Mấy ngày sau, Khương Thần bắt đầu thay Chu Tiểu Mỹ tới dược điền để chấp hành nhiệm vụ. Từ sau hôm bị Trương Nhị Huyền phá đám lần thứ hai, Trần Phong cũng không thấy chạy tới khu tân đệ tử nữa. Cũng không biết trận chiến của hai người bọn họ đến khi nào mới kết thúc.
Dược điền nơi mà Khương Thần làm việc thực tế chỉ là một khu vực nhỏ của Linh Dược Viên. Linh Dược Viên là nơi cung cấp linh dược cho cả ngoại môn và nội môn sử dụng. Do vậy nơi đây có quy mô vô cùng to lớn, được phân ra thành nhiều khu vực riêng biệt với những vai trò khác nhau.
Ví dụ như nơi mà Khương Thần làm nhiệm vụ chăm sóc linh dược, đây là nơi nhiều tân đệ tử tới chấp hành nhiệm vụ nhất đồng thời là nơi nuôi trồng linh dược loại thấp kém nhất. Phần vì tân đệ tử mới tới kinh nghiệm chăm sóc linh dược không có, phần vì chăm sóc linh dược cũng cần phải có thực lực mới có thể làm được.
Tại nơi này, Khương Thần hàng ngày chỉ việc sáng sớm chạy tới thăm nom, vài hôm một lần sẽ cùng với các đệ tử khác gieo trồng linh dược mới. Quan sát linh dược nếu như có xuất hiện biến đổi sẽ phải thông báo với quản sự.
Ngoài định mức, nếu như trong tháng đó linh dược phát triển so với bình thường lớn hơn một chút, người thực hiện chức vụ còn có thể được khen thưởng thêm.
“Hừ, tiểu tử, nếu như ngươi đã tìm chết, vậy thì chỉ có thể tự trách mình.” Trần Phong đột nhiên xuất hiện tại một góc khuất ánh mắt hung tàn nhìn về phía Khương Thần đang tưới nước cho linh dược.
Mấy ngày nay, hai người cũng chỉ ngẫu nhiên chạm mặt vài lần. Đối với Khương Thần, Trần Phong hắn chỉ có thể dùng bốn từ vô tận chán ghét để hình dung.
Hắn dự định trong tương lai sẽ nhờ tộc thúc của mình giúp đỡ dạy dỗ cho Khương Thần một bài học thích đáng. Người tộc thúc kia gọi là Trần Trình.
Trần Trình – một vị trưởng lão trong tông môn, là người quản lý Linh Dược Viên đồng thời là tộc thúc của Trần Phong. Cũng bởi vì có Trần Trình chống lưng cho nên Trần Phong hắn tại linh điền có thể hô mưa gọi gió, gian díu với nữ đệ tử mà không bị phát hiện. Đồng thời nạn nhân rơi vào tay hắn sau đó cũng đều không thể mở lời với người khác được.
Thời điểm Trần Phong vừa mới tới, Khương Thần đã phát hiện ra sự tồn tại của đối phương. Hắn biết Trần Phong này đối với mình có chỗ thù địch, chẳng qua nếu như đối phương không hướng tới mình ra tay, hắn cũng lười cho đối phương nếm mùi đau khổ.
…
“Khương Thần sư huynh! Ngươi có ở nhà không?”
Khương Thần vừa mới trở về liền nhìn thấy trước cửa nhà mình đứng lấy một đạo thân ảnh tiểu kiều. Trên tay người kia lúc này bê một chiếc nồi nhỏ tỏa khói nghi ngút. Thanh âm nhỏ nhẹ không ngừng hướng về phía cửa ra vào khẽ gọi.
“Chu Tiểu Mỹ?” Khương Thần bước lại gần, có chút không dám chắc, hỏi lại.
“A.” Nghe thấy có người ở phía sau lên tiếng, Chu Tiểu Mỹ giống như tên trộm bị phát hiện, giật mình quay lưng lại: “Khương Thần sư huynh!”
“Ừm.” Khương Thần lạnh nhạt nói: “Tìm ta có chuyện?”
“Ta…ta…” Chu Tiểu Mỹ sắc mặt đột nhiên biến đỏ, giọng nói vì thế cũng lạc đi, thanh âm ấp úng vang lên: “Ta…ta thấy sư huynh ngươi…hình như không nấu nướng bao giờ…vì vậy làm nhiều hơn một phần thức ăn.”
“Ồ, hóa ra là vậy.” Khương Thần khẽ gật đầu một thanh, khuôn mặt vẫn giữ nguyên vẻ lạnh nhạt: “Như vậy liền cảm ơn sư muội ngươi.”
“Không có gì, sư huynh ngươi giúp ta, chút chuyện này có đáng gì.” Chu Tiểu Mỹ nhìn thấy Khương Thần không ghét bỏ mình, hai mắt lập tức híp thành nguyệt nha.
Sau khi đưa cho Khương Thần nồi nhỏ trên tay, nàng vội vội vàng vàng chạy trở về nhà, hai vành tai vẫn còn hiện lên thoáng đỏ.
“Sao rồi, hắn có nhận hay không?”
Vừa bước vào trong nhà, Chu Tiểu Mỹ liền bị một vị nữ tử trẻ tuổi chặn lại. Khóe miệng nữ tử này lộ ra một nụ cười giảo hoạt. Nàng nhìn Chu Tiểu Mỹ nói tiếp:
“Nhìn hắn cũng không có gì nổi bật a, ngoại trừ ngoại hình có chút đẹp, thực lực thậm chí còn thấp hơn ngươi.”
“Hừ…ngươi nói lung tung gì đó.” Chu Tiểu Mỹ mặt lại càng đỏ, sau khi đóng chặt lấy cửa liền xông về phía nữ tử kia ra sức hờn dỗi. Trong phòng sau đó liền vang lên những thanh âm oanh oanh yến yến.
Lại nói, Khương Thần lúc này bê lấy nồi nhỏ còn bốc khỏi nghi ngút kia đi vào trong nhà. Mặc dù không biết Chu Tiểu Mỹ nấu món gì, thế nhưng từ hương thơm trong nồi bốc ra, đây hẳn là một món rất ngon.
“Xem tay nghề tiểu nha đầu kia thế nào.”
“Huynh đệ, ngươi nấu món gì mà thơm như vậy?”
Chưa kịp mở nồi nhỏ ra xem, một đạo thanh âm từ bên ngoài vang lên. Nghe vào thanh âm này, Khương Thần liền có thể nhận ra người tới là ai, nội tâm không khỏi có chút phiền muộn.
Trời đánh còn tránh miếng ăn, người kia tại sao lại đến làm phiền hắn ngay lúc này đây.
“Hà hà…đột nhiên phát hiện tiểu huynh đệ ngươi tay nghề rất cao nha.”
Chủ nhân của thanh âm kia bước tới gần, hắn không khách khí lấy đi chiếc ghế duy nhất trong nhà, tự tiện ngồi xuống.
Kẽo kẹt!!!
Chiếc ghế bởi vì sức nặng của người này mà bốn chân bành ra, có dấu hiệu sắc gãy.
“Ta có mời ngươi ngồi sao?”
“Ai dô…tiểu huynh đệ ngươi không nên khó tính như vậy chứ.” Người kia mỉm cười nói. Đoạn, ánh mắt hắn hau háu nhìn về phía nồi nhỏ còn đang bốc khói trên tay Khương Thần. Không cần nói cũng biết, hắn là muốn đòi ăn.
“Tìm ta có chuyện gì?”
“Ngươi không mời ta ăn sao?”
“Cầm một gốc linh dược nhị phẩm tới đổi.” Khương Thần không khách khí nói.
“Thành giao.” Người kia phất tay, trên bàn nhiều ra một khỏa trái cây màu tím than. Trái cây kia vừa mới xuất hiện, trong phòng liền ngào ngạt hương thơm dược liệu.
“Không nghĩ tới ngươi còn là một tên bảo chủ.” Khương Thần cười nhạt nói.
Dứt lời, hắn đưa cho người kia nồi thức ăn, bản thân không chút chậm trễ thu về khỏa trái cây màu tím than.
“Thật thơm…” Thanh âm khe khẽ phát ra từ người kia.
Sau khi cảm thán một câu, hắn bê cả nồi thức ăn đổ vào miệng.
Người này sức ăn quả thật kinh khủng. Nồi thức ăn kia mặc dù nhỏ một chút thế nhưng vẫn còn nóng, nhiệt độ thậm chí có thể làm bỏng tay người bình thường, vậy mà hắn chỉ một ngụm liền nuốt chửng cả một nồi thức ăn. Nếu như nồi có thể ăn được, không khéo hắn một ngụm nuốt cả nồi.
“Ăn như vậy không trách ngươi béo như heo.” Khương Thần khinh bỉ nói một câu.
“Này này huynh đệ, Trương Nhị Huyền này mặc dù sức ăn hơi lớn một chút thế nhưng so với heo vẫn kém xa a.” Người kia hú lên một tiếng, mặt không đổi sắc nói.
Không sai, hắn chính là Trương Nhị Huyền. Có lẽ cũng chỉ có tên béo này mới vì một nồi thức ăn mà sẵn sàng bỏ ra một linh dược nhị phẩm.
“Trương Nhị Huyền, sao ngươi không gọi là Trương Tam Huyền đi.” Khương Thần có chút buồn cười nói.
Trương Nhị Huyền nghe Khương Thần nói vậy, khuôn mặt liền thoáng chốc dại ra. Hắn làm ra vẻ thần thần bí bí nói:
“Tiểu huynh đệ, ngươi có biết rằng năm đó ta suýt nữa được gọi là Trương Tam Huyền không?”
“Thật sự?” Khương Thần bật cười nói. Nhìn bộ dáng kết hợp với khuôn mặt của kẻ này, cố làm ra vẻ thần thần bí bí thực sự khiến cho người ta cảm thấy hài hước.
Không ngờ kẻ này còn từng suýt được gọi là Trương Tam Huyền.
“Nói một chút nghe xem?”
“Chuyện này kể ra có chút kì khôi.” Trương Nhị Huyền gãi đầu cười nói: “Cha mẹ ta đều rất thích chơi tam huyền cầm. Năm đó thời điểm ta được sinh ra, cha ta thậm chí đã mang cây tam huyền cầm mà mẹ ta thích đánh một bài cho nàng nghe trong lúc nàng đẻ ta.”
Khương Thần nhường lại ghế cho Trương Nhị Huyền, bản thân ngồi lên giường nghe đối phương kể lại chuyện xưa. Khuôn mặt hiện lên chút hứng thú.
“Như vậy ngươi đúng là nên gọi là Trương Tam Huyền.” Khương Thần cười nói.
“Đúng vậy.” Trương Nhị Huyền vỗ đùi một cái thật mạnh, bản thân dường như cũng đối với cái tên Trương Tam Huyền rất là ưa thích.
Đổi một bộ mặt ghét bỏ, hắn kể tiếp:
“Vạn phần không ngờ lão cha ta không biết đánh đàn kiểu gì, vừa lúc Trương đại gia ta ra đời, hắn ta liền làm đứt một dây đàn. Tam huyền cầm hiện tại chỉ còn nhị huyền cầm. Trương đại gia ta vốn là Trương Tam Huyền, hiện tại chỉ còn Nhị Huyền.”
Trương Nhị Huyền nói đoạn còn giả vờ đưa tay lên lau lau khóe mắt. Khuôn mặt chếch lên không trung một góc bốn mươi lăm độ, hiện ra vẻ mặt đa sầu đa cảm.
“Ha ha…như vậy ngươi nên vui mới phải a.” Khương Thần nói: “Tên ngươi hiện tại chẳng phải do lão thiên ban cho còn gì?”
“Lão thiên? Lão thiên nào ban tên cho ta. Trương Nhị Huyền, Trương Nhị Huyền, cái tên này quả thật thúi…làm sao năm xưa lão cha ta không một tay làm đứt hết dây đàn đi, Trương Vô Huyền, cái tên này có phải bá khí hay không?”
“Với bộ dạng của ngươi liền đòi bá khí?” Khương Thần cười cười nói: “Quả thật cười chết lão tử.”
Dứt lời, Khương Thần lại nói tiếp:
“Nói xem, hôm nay tìm bản thiếu có chuyện gì?”
“Đúng rồi, suýt chút nữa thì quên mất.” Trương Nhị Huyền mải mê nghĩ lại chuyện xưa, lúc này hướng tới Khương Thần cười nói: “Huynh đệ ngươi chưa nhận nhiệm vụ hàng ngày có phải hay không?”
“Đúng vậy…cũng không nhàn đến mức nhức cả trứng đến nỗi làm nhiệm vụ hàng ngày.” Khương Thần gật đầu đáp.
“Quả là đúng ý ta… ha ha.” Trương Nhị Huyền lại vỗ đùi một lần nữa nói: “Có hứng thú hợp tác hay không?”
Khương Thần lắc đầu nói:
“Ngươi nên tìm người khác đi thôi, ta từ trước tới giờ chỉ thích độc hành.”
“Tiểu huynh đệ ngươi đừng vội từ chối.” Trương Nhị Huyền vội vàng xua tay, sâu trong ánh mắt hiện lên chút tinh ranh nói: “Từ lần đầu gặp ngươi ta liền có cảm giác tiểu huynh đệ ngươi không tầm thường, bởi vậy chuyện tốt lần này mới tìm đến ngươi. Hi vọng sau này còn có dịp hợp tác.”
Khương Thần vân vê đầu ngón tay, khuôn mặt không chút cảm xúc. Khóe miệng cũng chỉ khẽ nhếch lên nụ cười nghiền ngẫm.
Mặc dù bộ dáng của Trương Nhị Huyền khiến cho người ta có cảm giác khôi hài thế nhưng lời nói của hắn lại hết sức chân thành. Khương Thần nghe ra trong lời nói đối phương còn có hai phần âm mưu, nhưng mới chỉ lần gặp thứ ba đã dùng tám phần lòng tin để nói chuyện với người khác, Trương Nhị Huyền này xem ra quả thật muốn làm quen với hắn.
“Nói nghe một chút.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT