Tuyết Băng cúi đầu, trong mắt lóe lên sự phẫn nộ. Đám nhà quê này, dám uy hiếp hắn ư, sau này hắn nhất định trả lại sự sỉ nhục này!
Diệp Phi Linh nhìn thoáng qua hắn, ánh mắt như có như không trầm xuống. Nếu như hắn không biết đường ngậm miệng, vậy đừng trách nàng khiến hắn tuyệt tự.
Dù sao Thiên Đấu Đế Quốc thời điểm hiện tại vẫn còn đủ người, một thái tử giả, nhị hoàng tử cùng tam hoàng tử vẫn còn sống nhăn răng, không hiếm lạ một cái tứ hoàng tử.
- Địa điểm phòng học ở đâu vậy?
- Phía tây, căn phòng của 3 vị giáo ủy ở phía tây!
- Phải không? Nếu ta phát hiện ra ngươi nói dối, chờ ta gõ cho một trận rồi mới được đi!
Diệp Phi Linh trừng mắt nhìn hắn. Hừ, lớn hơn nàng đến gần chục tuổi chỉ có cái túi da là xài được.
- Không cần cửu muội ra tay, tự ta sẽ đánh hắn thành đầu heo!
Mã Hồng Tuấn phụ họa nói.
Mọi người đi được một đoạn thì gặp được Tần Minh học trưởng đang đứng chờ cùng các vị sư phụ.
- Các học đệ, học muội đã đến rồi, cả tứ hoàng tử nữa ư, chúng ta cùng đi nào!
Tần Minh vừa nãy đã nghe được Phất Lan Đức nói qua, hắn tuy rằng không đồng tình với cách hành xử của vị Tứ hoàng tử này cho lắm, nhưng cũng không nhiều chuyện.
Hoàng thất cùng bình dân là không giống nhau.
Tuyết Băng xụ mặt mà đi theo đám người Sử Lai Khắc.
- Học trưởng, chúng ta đang đi đâu vậy?
Trữ Vinh Vinh nhìn phương hướng đi, có chút ngần ngại mà hỏi. Nàng có biết đường, nhưng mà lại không nhớ rõ dãy phòng học ở đâu.
- Tới văn phòng giáo ủy gặp ba vị giáo ủy nha! Ta đã sớm không chờ nổi việc giới thiệu các ngươi với ba vị giáo ủy!
- Ba vị giáo ủy của học viện? Lẽ nào là 3 vị tiền bối Hồn Đấu La?
Đại Sư có chút khó hiểu hỏi lại. Dù sao thông thường chỉ cần gặp bộ phận quản lý trường học là được, không nhất thiết phải kinh động đến các bậc tiền bối, vậy mà bây giờ nghe Tần Minh nói, dường như không chỉ có thể gặp một người mà là tận ba người!
- Chắc chắn rồi, dù sao cấp bậc giáo ủy cũng không nhiều!
Phất Lan Đức chắc như đinh đóng cột, đáp.
Tiểu Vũ nghe thấy ba chữ Hồn Đấu La, thần sắc có chút hoảng hốt. Cảm xúc của nàng dao động không lớn, nhưng Đường Tam tinh ý bắt được.
- Tiểu Vũ sao vậy? Gặp ba vị Hồn Đấu La không vui sao?
- Ta thật sự rất ngại ngùng phải gặp bọn họ, bởi vì... Hồn Đấu La toàn là mấy ông cụ chán phèo!
Nghe Tiểu Vũ trình bày như vậy, Tần Minh phì cười. Hắn đương nhiên hiểu được cảm xúc của học muội, bởi vì hắn cũng từng nghĩ như thế.
Tạm chưa nói đến tuổi, chính là bởi vì hồn lực càng cao, thì người ta càng dễ ảo tưởng các bậc tiền bối... nghiêm khắc. Thẳng cho đến khi chính mình gặp được ba vị giáo ủy, Tần Minh mới cảm thấy trên đời đúng là... nhiều chuyện quái dị.
- Yên tâm đi, ba vị ấy không chán phèo đâu!
Hắn bình tĩnh mà an ủi học đệ học muội một câu.
Rất nhanh liền tới được chỗ khu giáo ủy. Diệp Phi Linh lúc này mới để Đái Mộc Bạch thả Tuyết Băng ra, bởi vì dãy học viện đúng là đi về phía tây.
Tuyết Băng cũng không bước vào khu văn phòng giáo ủy cùng mọi người, ngay khi Đái Mộc Bạch buông tay, hắn liền phát động hồn lực chạy mất.
Nhìn thấy Tuyết Băng bỏ chạy, Phất Lan Đức trong lòng gợi lên một mạt khó chịu.
Bất quá, Phất Lan Đức tâm tình cũng rất nhanh bình ổn vài phần. Khi bọn họ bước vào bên trong khu giáo ủy...ba vị lão nhân đã đứng đợi sẵn tự bao giờ.
Ba vị lão nhân này mặc dù chỉ đơn giản đứng ở nơi này, nhưng lại làm cho người ta có một loại cảm giác đặc thù, phảng phất ba người bọn họ chính là hạch tâm chủ giáo khu, thậm chí là của cả học viện. Bọn họ trên mặt mang theo nụ cười ôn hòa, nhưng loại khí chất đặc thù thuộc về cường giả này cũng không có cách nào che dấu.
Ba lão nhân trên người đều mặc trường bào, trên áo dùng chỉ vàng thêu một ít đồ án hình thù kỳ lạ....Trường bào loại này không phải là do học viện đặc chế cho họ, mà là hơn tám mươi cấp hồn đấu la mới có thể đến võ hồn điện nhận, vừa đại biểu cho thân phận của mình và cũng là lễ phục định chế, tiếp cận hồng sắc lễ phục của phong hào đấu la.
- Woa, lão đầu này giống mình như đúc đó!
Mã Hồng Tuấn lần đầu nhìn thấy Hồn Đấu La Bạch Bảo Sơn, hắn không nhịn được mà há mồm kêu lên.
- Không biết lớn nhỏ!
Phất Lan Đức gõ đầu Mã Hồng Tuấn, trong lòng chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, mười mấy năm dạy chữ dạy nghĩa cho thằng bé quăng ra chuồng gà.
Mã Hồng Tuấn "" au ui "" kêu lên, lại bị Phất Lan Đức đè đầu xuống.
- Vãn bối dạy đồ đệ không nghiêm, xin các vị giáo ủy đừng thứ lỗi!
Hắn cúi thấp đầu, thành kính mà xin lỗi. Thằng nhóc này không biết lớn nhỏ, nhỡ chọc giận đến ba vị giáo ủy, coi như cơ hội dưỡng lão cũng không có, còn gánh họa sát thân.
- Ha Ha, không có gì, thằng nhóc này thú vị lắm, ta rất thích!
Hồn Đấu La Bạch Bảo Sơn nhìn ra được thành ý của Phất Lan Đức, trong lòng âm thầm tán thưởng, cũng không so đo với một đứa trẻ.
- Ừm.. chiến thắng Hoàng Đấu chiến đội là đám nhóc này sao?
Hồn Đấu La Bạch Bảo sơn ngừng một chút, ý vị thâm trường mà nói.
- Tiền bối quá khen, chỉ là may mắn thôi...
Phất Lan Đức ngần ngại đáp. Dù sao chiến thắng Hoàng Đấu chiến đội, hắn vốn rất kiêu ngạo, nhưng trước mặt các vị giáo ủy, hắn không thể không hạ thấp mình.
Ngược lại với vẻ ngoài thân thiện dễ gần của Hồn Đấu La hệ phòng ngự Bạch Bảo Sơn, một vị giáo ủy khác, Hồn Đấu La hệ khống chế Trí Lâm nhìn qua một lượt đám trẻ, trong lòng có chút không tin tưởng.
- Thiên phú của đám người Thiên Hằng rất cao, muốn thắng được chúng, vận may của các ngươi cũng là một loại thực lực! Ngươi nói có đúng không? Thần Cơ lão đầu?
- Ha ha, chào mọi người, chào mọi người!
Hồn Đấu La hệ khống chế Mộng Thần Cơ là một người hòa ái, hắn bỏ qua lời của Trí Lâm nói, ôn hòa cười.
- Sao ngươi lại có thể nói thế được hả? Nếu không tin là thử chúng nó là được, nếu mà bọn họ thông qua hết, ta sẽ bứt hết râu của ngươi!
Bạch Bảo Sơn bĩu môi nghe Trí Lâm nói.
- Được thôi, bọn họ không qua thì ngươi phải ăn cơm ta nấu đó!
Trí Lâm cười gian, đáp.
- Lại muốn hại ta đau bụng? Hừ, lần này ta chuẩn bị đồ tốt rồi! Sợ thua thì đừng cãi!
Bạch Bảo Sơn phản bác.
- Ai sợ ai? Thần Cơ lão đầu làm chứng nhé!
Trí Lâm cao giọng nói. Âm thanh vì thế mà chợt trở nên có chút the thé, thật giống mấy bà cô ngoài chợ.
- Ha ha ha!
Mộng Thần Cơ ôn hòa cười, dường như chuyện này đã trở thành quen thuộc như cơm bữa vậy.
Áo Tư Tạp dụi dụi mắt, tựa hồ không tin vào mắt hắn nữa. Đây có phải là Hồn Đấu La không vậy? Mấy vị giáo ủy này...
Tựa hồ thật dễ thương...
Đây là cảm nhận của toàn bộ đám người Sử Lai Khắc học viện.
Sau khi an vị, đám học sinh rất nghiêm túc mà đứng sau ghế các vị sư phụ thành hàng chỉnh tề, ngoại trừ Phất Lan Đức cùng Đại Sư là được ban ghế khách quý, ghế phía sau là của Triệu Vô Cực cùng 3 vị sư phụ.
Nhìn thấy hành động của đám nhỏ như vậy, Mộng Thần Cơ hài lòng cười.
Vị giáo ủy Trí Lâm ngồi một bên bỗng đột nhiên hỏi:
- Nghe Tần sư phụ nói qua, được biết trong mấy vị đệ tử của quý viện có một vị thiên tài khống chế hệ hồn sư đặc biệt xuất sắc, không biết là vị nào?
Đại Sư lạnh nhạt cười, đáp:
- Không dám gọi là thiên tài, Đường Tam?!
Đường Tam đáp vâng, từ trong Sử Lai Khắc thất quái đi ra, cung kính hướng ba vị giáo ủy hành lễ:
- Xin chào ba vị sư phụ!
Trí Lâm mỉm cười, không khí chung quanh đột nhiên có chút vặn vẹo.
Những người khác không có cảm giác, nhưng Đường Tam lại phát hiện rõ ràng không khí chung quanh mình dường như đang ngưng đọng lại, hồn lực khổng lồ chấn động lan đến, thân thể của mình đã hoàn toàn không có cách nào nhúc nhích.
Diệp Phi Linh ẩn ẩn cảm thấy có một nguồn lực cực lớn đang đè ép tới Đường Tam, nàng chăm chú nhìn.
Sư huynh, ngươi sẽ trải qua những gì đây?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT