Lại nói, đạo sĩ rách rưới sau khi nhìn lên bàn tay Khương Thần lập tức kinh biến, sau đó liền là im lặng.

Khương Thần không để ý tới phản ứng của đạo sĩ, hắn hướng về phía hồ nước bàn tay chẻ xuống.

Nước trong hồ lập tức rẽ đôi.

Dưới đáy hồ xuất hiện một gốc cây hoa.

Cây hoa này nhìn tới phần hoa có chút giống với hoa hướng dương. Khác một điều là toàn bộ cây hoa này đều một màu xanh lam, hiện đang tỏa ra hàn khí lạnh lẽo.

Khương Thần đưa tay ra làm một động tác khẽ bứt.

Băng Nguyên Thảo lập tức rời đất đem theo gốc rễ bay về phía bàn tay hắn.

Đạo sĩ vốn đang trầm mặc, nhìn thấy loại thủ đoạn này của Khương Thần, sắc mặt càng thêm kinh hãi.

Khương Thần thời điểm rời đi còn vỗ nhẹ lên vai hắn một cái.

Đợi Khương Thần đi khuất, đạo sĩ rách rưới mới ngửa cổ lên trời nói:

“Sư phụ trên cao…không đúng, sư phụ chưa chết…thượng thiên ở trên…tại sao ta vừa mới xuất đạo liền gặp phải loại tồn tại này?”

Dứt lời, hắn quỳ xuống ôm lấy đầu, một bộ sầu bi khổ cực nói:

“Không được…bên ngoài quá nguy hiểm…vẫn nên trở về liền tốt.”

Dứt lời cũng lủi đi mất.

Phía sau kí túc xá lại trở về yên lặng. Không ai biết ở đây từng xảy ra chuyện gì.



Khương Thần cầm lấy Băng Nguyên Thảo tìm đến một cửa hàng cây cảnh.

Hắn mua lấy một chậu cây sau đó tạm thời trồng gốc dược thảo này xuống đợi vài hôm nữa về tới Vẫn Triết sẽ đem nói trồng trong nhà mình.

Lại nói hắn nguyên bản sau khi đưa Lâm Thải Hân tới trường liền tự ý tách rời nàng.

Hiện tại trở lại sân trường tìm nàng, hắn liền chịu rất nhiều đạo ánh mắt soi mói.

Tất cả sinh viên nơi đây đều một bộ hiếu kì nhìn hắn.

Mái tóc dài xõa tung, áo dạ đen trùm gối giữa trời nắng, trên tay bê chậu cây cảnh.

Bộ dáng này của hắn không phải dùng hai từ kì khôi để hình dung a.

“Khương Thần.”

Phía xa phát ra một đạo thanh âm thanh thúy.

Là Lâm Thải Hân.

Bên cạnh nàng lúc này là hai tiểu nha đầu Tiểu Ái cùng Tiểu Lam.

Tiểu Ái không biết đã cất đèn lồng ở đâu còn Tiểu Lam trên tay vẫn cầm trống nhỏ.

Khương Thần khẽ cười đi về phía ltt.

Hai tiểu nha đầu kia mắt lớn trừng mắt nhỏ không tin những gì mình nhìn thấy.

Vị chủ này cười?

Hắn cười?

Từ lần đầu các nàng gặp Khương Thần, hình tượng của hắn trong lòng cả hai liền là thế ngoại cao nhân, một tồn tại cao cao tại thượng, lạnh lùng vô cảm.

Không nghĩ tới hiện tại còn có thể nhìn thấy một mặt dịu dàng của hắn.

“Ngươi đã đi đâu? Đây là.” Lâm Thải Hân chỉ Băng Nguyên Thảo nói.

“Giải quyết chút chuyện, không vấn đề gì.” Khương Thần cười nhạt nói, đoạn lén hướng hai tiểu nha đầu trừng mắt.

Hai tiểu nha đầu Tiểu Ái Tiểu Lam vốn thấy Khương Thần một mặt dịu dàng, đang định nhảy nhót tưng bừng. Sau khi nhìn thấy Khương Thần trừng mắt liền giống như tiểu hài tử gặp quái thúc thúc sợ đến mức không dám nhúc nhích.

Lúc này tổ hợp bốn người đi trên sân trường càng thêm hút mắt người qua lại.

Về đến kí túc xá, Tiểu Ái cùng Tiểu Lam viện ra chút lí do muốn nói chuyện riêng với Khương Thần.

Ba người cùng đi tới một chiếc ghế đá gần đó ngồi xuống.

Bởi vì chiều cao có hạn, hai tiểu nha đầu kia muốn ngồi lên ghế liền phải trèo, một bộ vô cùng đáng yêu.

“Nói đi, có chuyện gì.”

Tiểu Lam cùng Tiểu Ái nhìn nhau một hồi, cuối cùng Tiểu Ái tò mò hỏi:

“Tiên sinh, ngươi thả đi Trấn Hồn Quan?”

“Phải.” Khương Thần lạnh nhạt đáp.

Tiểu Ái sắc mặt hơi chút biến đổi nói:

“Ta không biết lí do tiên sinh thả ra khẩu quan tài kia có mục đích gì thế nhưng…”

Tiểu Ái nói tiếp:

“Tiểu Lam hôm trước nhìn thấy khẩu quan tài kia bay ngang qua Đế đô, nàng theo dõi liền phát hiện ra nó bay tới các bệnh viện thu thập linh hồn người vừa mới chết, thậm chí câu đi hồn phách những người sắp chết.”

Nói tới đây, khuôn mặt Tiểu Ái cùng Tiểu Lam có chút lo lắng.

Hai nàng nhìn thấy cảnh Trấn Hồn Quan thôn phệ không biết bao nhiêu hồn phách tại thành Tây, trong số đó thậm chí có những hồn phách đối với cả hai vô cùng thân thiết.

Vì vậy hiện tại nghĩ tới Trấn Hồn Quan được thả sẽ một ngày tìm tới các nàng, bản thân liền vô cùng lo lắng.

“Không cần lo lắng, các ngươi cứ tu luyện theo công pháp ta đưa cho đồng thời không tháo vòng tay ra, Trấn Hồn Quan sẽ không phát hiện ra các ngươi là âm hồn.”

Khương Thần nói đoạn ánh mắt hiện lên chút sắc bén, khẽ lẩm nhẩm:

“Còn về Trấn Hồn Quan…”

Hắn nói tới đây liền dừng lại.

Chuyện Trấn Hồn Quan nhận chủ hắn cũng không muốn nhắc tới. Thậm chí cả hai tính toán còn chưa tới mức độ chủ tớ gì.

Nếu như là một món pháp bảo linh khí loại hình, hắn khả năng có thể nhỏ máu nhận chủ.

Thế nhưng đây là Trấn Hồn Quan bản mệnh pháp khí của Hồn tộc tộc nhân, nhỏ máu nhận chủ có tác dụng không?

Bởi vậy hắn cũng không quản tới Trấn Hồn Quan, bản thân chỉ lưu một đạo ấn kí trên đó để xem nó có hành động gì mà thôi.

“Đúng rồi tiên sinh, còn một chuyện.” Tiểu Lam lúc này sấn tới nói.

“Làm sao?”

Tiểu Lam khuôn mặt hiện lên chút mất tự nhiên, hai con ngươi đảo quanh, nhìn tới còn mang theo chút gian xảo.

“Ngươi có phải hay không cùng với Thải Hân tỷ tỷ quen nhau?”

Nói đoạn, nàng cùng Tiểu Ái không hẹn mà cùng che miệng cười khúc khích. Ánh mắt nhìn Khương Thần giống như muốn nói: ngươi không cần nói, ta hiểu.

“Làm sao hỏi vậy?” Khương Thần lạnh nhạt hỏi.

“Ngươi nếu như cùng với Thải Hân tỷ tỷ quen nhau vậy liền cẩn thận người tên Vân Tu Kiệt, ta trông ánh mắt hắn nhìn Thải Hân tỷ tỷ có chút không thuần khiết.” Tiểu Lam một bộ thần thần bí bí khẽ nói.

Khi nói ra một câu này, nàng còn cẩn thận nhìn ngó xung quanh như sợ có người nghe thấy.

Bộ dáng ngốc manh thế này ai nghĩ tới nàng là một âm hồn tồn tại đã nhiều năm đây.

Lại nói, Khương Thần nghe nàng nói vậy chỉ khẽ lắc đầu:

“Vậy hai ngươi cảm thấy tiểu tử kia là người thế nào.”

“Ừm…ngoại trừ không có thực lực như tiên sinh, ta thấy hắn tại phương diện gì cũng đều hơn ngươi.” Tiểu Ái một bộ bâng quơ nói.

“Thật sao?” Khương Thần tựa tiếp phi tiếu đáp.

Tiểu Ái dường như không nhận ra sắc mặt Khương Thần, vẫn một bộ thao thao bất tuyệt:

“Đúng vậy, hắn không có xấu trai như ngươi, hắn vô cùng hòa ái, không có suốt ngày một bộ mặt rắm thúi như ngươi…”

Tiểu Lam ngồi bên ra sức khều tay Tiểu Ái ra hiệu cho đối phương ngừng nói.

Thế nhưng kể đến yếu điểm của Khương Thần, Tiểu Ái dường như có chút nghiện. Nàng kể tới một đoạn dài những yếu điểm mà Khương Thần không bằng Vân Tu Kiệt.

Cuối cùng một bộ vô cùng tâm đắc gật đầu chốt hạ một câu:

“Đúng vậy…ta tổng kết sơ bộ liền như vậy.”

Dứt lời, nàng quay sang nhìn Khương Thần cùng với Tiểu Lam.

“Ha…Ha…Ha.” Tiểu Ái đột nhiên há miệng cười, tiếng cười nghe vào có chút thảm thiết: “Tiên…tiên sinh…ta ta ta không có ý chê bai ngươi.”

Khương Thần khẽ hừ lạnh, im lặng không nói gì.

Tại sao?

Nàng nói đúng lại còn nói to chứ sao.

Hắn quả thật ngoại trừ thân phận nguyên giả, còn lại bề ngoài, tính cách…đều so với Vân Tu Kiệt kém.

“Tiên sinh…ta…ta.” Tiểu Ái luống cuống lắp bắp nói.

Nàng là sợ vị chủ này tức giận a.

Hắn nếu như một cái quạt tay, nàng chắc chắn hồn phi phách tán.

“Theo dõi thêm cả Vân Tu Kiệt xem hắn đối với Thải Hân có thực sự tốt hay không.” Khương Thần lạnh giọng nói.

Hai tiểu nha đầu khuôn mặt hiện lên chút mộng bức.

Chuyện gì đây?

Chẳng lẽ tiên sinh lâm trận chịu thua?

Trong lòng hai nàng hiện lên một dấu hỏi lớn.



Trở về Vẫn Triết, Khương Thần trồng gốc Băng Nguyên Thảo xuống sau đó lại tiếp tục chuỗi ngày tu luyện buồn chán.

Lại nói, bởi vì có hai tiểu nha đầu Tiểu Ái cùng Tiểu Lam bảo vệ Lâm Thải Hân, vì thế mà Khương Thần yên tâm tu luyện xuống.

Hắn hàng ngày chỉ ngồi lại trong phòng không ngừng hấp thu Hỗn Nguyên Chi Khí do đại trận đem lại.

Cho đến một hôm, Trấn Hồn Quan rời đi lúc trước, nay đã quay trở lại.

Trấn Hồn Quan sau khi trở lại biệt thự liền thả ra rất nhiều Hỗn Nguyên Chi Khí ngưng tụ thành đan dược.

Không thể không nói, khẩu Trấn Hồn Quan này chắc chắn đã bay đi rất nhiều nơi mới có thể ngưng tụ nhiều Hỗn Nguyên Chi Khí như thế này.

Khương Thần cũng không vội dùng đám Hỗn Nguyên Chi Khí hóa đan kia, ngược lại cẩn thận cất vào một chỗ.

Sau đó, hắn ra ngoài đi dạo một liền nhận được điện thoại của Lâm Thải Hân.

Đại ý cuộc điện thoại của nàng chỉ nói rằng hắn mở lên TV xem tin tức.

Trong thời gian bản thân mải mê tu luyện, Thiên Độ quốc nói riêng cùng một số quốc ra khác nói chung xảy ra một loạt tin tức chấn động.

Tin tức này nếu như bất kì người nào nghe vào chắc chắn cũng sẽ cảm thấy sợ hãi.

Người chết trở về.

Không sai.

Chính là người chết trở về.

Lại nói Khương Thần bấy giờ nghe theo Lâm Thải Hân liền mở lên TV.

Thì ra trong quãng thời gian này đột nhiên những người được coi là chết do đắm tàu quanh vùng biển Mê Thất đảo khỏe mạnh trở về.

Nếu chỉ như vậy, loại tin tức này còn chưa đến mức chấn động.

Thế nhưng những người được coi là chết từ hàng chục năm trước cũng theo đó trở về, thậm chí không ít người chết trong các vụ đắm tàu từ gần trăm năm trước cũng trở về một cách thần bí.

Bọn họ hoàn toàn không thay đổi so với trước lúc ra đi.

Thậm chí khi bọn họ được phỏng vấn về việc những năm này ở đâu, bọn họ dường như không nhớ một chút gì, không ấn tượng gì về chuyến đi được coi là chuyến đi cuối cùng của họ năm xưa.

Nhận được tin tức này, Lâm Thải Hân ban đầu còn không tin.

Thế nhưng sau khi nhìn trên truyền hình, nàng nhận ra một người trong chuyến đi cùng với nàng mấy năm trước.

Bấy giờ mới kinh hãi gọi điện cho Khương Thần.

Khương Thần sau khi xem tin tức những ngày qua, bản thân cũng lâm vào một trận trầm mặc.

“Không lẽ liên quan tới Mê Thất đảo?”

Khương Thần ngồi trên ghế, sau một hồi trầm ngâm liền đưa ra kết luận.

Thêm một thoáng trầm mặc cuối cùng hắn quyết định quay trở lại Mê Thất đảo nhìn xem có chuyện gì xảy ra.

Trước khi đi, bản thân cũng cẩn thận dặn dò Lâm Thải Hân.

Thế nhưng Khương Thần không biết một lần rời đi này của hắn liền là mấy năm, ngoại giới khi hắn trở về cũng đã xảy ra rất nhiều chuyện.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play