trên giường nạm minh châu đắp chăn dệt từ sợi gấm, vết thương ở bụng vết còn nhâm nhẩm đau, nàng không thèm để ý xoay người ngồi dậy, móc vòng ngọc vỡ thành hai nửa ra quan sát tỉ mỉ, sau đó mặt không thay đổi cất đi.

Nàng vốn cho là mình bị đưa về kinh thành để dưỡng thương, nhưng mấy ngày sau trong triều, khi nghe thấy Tần Đế tuyên chỉ phong nàng làm Bình An hầu, ban thưởng phủ đệ trong kinh, nàng mới biết là mình bị tước binh quyền Nhạn Môn quan, phải ở nơi phú quý đến cuối đời.

Không cần nghĩ ngợi, nàng ném ánh mắt lạnh thấu xương về phía Tống Lan Đình, hắn đón nhận ánh mắt nàng, nở nụ cười hồ ly.

Trước kia mặc kệ Tống Lan Đình tính kế với nàng thế nào, nàng chẳng bao giờ thực sự oán hận, nàng giết vị hôn thê của hắn, hắn gây sự với nàng là phải. Nhưng hôm nay hắn lại sử dụng thủ đoạn này đưa nàng rời khỏi Nhạn Môn quan, hắn nên hiểu chuyện này có ý nghĩa như thế nào đối với nàng.

Sát khí lạnh lùng tỏa ra bốn phía trong triều, dường như ngay cả không khí cũng cứng đờ. Nàng từng bước đến gần hắn, ý giận ngút trời khiến người ta cả thở thôi cũng thấy áp lực.

"Tống Lan Đình." Nàng gọi tên của hắn, từng chữ như muốn chém hắn thành muôn mảnh.

"Hỗn xược!" Tần Đế hiển nhiên vô cùng nổi giận đối với hành vi to gan lớn mật của nàng, "Trên triều đình há lại để cho ngươi làm loạn! Chẳng lẽ đúng như Tống khanh nói, ngươi coi Nhạn Môn quan là của Diệp gia ngươi sao?"

Nàng quỳ xuống, tiếng nói nặng nề: "Không dám."

Tần Đế hừ lạnh một tiếng, giáo huấn nàng vài câu thì bãi triều. Nàng chậm rãi đứng dậy, không thèm nhìn Tống Lan Đình lấy một cái, xoay người rời khỏi.

Tất cả đều kết thúc rồi.

Bất kể là nơi nào mai táng linh hồn Diệp nhiều đời đại trung thành, hay là cậu bé nói sẽ luôn ở bên nàng đều đã không cần sự bảo vệ của nàng.

Tần Đế hy vọng nàng làm một Bình An hầu chơi bời lêu lổng, Diệp Kiêu theo như mong muốn của hắn, không chỉ không lên triều còn đóng cửa không ra, ai cũng không biết nàng mỗi ngày ở trong phủ đệ lớn như vậy làm những gì.

Anh hùng Diệp Kiêu đã thành quá khứ, bây giờ nàng chỉ là một con cọp cái không ai dám cưới, không có bằng hữu, không có người thân, không có nhà.

Còn Tống Lan Đình ở trong triều càng lúc càng thuận buồm xuôi gió, hắn chủ động đề xuất phân tán quyền lực, đề bạt con cháu thế gia được Tần Đế tín nhiệm làm phó tướng, rất hiểu lòng vua.

Tống Lan Đình đánh tiếng là hòa giải với Diệp Kiêu, mấy lần đến Hầu phủ, Diệp Kiêu đóng cửa không gặp. Mọi người đều thầm lo lắng, liệu có một ngày Diệp Kiêu mang ý muốn đồng quy vu tận ám sát Tống Lan Đình hay không.

Tống phu nhân ưu sầu hỏi hắn: "Con mấy bận làm cho Tiêu nhi oán hận con không gì bằng, sợ rằng cả đời này nó cũng sẽ không tha thứ cho con."

Hắn cười phớt lờ đi: "Chuyện này không thể thuận theo cô ta."

Trong lúc đang hắn thử đủ mọi cách hòa giải với Diệp Kiêu, Nhạn Môn quan truyền tin cấp báo. Hoàng đế Bắc Địch chết bệnh, hoàng tử kế vị, truyền thư cho Đại Tần nguyện lấy hòa thân để kết minh ước. Phàm là lúc hắn còn tại vị sẽ không xâm phạm lẫn nhau, để bảo đảm biên cương an bình.

Đại Tần trước nay luôn chịu Bắc Địch tây Nhung trước sau quấy phá, tuy không tính là quá nghiêm trọng, nhưng không ai muốn quanh năm chinh chiến. Tần Đế sau khi suy xét lập tức đồng ý, nhưng nhìn khắp vương cung, cũng không có công chúa thích hợp để gả, liền đưa mắt về phía đại thần thế gia.

Bỗng chốc, nhà nhà đều không ngừng bận rộn làm mai đính hôn, sợ bị Tần Đế nhìn trúng ban chỉ lấy chồng ở xa.

Chẳng ai ngờ Tần Đế lại chọn Diệp Kiêu, bao gồm cả Tống Lan Đình.

Hắn gọi Diệp Kiêu vào hậu điện, lời nói thành khẩn: "Triệu ngươi về kinh thành, chỉ vì không muốn Diệp gia tuyệt hậu, vốn định kiếm cho ngươi một tấm chồng tốt trong triều, nhưng... Khụ khụ, mỗi khi nghĩ đến chuyện này, trẫm đều trằn trọc khó ngủ, thẹn với trung hồn cả nhà Diệp gia. Nhưng những kẻ ngâm mình trong quần áo lụa là cũng không xứng với Diệp khanh, tân hoàng này của Bắc Địch lại là lựa chọn rất cao, sẽ không làm mất danh tiếng của Diệp gia ngươi."

Hắn sợ Diệp Kiêu không chịu, lại trang trọng nói: "Huống hồ tân hoàng rốt cuộc có chủ ý gì, trẫm còn chưa biết. Nếu như Diệp khanh gả qua đó, hắn tất nhiên không thể gây ra sóng to gió lớn gì. Nhạn Môn quan là nơi tâm huyết của Diệp gia, Diệp khanh cũng hy vọng bách tính nơi đó có thể an ổn sống qua ngày không bị chiến tranh quấy nhiễu chứ."

Ngoài cửa sổ gió mạnh thổi làm mai trắng rủ xuống, tuyết bay ào ào, phất qua đèn hoa vang lên âm thanh nho nhỏ, mấy nhành mai trắng mới hái trong phòng nở rộ, hương thơm lạnh đan thành lưới sa bao vây lấy nàng.

Diệp Kiêu nghe thấy tiếng nói của mình, không có phấn khởi của chinh chiến sa trường, không có quả quyết sát phạt lạnh thấu xương, mà như mai trắng bị tuyết lạnh bao trùm, lạnh lẽo nặng nề.

"Thần tuân chỉ."

Mấy ngày sau, Tần Đế hạ chỉ phong Bình An hầu Diệp Kiêu làm An Ninh công chúa, hòa thân với Bắc Địch, ngay hôm đó lên đường. Ba nghìn quân thiết kỵ do Diệp Kiêu mang theo từ Nhạn Môn quan xin chỉ đưa dâu, Tần Đế chuẩn tấu.

Hôm trước khi rời đi, Tống Lan Đình tới tìm nàng. Nàng trước sau như một đóng cửa không gặp. Nghe hạ nhân nói hắn đợi ở ngoài cửa mấy giờ mới rời đi với vẻ mặt nặng nề.

Diệp Kiêu cười cười, cầm vòng ngọc trong lòng bàn tay nhìn hồi lâu, rốt cục hơi nắm chặt tay lại, nét cười theo khóe môi biến mất, vòng ngọc vỡ vụn thành bột (O,O), tan trong gió không tìm được nữa.

Ba nghìn thiết kỵ chờ nàng ở nửa đường, những tướng sĩ này là nàng một tay mang ra ngoài đỏ mắt không cam lòng thay nàng. Nàng trấn an từng người, quay đầu nhìn thoáng qua vị trí kinh thành, vùi lấp vào chỗ mềm mại nhất nơi đáy lòng.

Diệp Kiêu vốn cho là nửa đời sau của mình đều phải trải qua ở Bắc Địch, còn chưa tới biên cương, cấm vệ quân của kinh thành đã đuổi theo đoàn người hòa thân, ngữ khí hốt hoảng tuyên chỉ.

Khanh tướng Tống Lan Đình liên hợp triều thần, trợ giúp thái tử bức vua thoái vị, Tần Đế ra lệnh Diệp Kiêu lập tức quay lại kinh thành thanh trừ phản tặc, phàm có kẻ chống lại, lập tức giết chết không cần luận tội.

Nàng nhất thời không thể liên hệ Tống Lan Đình với mấy từ bức vua thoái vị này, dưới sự thúc giục của cấm vệ quân mờ mịt điều chỉnh thiết kỵ, chạy vội về kinh.

Lúc rời đi hắn vẫn là khanh tướng địa vị cực cao, khi trở về hắn lại thành phản tặc. Bầu không khí của kinh thành thật đáng sợ, lần quay lại này của Diệp Kiêu trở thành biến số, phản tặc đều là đã đền tội, Diệp Kiêu nhìn Tống Lan Đình bị phó tướng chế phục, trường thương nắm trong tay chặt hơn.

Hắn cũng thấy nàng, vết máu loang lổ trên mặt nở nụ cười bất đắc dĩ, nàng đến gần hắn, hơi hơi cúi người xuống, tóc đen quét quâ gương mặt hắn, còn có hương lạnh của tuyết rơi.

"Vì sao phải phản? Tống Lan Đình, huynh có biết huynh sẽ chết không?"

Hắn hỏi ngược lại nàng: "Vì sao phải trở về? A Diệp, hắn bỏ cô như giày cũ, đưa cô đi lấy chồng ở xa, lại còn có mặt mũi cho đòi cô trở về dẹp loạn cho hắn."

Diệp Kiêu mím chặt môi: "Diệp gia thề chết tận trung với quân vương."

Tống Lan Đình cúi đầu cười cười: "A Diệp, nếu có thể, hãy bảo vệ phụ mẫu ta. Kiếp sau, chúng ta đừng làm kẻ thù nữa."

Gió đêm thốc chiếc áo bào màu xanh của hắn lên, trăng lạnh chiếu lên sắc máu loang lổ, hắn đột nhiên cầm trường thương trong tay Diệp Kiêu, không chần chừ đâm vào lồng ngực của mình.

Diệp Kiêu ngây ngốc tại chỗ.

Hắn quỳ rạp xuống đất, chuôi thương càng đâm vào sâu, có thể nghe thấy tiếng máu thịt bị xé rách, hắn phun ra một ngụm máu, ngẩng đầu nhìn nàng, khóe môi vẫn có nụ cười quen thuộc.

"Tống Lan Đình..." Diệp Kiêu nhẹ nhàng gọi tên của hắn, nữ tướng quân sát phạt quả quyết có biểu cảm luống cuống. Trường thương rơi khỏi tay tay, nàng chợt ôm lấy thân thể chực ngã của hắn, toàn thân đều phát run.

"Dùng công tru diệt ta của cô... Bảo vệ cha mẹ ta..."

Diệp Kiêu há miệng, lời chưa ra khỏi miệng, lệ đã rơi xuống dưới. Nhưng hắn không nhìn thấy nước mắt của nàng nữa. Nàng gục ở bên tai hắn. Nữ tướng quân ý chí kiên cường là vậy, ngay cả khóc cũng chỉ có thể vô thanh vô tức.

Nội loạn kết thúc, phong hiệu thái tử bị tước, cấm túc vô thời hạn. Diệp Kiêu từ chối tất cả phong thưởng, dùng cả tính mạng ra sức bảo vệ Tống gia. Tần Đế cuối cùng cũng thỏa hiệp, biếm Tống gia ra khỏi kinh thành, phàm là con cháu Tống gia cả đời không được vào triều làm quan.

Còn Diệp Kiêu trên đường hòa thân mình nhiễm bệnh nặng, không trị mà chết, lúc sắp chết lệnh cho tướng sĩ đưa nàng vào sông lớn, chôn cất theo dòng nước, cả nước đau buồn, Tần Đế truy phong làm Trấn Quốc vương, tang lễ hết sức trọng thể.

Một đời kiêu hùng của Diệp Kiêu, từ đó ngã xuống.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play