Sau khi khảo hạch tại Tinh Thần Thành hoàn tất, Khâu chấp sự liền dẫn theo đám thanh niên nam nữ bao gồm cả Khương Thần tới một tòa thành nhỏ.
Nơi này vốn dĩ bình thường vô cùng hẻo lánh ít người qua lại, thế nhưng ngày hôm nay lại vô cùng náo nhiệt. Bởi lẽ nơi đây hiện tại là địa điểm tập hợp của các đệ tử vượt qua vòng khảo hạch gia nhập Linh Vân Tông.
Khâu chấp sự dẫn theo đám người Khương Thần chạy tới nơi, ở đó đã có bảy tám tốp người đứng phân thành từng khu vực, dẫn đầu mỗi tốp người kia nếu không phải là trung niên nhân thì là lão giả hoặc mỹ phụ. Đó chính là các vị chấp sự khác của Linh Vân Tông tuyển chọn đệ tử ở những khu vực khác. Kết thúc tuyển chọn, bọn họ sẽ dẫn theo các đệ tử tới đây hoàn thành nốt giai đoạn cuối cùng.
“Khâu chấp sự, đám đệ tử ngươi tuyển chọn lần này có vẻ không có bao nhiêu thực lực a.” Một đạo thanh âm âm dương quái khí lúc này vang lên.
Từ phương xa bước tới một vị trung niên nhân gầy yếu, dáng vẻ có chút gian xảo cùng hèn mọn. Người này mặc một bộ tro bào, nhìn có chút cũ kĩ. Nếu như không phải một thân khí thế đối kháng với Khâu chấp sự đang phát tán, người khác nhìn vào lại tưởng hắn là ăn mày.
“Có thực lực hay không không phải chỉ mình ngươi nói là được a.” Khâu chấp sự cười một cách hiền hòa nói, thế nhưng sâu trong mắt lại là dày đặc chán ghét.
Khâu chấp sự gọi là Khâu Chính, người bên kia gọi là Đông chấp sự, hắn tên Đông Ngạo. Hai người này nhiều năm trước vốn dĩ là đệ tử của Linh Vân Tông. Trong một lần tranh đoạt phần thưởng của tông môn thời điểm còn là ngoại môn đệ tử đã sinh ra xích mích. Cuối cùng khi đã đường đường là một tên chấp sự, cả hai vẫn ghét nhau như cừu, cứ hễ gặp nhau liền là như nước với lửa.
Những vị chấp sự khác nhìn thấy song phương giương cung bạt kiếm, lúc này liền tới ngăn cản. Nếu như không ngăn cản, hai người này quả thật có thể xông tới đánh loạn trước mặt đám tiểu bối. Chuyện này tại trong tông môn cũng không phải chưa từng xảy ra.
Sau khi Khâu Chính cùng với Đông Ngạo tách nhau ra, lúc này một vị chấp sự già nhất trong số bảy tám vị chấp sự ở đây mới ra hiệu cho mọi người im lặng. Sau đó hắn mới tuyên bố phần khảo hạch tiếp theo, cũng là khảo hạch lần cuối.
“Tiếp sau đây chính là khảo hạch lần cuối. Những người vượt qua thử thách cuối cùng sẽ chính thức được bước chân vào sơn môn Linh Vân Tông, những người đạt thứ hạng cao chắc chắn sẽ được đề bạt danh sách khen thưởng, còn lại không vượt qua vậy thì những thành tích trước đó coi như không có.” Vị chấp sự già gọi là Uông chấp sự lúc này nhẹ nhàng nói.
Nghe Uông chấp sự nói vậy, đám thanh niên nam nữ còn đang vui mừng lúc này chợt im lặng. Trên khuôn mặt ai nấy đều xuất hiện vẻ ngưng trọng.
Bọn họ vốn tưởng bản thân mình vượt qua ba vòng khảo hạch liền có thể yên yên ổn ổn bước chân vào Linh Vân Tông, bởi vậy cho nên đối với mỗi người xung quanh chính là vô cùng hiền hòa thân thiện, đây cũng coi như là sư huynh đệ đồng môn trong tương lai.
Thế nhưng hiện tại lại có thêm một vòng khảo thí nữa, ai nấy làm sao có thể tay bắt mặt mừng. Nói không chừng lát nữa còn trở thành kẻ địch của nhau cũng không biết chừng.
“Tốt rồi, xem ra các ngươi đã chuẩn bị sẵn sàng để nghe bản chấp sự phổ biến về khảo hạch vòng cuối.” Uông chấp sự vuốt vuốt chòm râu, khuôn mặt lộ ra vẻ thích thú nói: “Khu rừng trước mặt các ngươi chính là khảo hạch cuối cùng.”
Đương lúc khuôn mặt của đám thanh niên nam nữ còn xuất hiện vẻ mờ mịt, Uông chấp sự mới nói:
“Vượt qua khu rừng này chính là Linh Vân Tông, nếu như các ngươi có thể thuận lợi vượt qua chính là bước vào được sơn môn…tất nhiên trên đường đi cũng xuất hiện rất nhiều biến cố…tỷ như yêu thú, tỷ như bị người bên cạnh ngăn cản…ai đến đầu tiên nghiễm nhiên trở thành hạng một của đợt khảo thí năm nay.”
Nghe Uông chấp sự nói vậy, đám thanh niên nam nữ khuôn mặt hiện lên vẻ trầm mặc. Đợt khảo thí này nghe vào có vẻ đơn giản, thế nhưng trên thực tế lại không dễ dàng như vậy.
Quả thật như Uông chấp sự nói, vượt qua cánh rừng này không chỉ phải đối mặt với yêu thú mà còn đối mặt với đủ mọi loại cạm bẫy của những người khác tạo ra hòng ngăn cản mọi người tiến tới hạng một. Uông chấp sự cũng không nhắc tới luật lệ được nêu ra khi hoạt động trong khu rừng này, điều đó có nghĩa là không có luật lệ gì được đặt ra.
Đây cũng có nghĩa là có thể được…giết người.
…
Khu rừng nơi diễn ra phần khảo hạch cuối cùng cũng không tính là quá rộng lớn. Chẳng qua độ hiểm trở của nó lại tỷ lệ nghịch với độ rộng. Nơi đây rừng thiêng nước độc lại có cả yêu thú. Đối với đám thanh niên nam nữ mới chuẩn bị bước chân vào Nguyên Thể Cảnh kia quả thực là một khó khăn lớn.
Đám thanh niên nam nữ được coi là thiên tài của các thành thị lớn, được tu luyện trong điều kiện thuận lợi, hiện tại mới chỉ thất trọng, bát trọng Tiền Nguyên Cảnh. Như vậy có thể thấy Vương U Nguyệt ở Thanh Hải Thành mới mười bảy tuổi đạt tới Nguyên Thể Cảnh là cỡ nào mạnh mẽ. Huyền Âm Thân Thể cũng đã bước đầu bộc phát ra sự khủng bố của nó.
Lại nói, lúc này đám chấp sự đã sớm trở lại trước sơn môn. Bọn họ đều từng người trao đổi về những đệ tử đắc ý thu được trong lần khảo hạch này. Riêng Khâu Chính cùng Đông Ngạo bởi vì lý do có hiềm khích với nhau cho nên thỉnh thoảng vẫn gườm ghè nhau, thậm chí từ đầu đến cuối đều không ngừng có lời qua tiếng lại.
“Hừ, không nghĩ tới lại có con sâu làm rầu nồi canh.”
“Ngươi nói ai là con sâu làm rầu nồi canh?” Khâu Chính hừ lạnh nói.
Đông Ngạo không biết vô tình hay cố ý liếc nhìn Khương Thần đang đứng sau lưng Khâu Chính cười mỉa mai nói:
“Là ai liền tự khắc biết, chẳng phải là muốn đi đêm nhận người quen vào tông môn sao, trực tiếp bỏ qua vòng khảo hạch cuối cùng. Cái gì mà tình huống đặc thù? Hừ.”
Khâu Chính nghe vậy, sâu trong mắt liền hiện lên chút giảo hoạt. Hắn còn đang không hiểu tại sao từ nãy đến giờ Đông Ngạo luôn luôn ám chỉ hắn lấy việc công làm việc tư. Hóa ra là người này tưởng rằng Khương Thần do người quen gửi gắm cho nên mới được nhận vào tông môn mà không phải trải qua khảo hạch.
“Ha ha…rất tốt, xem ra La trưởng lão tự mình chỉ điểm lại bị ngươi nói là con sâu làm rầu nồi canh. Rất tốt, chuyện này ta sẽ cẩn thận bẩm báo lại hắn ta.” Khâu Chính cười lạnh nói.
Nghe đến ba từ La trưởng lão, đám chấp sự đều không tự chủ được khẽ giật mình nhìn về phía Khương Thần. Người trẻ tuổi này không ngờ lại được La trưởng lão nhìn trúng. Về phần Đông Ngạc, sắc mặt hắn lúc này có thể dùng hai từ tím ngắt để hình dung.
Hắn không ngờ nam tử trẻ tuổi nhìn không có chút thực lực nào này lại do La trưởng lão đích thân chỉ điểm. Hắn lại còn mỉa mai rằng đối phương chính là con sâu làm rầu nồi canh.
Dựa theo tính cách thất thường của vị kia, một câu này nếu như truyền ra, không những chức vị chấp sự của hắn không thể giữ được mà có khả năng còn bị khai trừ khỏi tông môn.
Phải biết đối phương không những là một vị Nguyên Đan Cảnh hàng thật giá thật mà còn là luyện đan sư duy nhất của Linh Vân Tông, thậm chí không ngoa khi nói rằng trình độ luyện đan của hắn đứng hàng số một số hai tại Cửu Nguyệt Vương Triều.
Bối cảnh sâu dày, thực lực cao tuyệt, cũng vì thế cho nên tiếng nói của hắn trong tông môn cũng không khác gì tông chủ. Phế bỏ một tên chấp sự như Đông Ngạo hắn là chuyện không chút khó khăn.
Thậm chí không cần vị La trưởng lão đó ra tay, môn hạ của hắn bất kì người nào cũng có thể gạt bỏ Đông Ngạo đó dễ như trở bàn tay.
“Cái kia…” Đông Ngạo lúc này sắc mặt lúc trắng lúc xanh.
Nhìn thấy vẻ mặt chế nhạo của Khâu Chính, lửa giận trong người hắn chỉ trực bùng phát. Thế nhưng hiện tại nếu như lấy cứng đối cứng với Khâu Chính không thể không nói là lựa chọn không hề khôn ngoan.
Hai người mặc dù có thù hằn với nhau thế nhưng dựa theo tính cách của Khâu Chính, Đông Ngạo hắn tin đối phương sẽ không dùng loại thủ đoạn bêu xấu trước mặt La trưởng lão để hạ bệ bản thân. Thế nhưng đó cũng chỉ là trong trường hợp đối phương đột nhiên dễ tính, khiến cho hắn khó chịu, Đông Ngạo cũng không biết được người kia có thể làm những gì.
“Hiểu lầm, chỉ là hiểu lầm…Khâu huynh đệ ngươi dù sao cũng là vô cùng anh tuấn tiêu sái, chắc hẳn sẽ không làm ra loại chuyện kia a.” Đông Ngạc sau một phen do dự, cuối cùng miệng méo xệch sang một bên, khuôn mặt đỏ bừng, nói ra một câu khiến cho người khác buồn nôn.
Nhìn bộ dáng của Đông Ngạc, Khâu Chính ngửa cổ người lớn. Hai người đối địch nhiều năm, đây là lần đầu tiên Khâu Chính hắn cảm thấy sảng khoái như vậy. Một trận “thắng” này có thể nói chính là đòi lại vô số lần chịu thiệt thòi trước mặt đối phương trong những năm qua.
Nghĩ vậy, Khâu Chính khẽ đưa ánh mắt cảm kích nhìn về phía Khương Thần.
Mặc dù hiện tại đối phương chỉ là ngoại môn đệ tử, thế nhưng hắn tùy thời đều có thể chạy tới chỗ La Chinh làm đệ tử, khi đó bối phận đối phương chắc chắn cao hơn một tên chấp sự ngoại môn như Khâu Chính hắn, chính vì vậy cho nên Khâu Chính hắn cũng không dám có ý lãnh đạm đối với đối phương.
Về phía Khương Thần, Khâu Chính dùng hắn làm công cụ để trả đũa Đông Ngạo, hắn cũng không để tâm cho lắm. Việc này dù sao cũng không hề ảnh hưởng tới lợi ích của bản thân.
“Các vị chấp sự, ta mặc dù được La trưởng lão cất nhắc thế nhưng cũng chỉ là bèo nước gặp nhau mà thôi, các vị có thể đồng ý miễn cho ta tham gia khảo hạch Khương Thần ta vạn phần cảm kích. Về sau liền đối xử với ta như đệ tử ngoại môn bình thường là được.”
“Ha ha, rất ít người có thể khiêm tốn như ngươi.”
“Tiểu huynh đệ tương lai mở rộng a.”
Các vị chấp sự nhìn thấy Khương Thần lễ phép, nội tâm cũng có chút nở hoa, bọn họ lúc này liền không ngừng đối với Khương Thần ngợi khen.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT