- Thật sao?

Một người khác đáp lại lời Triệu Như Nguyệt. Chơi game lão hóa da, nghe thật giống như vậy.

Diệp Phi Linh trong lòng nhàn nhạt lắng xuống.

Triệu Như Nguyệt này cùng nàng trong lớp quan hệ cũng là bình thường, không rõ vì ý gì vừa rồi ánh mắt cô ta lướt qua có điểm đâm chọc. Nàng nghĩ không ra mình đắc tội cô ta ở điểm nào.

Tử Hàm nhìn ý tứ Triệu Như Nguyệt liếc tới, khiêu khích?

- Nga, thật sự là... chơi game nào có như vậy, thậm chí còn an toàn hơn các ngươi tưởng đó! Buồn bã rảnh rỗi liền ghé chơi game một chút ủng hộ a! Nhìn ta cùng Diệp Phi Linh mà xem?

Tử Hàm cười cười, kéo lại tâm tình một đám nữ nhân bát quái. Da mặt sáng sủa, tuy rằng không có '' trơn bóng mềm mịn giống như mỡ dê '', bất quá sạch sẽ tươi tỉnh là có thật.

Cũng đúng, một số đã kết hôn sinh con bận rộn không nói, nhưng cũng không thiếu người còn chưa kết hôn đi làm xa, buổi tối nếu không ở cạnh người yêu liền tính là không bận rộn, hơn nữa chơi trò chơi còn có thể kéo lại khoảng cách xa nhau.

Tử Hàm nói một mạch vài câu liền khiến tình huống đổi khác.

Đối với mỹ nhân nhà có tiền có thế, đám nam nhân lập tức gật đầu như giã tỏi.

Đối với bạn học nữ thực lực siêu cường, đám nữ nhân lập tức theo đuôi.

Triệu Như Nguyệt nhìn đông nhìn tây, phía nào cũng bị Tử Hàm chặn đứng, một hai châm chích không được liền im miệng.

Diệp Phi Linh mặc dù bên ngoài không nói gì, nhưng dạ dày thoáng có chút khó chịu. Vốn dĩ cảm thấy lâu rồi không gặp mọi người liền tới tham gia, nhưng hóa ra... nơi này cũng không chào đón nàng.

- Nào, cũng lâu rồi mọi người không họp lớp, có thể tiến tới giải trí một chút không vậy?

Ôn Hạo nhẹ cười, khuấy động bầu không khí giữa đám bạn học theo hướng tích cực. Tối thiểu tổ hợp người vẫn là rất biết điều, cùng nhau ca một bài ca quen thuộc, chúc mừng năm tháng đã trưởng thành.

Lam Tích hôm nay mang theo '' bạn trai '' tới, vốn dĩ tiến vào giới giải trí khó có được yên bình, nhưng hôm nay bởi vì có hắn đi theo cho nên nàng mới có thể tự nhiên mà tiến đến.

- Diệp đồng học, có thể giúp ta đệm đàn một bản không?

Lam Tích nghiêng đầu nhìn Diệp Phi Linh ở một bên uống rượu ngọt.

- Ngươi... muốn bản nào?

Dù sao cũng không tiện từ chối, hơn nữa Lam Tích đối với nàng cũng không tệ, bạn học bàn trên, còn từng vụng trộm tráo vở bài tập cho nàng chép bài.

- Ta muốn ca một bản '' Phi Thiên Hành Phượng '', ngươi có thể giúp ta chứ?

Diệp Phi Linh chớp mắt, Phi Thiên Hành Phượng?

Đây là một khúc trong phim Mệnh Chiêu Hoàng mà Lam Tích đang tham gia, trong đó Lam Tích thủ vai chính, hơn nữa thành công khắc họa một cái nữ hoàng mất nước, đem cừu địch chôn vùi xuống bảy tầng máu.

Nếu chỉ đàn demo không nói, Phi Thiên Hành Phượng rất khó đàn, bởi vì tiết tấu có điểm oai hùng, Diệp Phi Linh không sợ mình đàn không được, nàng chỉ sợ mình đàn không có cảm xúc. Đối với một người yêu đàn mà nói, đàn không có cảm xúc chính là không tôn trọng bản nhạc.

- Ngươi sẽ hát?

Diệp Phi Linh hỏi lại. Lam Tích lúc này lại lắc đầu.

- Không, ngươi cùng Tử Hàm đồng diễn đi, ta từ lâu thật muốn nghe phiên bản hai người song tấu, cũng phải tới bảy năm rồi không còn nghe tới!

Tử Hàm cùng Diệp Phi Linh liếc mắt nhìn nhau.

Không phải chứ?

- Ha ha, ta hôm nay hát không được, đều nói bảy năm trôi qua cổ họng đã yếu rồi, không còn hét to được giống như ngày xưa nữa!

Tử Hàm nhã nhặn từ chối, nói đùa gì thế, Phi Thiên Hành Phượng có một nốt cao trào cao như nóc nhà, hát lên chẳng phải là muốn đem cổ họng phá hỏng sao.

Lam Tích vẻ mặt thoáng lên buồn bã. Phi Thiên Hành Phượng nhạc phim mặc dù rất hay, nhưng nàng vẫn luôn cảm thấy không đủ, thậm chí còn loáng thoáng nhớ lại ca khúc Diệp Phi Linh cùng Tử Hàm đồng diễn, cảm xúc trong đó dào dạt đau thương mới hợp ý.

Chỉ là muốn bắt lấy cảm xúc này, sao lại khó đến vậy?

- Hôm nay là ngày mọi người vui vẻ, nhạc phim đau thương như vậy không tốt lắm a, không bằng ta đàn một bản vui nhộn một chút cho mọi người nghe?

Diệp Phi Linh chuyển hướng. Nhạc phim buồn như vậy, nàng hôm nay không có ý muốn đàn.

- Ý kiến hay đó, cũng lâu chúng ta không được nghe các ngươi đàn, không bằng hôm nay liền tấu một khúc vui vẻ, chúc mừng năm tháng không gặp?

Ôn Hạo lập tức theo đó đề nghị. Hắn nghĩ lại rồi, nếu như không thể lựa chọn Tử Hàm, nắm Diệp Phi Linh ở trong tay cũng là một loại cảnh đẹp ý vui.

Nhưng vừa rồi nghe nói nàng trong trò chơi có bạn trai?

Tử Hàm cùng Diệp Phi Linh gật đầu, vừa vặn trong đại sảnh có một cái, lập tức liền tới hỏi người quản lý xin phép mượn một chút, sau đó hai người hòa ca đồng diễn một bản [Thiếu Niên Ca].

Chính là lúc hai người đang đồng diễn, trong đó lại xảy ra chút vấn đề.

Bởi vì Triệu Như Nguyệt cùng Lam Tích tiến vào giới giải trí, cho nên thường sẽ có mấy tay săn ảnh bám theo.

Lam Tích quen thuộc nghiêng người, cho nên bắt khung cảnh liền thành giai lệ nhân gian, mà Triệu Như Nguyệt bởi vì có chút bực dọc lại đứng uống rượu, trực tiếp bị tay săn tin chụp lệch, trong đó còn có cả Diệp Phi Linh cùng Tử Hàm dính vào.

*******

Trên màn hình truyền thông ảnh đại diện, một cái tiêu đề khiến người ta giật thót cả người.

[Mỹ nhân chơi đàn đẹp hơn cả minh tinh hạng hai??]

Triệu Như Nguyệt phát điên quăng tờ báo xuống dưới đất, còn di gót dày dẫm lên.

Thứ người gì cũng dám so đo với nàng?

Nhất định là hai người đó cố ý. Vốn dĩ nàng không ưa gì Tử Hàm, cả tiện nhân Diệp Phi Linh cũng vậy.

Bất quá ghét người không nhìn lại mình.

Tử Hàm nhìn tới tờ báo, lắc đầu.

Triệu Như Nguyệt dáng người nhỏ gầy, một mặt là giảm cân quá độ, không như nàng cùng Diệp Phi Linh ưa thích ăn uống, trên người cái cần có đều có, Triệu Như Nguyệt cái dáng đứng này... mông thật sự là lép đến cực điểm.

- Hàm, ta... mệt mỏi quá.

Diệp Phi Linh từ sau buổi họp lớp trở về liền bị cánh nhà báo quấy rầy, không ít tên săn tin cao cấp còn đào bới được vài chuyện cũ, dọa Diệp Phi Linh sợ đến mức ba ngày không dám ra khỏi nhà.

Tử Hàm nghe điện thoại, trong giọng nói có điểm hụt hơi cùng ho khan, lập tức biết tình hình bạn tốt không ổn.

Công việc hiện tại quá bận rộn. Tử Hàm đau đầu nghĩ nghĩ, cuối cùng đem tình hình Diệp Phi Linh trở thành thuê bác sĩ tư nhân điều trị.

Dù sao khoáng vật còn ở trong account của nàng, bán đi kiếm được không ít tiền thuê người đâu.

Lâm Siêu loáng thoáng nghe được Tử Hàm gọi điện thoại tìm bác sĩ, vốn định hỏi Tử Hàm là làm việc nhiều quá mệt mỏi hay sao, cuối cùng nghe tới tin tức Diệp Phi Linh mắc bệnh.

- Nàng đã xảy ra chuyện gì?

Tử Hàm cau có nhìn ra ngoài cửa kính trên tầng.

- Nàng ngày xưa gia đình xảy ra chút chuyện, từ đó mắc chứng sợ mấy tay săn ảnh cùng nơi đông người lạ, không nhìn thấy liền tốt, nhìn thấy liền rơi vào trạng thái trầm cảm, thường đối với bản thân hành hạ! Nói khó nghe thì là phát điên cùng một dạng! Mặc dù trải qua mấy năm điều trị chứng sợ nơi đông người hạ bớt, nhưng nàng đối với mấy tay săn ảnh đào bới quá khứ thật sự rất sợ, nhưng ta chỉ sợ nàng bởi vì quá sợ hãi mà đối với bọn họ làm ra hành động điên cuồng gấp đôi, từ đó dẫn tới lằng nhằng không dứt!

Đám săn tin là một lũ mất dạy, không từ thủ đoạn nào để đào móc quá khứ thân thế của người ta, hơn nữa còn nhận tiền bôi đen tẩy trắng một cách láo toét.

Lâm Siêu lúc này liền hiểu được, Diệp Phi Linh là đang chịu đựng áp lực cùng ám ảnh. Thảo nào lúc hắn hỏi nàng có tới bar không, nàng rất lâu sau mới trả lời.

Hơn nữa... hắn cũng có xem qua tin tức. Quả nhiên hắn không lầm, Diệp Phi Linh thật sự là con nhà nghệ thuật, từ bức ảnh hắt lên người chơi đàn dương cầm một cách điêu luyện, thật sự là gặp nàng liền cảm thấy tốt hơn một lần.

Vừa lúc trong nhà có người làm bác sĩ tư nhân. Không đợi Tử Hàm tìm cách liên lạc, chính hắn liền nhờ cậy một người hắn quen biết.

Phòng làm việc thoáng chốc liền vắng đi hai người.

- Tử Hàm cùng Lâm Siêu đâu?

Tô Minh thiếu tư liệu, tìm tới Lâm Siêu hỏi, nhìn lại không thấy bóng Tử Hàm đâu.

- Nghe nói Tử Hàm cô nương người nhà có chuyện, cùng Lâm Siêu ra ngoài đón bác sĩ tới khám rồi!

Tần Quý láng máng nghe thấy nói lại. Tiêu Vân vừa vặn lúc này nghe tới, khóe môi nhếch lên cười nhạt.

Bác sĩ?

Không phải Tử Hàm cùng Lâm Siêu liền có thai rồi chứ?

Mà Lâm Siêu còn có một cái hôn thê cơ mà?

Mọi chuyện... càng lúc càng thú vị rồi đây!!

*******

Thời điểm Tử Hàm chạy tới nhà Diệp Phi Linh, bồn hoa ở bên ngoài cơ hồ đều là bể nát. Trực tiếp mở cửa, trong phòng còn kinh khủng hơn, vô số mảnh kính từ cửa sổ bên ngoài vỡ nát văng tán loạn.

Dưới nền đất là những dấu chân máu loang lổ vương vãi. Máu nhỏ giọt nhỏ giọt, chậm rãi dẫn đến cầu thang.

Diệp Phi Linh ngẩn người ngồi ôm lan can cầu thang, mặc kệ cho máu dưới chân dẫm phải mảnh thủy tinh vụ bể găm vào chân mình.

Tử Hàm đau xót, hai mắt lập tức đỏ lên.

Nhìn từ vết tích, bên ngoài hẳn là có người ném đá vào nhà. Lúc này không đoán được là ai, mà cũng không có khả năng đoán, chỉ biết là Diệp Phi Linh bị thương tổn.

- Đừng tới gần nàng!

Tử Hàm đối với bác sĩ cùng Lâm Siêu nói trước.

Bác sĩ nhìn tình huống Diệp Phi Linh, đối với Lâm Siêu nhỏ giọng nói.

- Cô gái này là bạn cậu sao? Nhìn tình huống có vẻ không quá khả quan!

- Có thể trị được không?

Lâm Siêu nhíu mày. Hắn lần đầu gặp người tính cách êm đềm săn sóc như vậy, có chút không nỡ bỏ qua.

- Có thể, nhưng thời gian sẽ tính là rất dài, trừ phi có cách khác xóa đi ám ảnh khắc sâu trong lòng nàng. Một cái có thể là khiến nàng hoàn toàn bỏ qua chướng ngại, một cái có thể khiến nàng vĩnh viễn biến thành ngu ngốc!

Tử Hàm cẩn thận đi tới, đối với Diệp Phi Linh khó khăn gỡ xuống hai cánh tay run rẩy ôm chặt lan can cầu thang. Bởi vì dùng sức quá mạnh để nắm chặt, mười ngón tay nàng đã trắng bệch.

Lâm Siêu ánh mắt trầm xuống. Từ một cô gái ấm áp, qua vài ngày liền biến thành cái dạng này, áp lực cỡ nào mới khiến người ta phát điên vậy chứ?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play