Tần Minh nhìn đám học đệ học muội mà có chút tiếc nuối.

- Nếu như không phải biết mọi người tới từ Sử Lai Khắc, ta nhất định mời mọi người vào Thiên Đấu Hoàng Gia Học Viện!

Cơm no rượu say, mọi người đang lúc ngồi uống trà tiêu thực, tất cả đều chú ý lắng nghe. Thiên Đấu Hoàng Gia Học Viện là một cái tên xa lạ đối với đám học sinh, thế nhưng Trữ Vinh Vinh thì lại hiểu biết một chút.

- Thiên Đấu Hoàng Gia Học Viện là đệ nhất học viện tại Thiên Đấu Đế Quốc, nơi này là do hoàng thất Thiên Đấu xây dựng từ rất lâu đời, sở hữu trang thiết bị cao cấp và hoàn cảnh giáo dục tốt nhất. Với lại viện trưởng học viện hiện tại chính là đương nhiệm Hoàng Đế!

Nghe âm thanh Trữ Vinh Vinh ngắn gọn nói, Tần Minh cũng không nghĩ tới nơi này mà cũng có người hiểu rõ Thiên Đấu Hoàng Gia Học Viện như vậy, trong lòng cảm thán, sau đó lại tự mình bộc bạch:

- Đúng như vậy, nhưng mà học viện hiện tại quý tộc rất nhiều, rất khó quản, nhân tài không dễ bồi dưỡng, cho nên bây giờ học viện rất cần người tài! Nếu học đệ học muội mà tới, ta nghĩ chắc chắn các vị giáo ủy nhất định sẽ dùng mọi thủ đoạn để giữ mọi người ở lại!

Dù sao trận đấu tối nay kết quả đã được báo cáo về tại học viện, tin tưởng rất nhanh mấy vị giáo ủy sẽ biết về nhóm người Sử Lai Khắc.

Thế nhưng Phất Lan Đức lại giận.

Thân là viện trưởng của một học viện lại bị đào góc tường học viên, hắn giận.

Mã Hồng Tuấn nóng đầu cũng hùa theo.

Đại Sư lúc này mới tiến đến, đánh gãy lời của Phất Lan Đức, sau đó cùng Tần Minh thảo luận về chuyện gia nhập Thiên Đấu Hoàng Gia Học Viện. Điều này là tất yếu, bởi vì hoàn cảnh tu luyện của Thiên Đấu Hoàng Gia Học Viện vô cùng tốt, hơn nữa còn có một thứ mà Sử Lai Khắc học viện không thể cung cấp được: danh ngạch thi đấu học viện hồn sư cao cấp toàn lục địa!

*******************************

Lúc Diệp Phi Linh tìm thấy mọi người thì đã là chuyện của nửa tiếng sau. Nàng bị Tiểu Vũ kéo đi, trong khi đang ngơ ngác thì cùng mọi người hô hào chúng em mãi mãi là học viên của Sử Lai Khắc học viện với Phất Lan Đức.

8 đứa học viên cùng đồng thanh nói khiên tâm tình Phất Lan Đức ấm áp. Hắn buông lỏng chấp nhất, chấp nhận sự thật rằng mình sẽ tới Thiên Đấu Hoàng Gia Học Viện dưỡng lão.

Tuy rằng Sử Lai Khắc học viện là tâm nguyện đời này của hắn, nhưng mà.. thực tế tàn nhẫn thật, rút cuộc thì hắn vẫn phải thuận theo thời thế mà thôi.

Hắn cũng không thể vì ích kỷ của chính mình mà chôn vùi bọn trẻ ở đây được.

Nghĩ thoáng ra như vậy, chính mình lại cảm thấy có chút mong chờ đối với học viện mới, dù sao học viện do hoàng thất xây dựng, chắc hẳn điều kiện sẽ rất tốt.

Bóng đêm lan tràn.

Sau khi tìm tới Ngọc Thiên Hằng, Diệp Phi Linh lúc này mới nghĩ tới vấn đề nội bộ của các gia tộc.

Phức tạp, tranh giành, yêu hận tình thù đan xen.

Mùi vị bóng đêm lạnh lẽo, ánh trăng cũng vì thế mà bạc màu rải đầy đường.

- Phi Linh, ngươi còn chưa ngủ nữa hả? Ta mong chờ ngày mai tới quá đi!

Tiểu Vũ nhìn Diệp Phi Linh ngồi trên ban công ngẩn người, tưởng rằng cũng háo hức mong chờ chiến tích giống như nàng.

- Đúng vậy, thật mong chờ quá đi! Tiểu Vũ tỷ, tiền của ngươi được nhiều lắm đó, hơn nữa ngày mai Ngao Chủ Quản kia còn đưa thêm tiền thưởng cho chúng ta nữa!

Diệp Phi Linh cười cười, lôi ra một củ cà rốt đưa cho Tiểu Vũ. Dù sao ăn cà rốt cũng không béo, nên Tiểu Vũ cũng thường xuyên ăn vặt.

- 2 người các ngươi nói gì đó?

Trữ Vinh Vinh từ trong phòng tắm bước ra. Thời tiết này nói không nóng thì không nóng, nhưng mà tắm một cái mát mẻ ngủ vẫn ngon hơn.

- Chúng ta đang mong chờ tiền thưởng ngày mai đó! Vinh Vinh, sao ngươi càng ngày càng xinh đẹp hơn đó nha!

Tiểu Vũ tinh nghịch mà nhìn Trữ Vinh Vinh.

- Trúc Thanh tỷ tỷ, tới đây ngồi nè!

Diệp Phi Linh vỗ vỗ mặt ban công, chừa chỗ cho Chu Trúc Thanh.

- Phi Linh, ngươi mong muốn sau tốt nghiệp sẽ làm gì?

Chu Trúc Thanh nghĩ nghĩ, nghiêng đầu hỏi nàng.

- Muội không rõ... có thể là mở một quán ăn nào đó, cũng có thể là theo chân các vị sư phụ tiếp tục học tập, sau đó già đi, lại cùng các vị sư phụ dạy quái vật chăng?

Diệp Phi Linh nhe răng cười trêu chọc.

Tương lai 3 tiểu mỹ nhân này sẽ trở thành thần, họ rời xa nơi này và chẳng quay trở lại.

Có lẽ đây là khoảnh khắc vui vẻ duy nhất của mấy tỷ muội tại nơi này đi?

- Cửu muội, ngươi thật giống bà già đó!

Trữ Vinh Vinh che miệng cười trộm. Tiểu Vũ cũng hihi cười, mấy tỷ muội vui vẻ chọc quê nhau trong đêm trăng sáng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play