Mặc dù bực thì bực, nhưng nếm qua tay nghề Diệp Phi Linh, thiếu niên lập tức đổi sắc mặt.

Không biết hắn lấy từ đâu một cái túi da, sau đó đem rượu đổ vào bát, ngửa đầu nhìn lên trời, uống cạn.

Diệp Phi Linh giật lấy bát rượu.

- Ngươi uống rượu làm cái gì a? Trong rừng nguy hiểm vô cùng!

Thiếu niên liếc nhìn nàng bằng nửa con mắt.

Trong cả sâm lâm này, thứ gì nguy hiểm hơn hắn??

- Đồ ngon, không làm một chén rượu thì phí lắm!

Diệp Phi Linh phì cười.

Giọng điệu hắn càng cố tỏ ra từng trải, nhưng âm thanh còn chưa vỡ giọng này, nghe kiểu gì cũng vẫn thấy hài hước.

Nhất là vẻ mặt búng ra sữa cáu kỉnh của hắn, trông như một đứa bé đang giận dỗi cố ý tỏ ra mình là người lớn hơn nàng.

Diệp Phi Linh trong lòng trộmnghĩ, khục khục cười.

- Ừ, cho nên phiền ngươi ăn giúp ta nhiều một chút!

Nàng trả lại hắn bát rượu, chính mình ăn thêm hai miếng, sau đó tiến vào tiềm tu.

Thiếu niên nhìn nàng nhập định, nhẹ uống một ngụm rượu, nghĩ tới nội dung sự kiện, lại là thở dài một hơi.

Ngu xuẩn không phòng bị như vậy, vẫn là nghĩ hắn đáng tin, hay vẫn là không sợ hắn?

Thiếu niên hoàn toàn không biết, bởi vì bảo trì người chơi trải nghiệm an toàn, hệ thống sẽ tự động cảnh báo khi có sát khí.

Cho nên... hắn có làm gì, hệ thống cũng sẽ bảo hộ người chơi trước tiên.

Bất quá... rượu này hình như hơi say thì phải.

Thiếu niên kỳ quái ngẫm nghĩ, không hiểu chính mình vì sao có loại suy nghĩ này, lại xem Diệp Phi Linh bóng lưng đến nhập tâm, cuối cùng... ngủ mất.

Quá nửa đêm, Diệp Phi Linh kết thúc nhập định, quay ngược lại liền thấy thiếu niên đã ngủ rồi.

Lôi từ hệ thống ra một tấm vải dệt, Diệp Phi Linh nhìn thấy hơi dở người, nhưng trong rừng nhiều sương lạnh, trước phủ lên người thiếu niên.

Vải dệt?

Không sai, chính là vải dệt. Nàng thu thập từ nhiệm vụ hỗ trợ nông dân thu thập cây bông mà có được, cuối cùng trò chơi không có chức năng may vá, cho nên bấy giờ thứ này vẫn bỏ không.

Trong đêm tối lần mò tới nơi ở của Bạch Phi Mã, Diệp Phi Linh đem cà rốt bỏ vào trong lồng trước, lại đào một cái hố.

Nhờ có chức năng khai khoáng, nàng cuốc đất cực nhanh.

Ít nhất cũng không uổng công chính mình cày game lâu đến như vậy.

Nhanh chóng đào xong một cái hố, bên trong chất đầy cà rốt, mấy củ ngon nhất liền bỏ vào trong lồng, đem móc xích kéo vào bốn góc, cuối cùng Diệp Phi Linh mới yên tâm đi trốn.

Mũi hồn thú rất thính, cho nên Diệp Phi Linh liền trèo hẳn lên mỏm đá cao cách đấy một đoạn, nhìn Bạch Phi Mã trắng tinh hí hí hí liên hồi chạy xuống hố.

Ba nghìn năm, hồn thú đã có linh trí, bất quá... đặc tính mà hệ thống báo lại, hồn thú này đặc điểm chính là tham ăn.

Quả nhiên không ngoài dự liệu, Bạch Phi Mã thò đầu vào trong lồng sắt, đem mấy củ cà rốt có tẩm thuốc mê gặp lấy gặm để.

Diệp Phi Linh đợi tới thời cơ chín muồi, chạy tới cái hố xem xét, nhìn thấy Bạch Phi Mã đã ngủ rồi, móc ra Hoàng Kim Dao Găm đâm tới.

Máu tươi bắn lên mặt dính dính.

[Bạn thu được Bạch Phi Mã thịt]

Hệ thống thông báo quen thuộc vang lên, bất quá lúc này đỉnh đầu nàng có chút ù ù. Tiếng gió càng lúc càng lớn, đem tóc Diệp Phi Linh quấn bay.

Một sải cánh dơi màu lam bay trên đầu.

Diệp Phi Linh nháy mắt biến sắc.

Thanh Dực Biên Bức ở cách nơi này một đoạn, thế nào lại mò tới đây?

Trước chạy trốn.

Diệp Phi Linh bảo trụ mạng nhỏ trước, bây giờ không phải là lúc nuối tiếc hồn hoàn, nếu lúc này bị con quỷ này cạp đứt, nàng sẽ bị giam thời gian ba tháng mười ngày mới trở lại được.

Thanh Dực Biên Bức giương đầu tròn nhìn tới xương Bạch Phi Mã trắng hếu.

Thịt đâu rồi? Cái mùi thịt và máu tươi nồng đậm đâu rồi???

Diệp Phi Linh thu thập thịt nhét vào túi đồ, đương nhiên mùi thịt liền biến mất, nhưng máu bắn trên mặt nàng thì tẩy không được, Thanh Dực Biên Bực ngẩn người một lúc, sau đó hung tợn đi theo dấu máu tìm tới nàng.

Diệp Phi Linh coi như chạy thục mạng cũng không nhanh bằng Thanh Dực Biên Bức sải cánh bay vài phút. Nghĩ tới trong rừng còn có mấy nơi ở dưới nước, lợi dụng địa hình đầy cây cối chạy tới.

[Bạn đã trúng độc của Độc Ma Đằng]

Hệ thống nhảy thông báo thình lình xuất hiện, Diệp Phi Linh vội vàng phụ gia hồn kỹ vào thân thể, chạy nhanh hơn một chút.

Má nó, giết được một con, còn hai con lại quay vào vây công.

Nửa đêm đi trộm hồn hoàn, trộm không trộm được, còn bị hồn thú đuổi chạy thục mạng.

Diệp Phi Linh nghĩ nghĩ, nếu không phải nàng xui xẻo không ép vũ khí, nhất định nàng đem cái đám này '' là lượt '' một trận.

Trong rừng tiếng người chạy trốn ồn ào cùng huyên náo, hai đầu hồn thú đuổi theo người chạy tới chạy lui.

Thiếu niên thần bí cuối cùng cũng tỉnh, nghe đến tiếng huyên náo ồn ào, xem đầu Thanh Dực Biên Bức kia vù vù vỗ cánh.

Hắn tiện tay vỗ xuống một cái, uy áp hung hăng đập thẳng xuống đỉnh đầu hồn thú, đánh nó mắt nở đầy sao.

Diệp Phi Linh lúc này chạy đến cạn thể lực, bị Độc Ma Đằng đuổi tới trói lại.

Thứ này không tính là mạnh lắm, nhưng đối phó với một cái hồn sư hai mươi cấp thì vẫn rất là uy hiếp đấy, Diệp Phi Linh bị treo ngược lên cây, đối diện với nàng là một cái mồm to như chậu máu há tới.

- Chút năng lực này mà cũng muốn sinh tồn trong sâm lâm, đúng là không ai phiền như ngươi!

Thiếu niên thần bí gãi đầu, bộ dáng vẫn còn ngái ngủ nhìn tới Diệp Phi Linh vùng vẫy. Trông bộ dáng nàng như một con gà vậy.

Nhưng hắn chưa kịp ra tay, một thân ảnh khác liền lao tới.

Đầu Thanh Dực Biên Bức kia không hiểu sao tỉnh lại, đối với mùi máu trên người Diệp Phi Linh hấp dẫn, bay không được liền lăn lông lốc đến húc văng Độc Ma Đằng.

Tình huống bây giờ thành hai cái hồn thú lao vào đánh nhau, Diệp Phi Linh bị trói ở giữa, chớp lấy thời cơ đem dao găm tách rời dây leo cắt ra nhảy xuống chạy mất.

Vỗ vỗ ngực hít vào một hơi, Diệp Phi Linh thở phào.

Sống rồi.

Trước tiên đăng xuất, trở lại liền làm thịt đám này ăn một bữa!

Nghĩ như vậy, nàng tức tốc đăng xuất, mà một màn quá trình nàng biến mất, thiếu niên vừa vặn xem đến kỹ càng.

Biến mất như vậy? Hồn lực chưa đạt tới cấp bậc Phong Hào Đấu La, võ hồn cũng không phải là không gian dịch chuyển.

Thiếu niên vuốt cằm ngẫm nghĩ, nhớ lại Đường Tam từng nói.

'' Ta tỉnh dậy ở một thế giới khác, nơi này không có võ hồn, không có Đấu La thế giới, những gì dưới chân chúng ta đều là thiết kế của nhân loại, bọn họ gọi nơi này là trò chơi thực tế ảo. Những người từ thế giới khác sẽ tham gia vào trò chơi này, đưa ra điểm cống hiến cùng với yêu cầu của bọn họ theo từng thời kỳ, nhất là có thể sẽ đối với chúng ta khiêu chiến khi bọn họ đủ thực lực.

Ta bởi vì chờ đợi Tiểu Vũ tái sinh, cho nên... cảm phiền các người duy trì hình tượng tại trò chơi này một thời gian. Những gì chúng ta cần làm là đưa ra nhiệm vụ cho bọn họ thực hiện càng nhiều càng tốt, hơn nữa phần thưởng cũng không phải là chúng ta bỏ ra, người đưa phần thưởng cho bọn họ có một cái gọi là hệ thống. Hệ thống sẽ đưa cho bọn họ phần thưởng và trao cho chúng ta một thứ gọi là năng lượng sinh mệnh. Năng lượng này chính là cội nguồn khiến cho tất cả mọi người sống ở Đấu La Đại Lục tồn tại, ngay cả ta cũng vậy.

Hiện tại vẫn phải dựa vào lượng người này duy trì năng lượng, cho nên chúng ta mới có thể tồn tại, nhưng ông yên tâm, sau khi thu thập đủ năng lượng, tất cả chúng ta đều sẽ rời đi! ''

Xem ra nàng là loại người kia mà Đường Tam nói, nhưng mà điều hắn kỳ quái là tại sao không có người khác tiến vào đây, chỉ duy nhất mình nàng mới tiến vào được.

Cùng suy nghĩ với hắn, còn có cả Tử Hàm.

Phải biết rằng nơi Diệp Phi Linh xuất hiện, ít nhất phải đột phá sáu mươi cấp Hồn Đế mới tiến vào được.

Không rõ nguyên do gì làm cho account bạn tốt xảy ra dị biến.

Hơn nữa vì bạn tốt không có khiếu nại, cho nên chuyện này cứ thế liền bị lãng quên.

******

Trịnh Vi nạp cả đống tiền vào mới miễn cưỡng cày được lên hai mươi mốt cấp.

Lâm Siêu lúc này vẫn chưa nói gì về chuyện hẹn hò trong game, chỉ đưa ra yêu cầu Trịnh Vi phải tiến lên hai mươi lăm cấp kịp thời trước sự kiện.

Vốn dĩ hắn muốn là trước cùng Diệp Phi Linh làm nhiệm vụ sự kiện, hoàn thành sự kiện thời gian sớm nhất liền đổi lấy hiệu ứng, sau đó lại ly hôn Diệp Phi Linh, cùng Trịnh Vi làm sự kiện nửa vời, cuối cùng để hiệu ứng trứng thối vây quanh ám cô ta cả đời.

Chuyện này chẳng thể trách hắn nghĩ ác, hắn có thể không tiếp tục chơi trò chơi, nhưng mà Diệp Phi Linh còn tại, nàng có trong tay hiệu ứng, nhất định dàn top đầu sẽ bảo kê nàng đến cuối.

Hắn nghĩ đến phiền.

Chính mình bên ngoài tự tại chẳng sao, vậy mà vào trong trò chơi, cuối cùng người mình thích không có được, còn uy hiếp đến tính mạng cha mẹ.

Nhường người mình yêu cho người khác bảo hộ là cảm giác gì?

Lâm Siêu trong lòng không phải chưa từng cảm thấy đau, nhưng chút đau này hắn vội vã xóa đi.

Hắn nhất định sẽ trả thù Trịnh gia, nhất định đem Trịnh gia cướp lấy toàn bộ.

Tới lúc đó Diệp Phi Linh còn chưa kết hôn, hắn sẽ đưa nàng trở về đúng vị trí.

Bây giờ.... chỉ có thể tạm thời như vậy.

Xin lỗi em, Diệp Phi Linh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play