Diệp Phi Linh đem chuyện cửa hàng bị Tuyết Băng cùng Tuyết Tinh tới quấy rối một lần kể lại, Mã Hồng Tuấn tức giận đập bàn.
Chuyện đó hắn quả thực không biết, nếu không hắn nhất định đánh cho hai kẻ đó ra bã.
Phất Lan Đức ở một bên vuốt mặt, cốc đầu tên đệ tử ngu xuẩn.
- Người ta là hậu duệ hoàng gia, ngươi muốn đánh người cũng phải kín tiếng, khiến họ ngậm bồ hòn làm ngọt, ai lại bô bô cái mồm ra, hỏng chuyện lão tử đánh chết ngươi!
Đối với việc đám đệ tử tiểu đánh tiểu nháo, Phất Lan Đức có chút ủng hộ. Không phải vì cơn giận trong lòng hắn chưa từng nguôi ngoai, mà hắn muốn để cho đám nhỏ này học được cách sinh tồn trong xã hội.
Muốn trả thù những kẻ có bối cảnh, nhất định phải có thực lực và chỗ dựa vững chắc. Nếu hai thứ này không có, nhất định phải hạ thủ ngoan độc, khiến đối phương nhớ kỹ bản thân, sợ hãi mà không dám động tới.
Thằng nhóc Mã Hồng Tuấn này, lý ra nên đặt lã Mã Ngốc thì đúng hơn. Ở chung cùng đám người Đường Tam Trữ Vinh Vinh lâu như vậy, một chút tâm cơ cũng không bắt chước được, ngược lại là nuôi béo một cái bụng.
Đại Sư mặc dù không đồng tình lắm với ý kiến của Phất Lan Đức, nhưng cũng không tỏ ra phản đối chuyện này. Cửa hàng của Diệp Phi Linh bị người phá đám, chính nàng tự mình giải quyết, đây cũng là một cơ hội để rèn dũa bản thân nàng, xử lý tốt chuyện này, về sau hắn có thể tính bước cho nàng một cơ hội khác.
Trong mắt của Đại Sư, Diệp Phi Linh vẫn là một bé gái chưa trải sự đời, chỉ có đối mặt với càng nhiều tình huống bất trắc mới có thể giúp nàng trưởng thành.
Diệp Phi Linh cũng không có ý định đối với Tuyết Tinh cùng Tuyết Băng hạ thủ ngoan độc. Nàng trong lòng suy tính, giết bọn họ gây ra phiền toái, không bằng bòn rút tiền của đám người này đến cạn kiệt, đem tiền bọn họ nuôi nhân lực cho mình mới là phải đạo.
Đương nhiên, đối bọn họ cũng phải thật tốt chăm sóc cùng đãi ngộ, để bọn họ nếm trải cảm giác khuất nhục vô hạn.
***********************
Mã Hồng Tuấn mờ mịt nhìn trời.
Cửu muội không phải nói làm đồ ăn ngon cho hắn, sao lại khiến hắn thành đầu bếp thế này?
Má nó, hắn sắp xếp nghỉ ngơi ba ngày tới đây, không ngờ lại thành cu ly ư?
Cửu muội cùng với đám trẻ nhỏ đã đi nơi nào, cũng không nói với hắn một câu.
Mã Hồng Tuấn phiền muộn thổi bếp. Hiện tại người nấu cơm là Nhị Long sư phụ, hắn không dám tỏ ra lười biếng chút nào.
**************
Diệp Phi Linh triệu tập lại đám trẻ, tiến về một mảnh Lạc Nhật Sâm Lâm hoang dại ở cách học viện không xa.
Lần này nàng một mình dẫn người đi, các vị sư phụ không có ý kiến, vẫn tưởng là nàng đối với bọn họ may đo chút quần áo gì đó, hoàn toàn không nghĩ tới nhị đồ đệ đem người biến mất dạng.
Mười sáu đứa trẻ thoáng chốc xuất hiện trong không gian.
Diệp Phi Linh ý niệm buông lỏng một chút, liền có vài chục phiến hồn hoàn màu vàng lẫn trắng xen nhau bay đến.
- An Nhã tỷ tỷ, đây là..
Tiểu Nhất là đứa trẻ lớn nhất, hắn đối với hồn hoàn đã nhìn thấy không ít, nhưng chưa từng thấy hồn hoàn có thể tự do trôi nổi truớc mặt như thế này.
Diệp Phi Linh ngồi trên ghế bành, ánh mắt trở nên nghiêm túc, nhàn nhạt giải thích.
- Đây là món quà đầu tiên ta để cho các ngươi, đệ nhất hồn hoàn. Tùy ý lựa chọn một trong số các hồn hoàn bên cạnh các ngươi, sau đó hấp thu đi, trở nên cường đại rồi tiếp tục trợ giúp cho tỷ tỷ!
Mười sáu đứa trẻ đồng loạt phủ phục dưới chân Diệp Phi Linh cúi đầu cảm tạ. Trong khoảng thời gian chờ chúng hấp thu hồn hoàn, Diệp Phi Linh mới cẩn thận ngẫm nghĩ.
Hồn hoàn trong không gian đại đa số là giết người có được, không còn kháng tính như lúc săn giết hồn thú nữa, cho nên đám trẻ này hấp thu sẽ cực kỳ dễ dàng. Những cái cơ bản nhất nàng cũng vì bọn chúng mà trải sẵn đường mòn, chỉ cần bước theo đó là có thể trở nên nhanh chóng cường đại. Chí ít, so với đám hồn sư bình thường, tốc độ của nhất định phải tăng gấp đôi.
Nếu sử dụng cách này để đào tạo người cho Đường Môn, vậy thì trong vòng năm năm kế tiếp, bồi dưỡng đến cấp bậc Hồn Vương thì không thể, nhưng Hồn Tôn sẽ chiếm đại đa số.
Hi vọng sư huynh sẽ thích phần đại lễ này.
Diệp Phi Linh mím môi cười, trong ánh mắt toát ra một tia ánh sáng.
*************
Biệt phủ thân vương.
Diệp Tri Thu đứng bên cạnh Tuyết Tinh, lắng nghe gã lải nhải những quy tắc cần chú ý, sau đó chân chó vuốt mông ngựa.
Tuyết Băng hiện tại còn ở học viện, ngày hôm nay gã không có việc gì làm, cần thiết mới tìm tới thằng cháu ruột ngu ngốc này.
- Vì ngươi là người mới tới, cho nên hôm nay trực tiếp cùng ta đến sòng bạc đi!
Tuyết Tinh thân vương vui vẻ nói. Hôm nay tâm trạng của hắn rất tốt, khi không lại có người đến đầu nhập trận doanh của hắn, còn là một hồn sư cấp bậc Hồn Đế, kỹ năng cũng không tầm thường.
Diệp Tri Thu cung kính cúi đầu, sắc mặt nhìn qua thì trông vạn phần cung kính, nhưng trong lòng thì vặn vẹo chửi thầm.
Mẹ nó, kiêu căng cái gì chứ? Cũng chỉ là một tên ngu ngốc lắm tiền mà thôi!!
Kể từ ngày Thời Niên biệt tích, học viện Thương Huy giống như rắn mất đầu, âm thầm tuột dốc không phanh. Mặc dù hắn đã hết sức mình chống đỡ, nhưng chuyện bảy tên đội viên thi đấu mất đi toàn bộ sức chiến đấu đã trở thành nỗi nhục của cả học viện, đồng thời khiến cho bản thân hắn vì duy trì học phí mà phải bán mình làm việc cho Tuyết Tinh.
Mà Tuyết Tinh thân vương thì vừa khéo lại cần một người như vậy.
Lần trước tại cái tiệm nát đó gặp phải một tên quỷ quái, mặc dù đã có mấy chục tên hộ vệ sức lực không tầm thường, nhưng kẻ đó là hồn sư cấp bậc khá cao, gã không có cách nào chiếm được hai vị mỹ nữ. Tuyết Tinh thân vương vừa hận vừa sợ, nhưng cũng không có cách nào.
Lần này, nếu gặp lại, để xem cái tiệm nát đó còn dám dương oai nữa không?
Tốt nhất là đánh cho bọn họ sập tiệm, vừa vặn để hắn giải tỏa nỗi bực bội trong lòng.
************
Diệp Phi Linh dẫn đám trẻ tới giao cho sư phụ, chính mình tranh thủ thời gian ghé tới cửa hàng một ít.
Chuyện nàng cần làm vẫn còn rất nhiều, trong thời gian ngắn không xử lý hết được, chỉ có thể tìm Ái Mạc Tâm giao việc.
- Tiểu thư, người đích thân tới đây ư?
Ái Mạc Tâm vui sướng nhìn bóng dáng Diệp Phi Linh xuất hiện trước cửa. Diệp Phi Linh cũng không nói gì nhiều, cẩn thận xem qua sổ sách một ít, trong thời gian này Ái Mạc Tâm chiếu cố cửa hàng rất tốt, hơn nữa chi nhánh thứ hai thứ ba cũng sắp mở, đảm bảo cho nàng bận đến chân không chạm đất.
Về phần tài chính như vậy thì tạm ổn, chỉ thiếu một chút phòng vệ. Diệp Phi Linh đương nhiên không quên chuyện mà đám hoàng tộc đó đối xử với học viện, cũng như đối với tài sản của nàng.
Học viện sắp tới sẽ có thêm một đám người tốt nghiệp, không bằng nhờ Tần học trưởng đề cử một chút. Ít nhất huynh ấy có mắt nhìn người, Hoàng Đấu chiến đội ở trong tay hắn đào tạo phẩm tính cũng vô cùng tốt.
Nhắc tới Hoàng Đấu Chiến Đội, Diệp Phi Linh lại nhớ tới Độc Cô Nhàn gửi thư tới hẹn gặp.
Không bằng trở về mời nàng tham dự tiệc trà?
Mà từ từ, để xử lý xong đám người kia đã, trước mắt không khiến bọn họ câm miệng, nàng không yên tâm nhìn cửa hàng bị hủy hoại.
Diệp Phi Linh quyết định như vậy, viết ra một bản kế hoạch giao lại cho Ái Mạc Tâm, sau đó trở về gia tộc.
Hai nữ hầu gái ngồi chờ ở trên xe đã đói đến mức run rẩy cả người. Không chỉ không dò xét được tình huống trong học viện, lại còn bị bỏ đói nửa ngày trời.
- Thật không thể chịu đựng nổi! Tại sao chúng ta lại có thể bị phu nhân đẩy sang chăm sóc nhị tiểu thư cơ chứ? Ôi thần linh ơi, tôi không thể tin được là chúng ta lại bị bỏ đói đấy!!!! Thật không có giáo dưỡng gì cả!
Một trong hai hầu gái bực tức nói, bên ngoài cửa xe vẫn không hề thấy bóng dáng Diệp Phi Linh, cũng chẳng có một người báo lại tin tức.
- Thôi nào, cũng chẳng phải lần đầu tiên chúng ta bị bỏ đói như thế này. Không phải ngươi muốn có chuyện để về báo cáo với phu nhân sao? Đây cũng tính là một chuyện!
Nữ hầu gái còn lại thở dài, thâm ý nói. Ánh mắt nàng ta thi thoảng lại nhìn về phía cổng học viện, từ lúc xe của Mã Bá Tước tới đây, cũng không hề thấy cỗ xe đó rời đi.
Ngu ngốc, bị bỏ đói một chút cũng không chú ý bản thân là ai.
Nhị tiểu thư cho dù là con riêng, nhưng nàng ta cũng là con ruột của Diệp gia, trên hết là mối quan hệ của nàng ta không tầm thường.
Nàng ta tốt nghiệp từ Sử Lai Khắc học viện, đây là học viện danh giá cỡ nào cơ chứ? Không chỉ danh giá và vinh quang, nhị tiểu thư thực lực đích xác không tầm thường.
Mười lăm tuổi đạt tới cấp bậc Hồn Tôn, chỉ riêng điểm này cũng đủ khiến đám hạ nhân bán mạng vì nàng, không cần vì thèm khát vị trí hầu cận cạnh phu nhân mà khiến bản thân lâm vào chỗ chết.
Nữ hầu gái nhắm nhịn xuống cơn đói, hít một hơi đều đều.
Thời điểm Diệp Phi Linh trở lại đã là chập tối.
Mã Hồng Tuấn cả mặt toàn bụi tro, trời mới biết ngày hôm nay hắn vất vả tới cỡ nào.
Cửu muội không hổ là cái đồ ác quỷ, bắt hắn làm việc một ngày cực nhọc, vậy mà còn hẹn hắn lần kế tiếp tới học viện.
Có... có cho tiền hắn cũng không dám đi cùng nữa. Trừ phi có.... đồ ăn ngon.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT