Đôi mắt Diệp Phi Linh hoàn toàn hóa tím, nàng kinh sợ nhìn hơn 300 đạo lôi đình quần công Đường Tam!
Đó là chiêu thức gì? Khủng bố như vậy?
- Không được!
Đại Sư kích động đến mức đứng bật dậy. Hắn hiểu rõ chiêu thức này hơn ai hết!
UỲNH!!!!
Một tiếng động thật lớn phát nổ, cả sàn đầu chỉ cảm thấy chói lòa đến đau mắt.
Sau khi ánh sáng tan đi, chính giữa sàn đấu là Đường Tam cùng Ngọc Thiên Hằng đang công kích lẫn nhau, 2 bên không ai nhường ai, 8 cái chân nhện đồng thời cắm vào cánh tay Long Hóa của đối phương.
Vài giây sau, Ngọc Thiên Hằng tím tái ngã xuống, Đường Tam giống như Tu La giam cầm mạng sống của Độc Cô Nhàn rồi yêu cầu Diệp Linh Linh trị liệu cho Tiểu Vũ.
Trận chiến kết thúc, Sử Lai Khắc Thất Quái chiến thắng!!!
Sau khi kiểm kê chiến tích của chính mình, đồng thời nhận lại số tiền thắng cược, Diệp Phi Linh lấy cớ nàng đau bụng mà chạy vào không gian chia tiền. Phần của ai nàng đều nhớ kỹ, sau khi chia nhỏ vào các túi liền mới bình tĩnh quay ra ngoài.
Giờ này chắc là đám người kia đã chạy đi ăn uống đi?
Hôm nay đối với Sử Lai Khắc học viện quả là một ngày vui đến cực điểm. Vui đến nỗi mà vị viện trưởng keo kẹo kéo tự động mời cơm ngay tại nhà hàng xa hoa sang trọng nhất Tác Thác Thành cơ mà.
Tiểu Vũ tỉnh lại, mọi người đều kéo nhau tới phòng ăn đặt sẵn. 7 người đi tới trước, các vị sư phụ sẽ tới sau. Ngày hôm nay chiến thắng đã khiến cho cả đội đều vui vẻ đùa nhau một chút.
Đối lập lại với nhóm người Sử Lai Khắc, Hoàng Đấu chiến đội lại là tâm tình nặng nề. Bản thân mọi người đều bị thương, nhất là việc hôm nay bị thua khiến cho tất cả đều rất mệt mỏi.
Ngọc Thiên Hằng không trở về khách sạn, hắn lang thang một mình trên con đường tăm tối.
Tâm tình hắn lúc này cực kém, vốn dĩ đã có thể chiến thắng, thế nhưng..
Thân là người kế nhiệm đời tiếp theo của Lam Điện Bá Vương Long, sao hắn có thể thua một đám người hồn lực thấp hơn hắn chứ?
Đau buồn cùng tức giận khiến hắn như phát rồ, thậm chí muốn đập đầu chết cho rồi!
Giữa lúc ấy, La Tam Pháo đinh đinh đang đang bước đến. Ngọc Thiên Hằng như nhận ra cái gì, quả nhiên...
Đại Sư bước đến.
Hắn sớm đã nhận ra thằng cháu trai này của hắn tâm tình bất ổn.
Hắn đi theo chỉ muốn xem nó... mấy năm nay sống như thế nào.
Ưu thương mấy năm trời, Ngọc Thiên Hằng cùng Đại Sư ôn lại chuyện cũ. Với hắn mà nói, khoảng thời gian ở cùng thúc thúc vui vẻ biết bao.
Thế nhưng khi Ngọc Thiên Hằng nói gia gia rất nhớ hắn, hi vọng hắn quay về, Đại Sư lại từ chối.
Đại Sư nhìn lên mặt trăng lạnh lẽo tỏa xuống, chỉ tiếc hận.
Ngọc Thiên Hằng là niềm kiêu ngạo của Lam Điện Bá Vương Long!
Mà hắn... chỉ là một sự sỉ nhục!
Diệp Phi Linh vì thiếu một kim hồn tệ mà tâm tình bất ổn, định chạy ra ngoài tìm đại một tên lưu manh nào đó tiêu diệt kiếm vàng, ai ngờ lại thấy được một màn này.
Đại sư nói với Ngọc Thiên Hằng rất nhiều chân lý, cũng khơi gợi lại năm tháng huy hoàng của hắn, khiến tâm tình hắn tốt lên rất nhiều, đồng thời kích phát lên ý chí tranh đấu trong lòng hắn.
Sau đó Đại Sư rời đi.
Diệp Phi Linh cảm thấy hứng thú, nàng sẽ kiên quyết không bỏ qua chuyện này. Việc Đại Sư bị Lam Điện Bá Vương Long rũ bỏ là thật, nhưng trong đó có nhiều ẩn tình, nàng thực sự tò mò.
Hơn ai hết, Diệp Phi Linh hiểu rõ ràng.
Sư Huynh là niềm kiêu ngạo của thầy, còn nàng tuy địa vị trong lòng hắn cũng không bằng, nhưng nàng nhất định sẽ là áo bông tri kỷ của người.
Nàng sẽ thay sư phụ giải quyết hết đám phiền toái này.
Ngọc Thiên Hằng tâm tình đã tốt hơn rất nhiều, hắn chuẩn bị trở về phòng nghỉ ngơi.
- Xin chào, có thể gặp riêng ngươi một chút không?
Diệp Phi Linh tiến tới chào hỏi.
- Ngươi là người của nhóm người Sử Lai Khắc kia?
Ngọc Thiên Hằng nhìn nữ hài xách theo giỏ táo nhỏ đeo mặt nạ bạc kia, tâm tình bất định.
- Đúng vậy, nhưng lúc này ta đến gặp ngươi với tư cách là đồ đệ của Đại Sư, còn đây là quà gặp mặt!
Diệp Phi Linh tháo mặt nạ, khuôn mặt trẻ con nhìn hắn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT