Lôi Nghiêm trong lòng suy tính. Thời gian nghỉ phép chỉ cho hắn tối đa một tháng nữa, hoặc đem An Tư Nhã lưu lại, nhưng nàng ý tứ dường như không hề muốn lưu lại. Đường đi lại xa xôi, ít nhất cũng phải mất hơn mười ngày đường. Lỡ như trên đường gặp nguy hiểm, bọn họ chỉ là người thường..

Người thường?

Lôi Nghiêm trong đầu như bừng tỉnh. Đúng vậy, nàng cùng hai vị thúc thúc chỉ là người thường, đám trẻ con kia tuy là hồn sư, nhưng đều không có hồn hoàn phụ trợ, tất vô dụng.

- Mọi người đều là người bình thường, vì sao cứ phải đi cơ chứ? Tốt nhất là để cho ta đi cùng bảo vệ, tới khi đến Thiên Đấu Thành liền trở về là được!

Lôi Tích trong không đồng ý. Lôi Nghiêm hiện tại chỉ mới hai mươi bốn tuổi, nhưng đã là Hồn Tôn. Thiên phú như vậy, tuy không thể nói là cao, nhưng cũng không quá thấp. Để một mình hắn đi, Lôi Tích bất an.

- Ha ha, lão Tích chớ lo. Nha đầu nhà ta nhiều chủ ý, đi đường nhất định sẽ an toàn!

An Tư Địch đành phải ha ha cười từ chối. Tiểu thư không hề để ý tới Lôi Nghiêm, có lẽ vì hắn không đủ năng lực khiến nàng coi trọng. Hơn nữa chỉ bằng một mình nàng có thể miểu sát tám người, vẫn là đi cùng nàng an toàn hơn. Có thêm Lôi Nghiêm, lại chỉ thêm vướng bận.

Diệp Phi Linh đối Lôi Nghiêm hoàn toàn không có cảm tình. Trước mắt, hắn là người Võ Hồn Thành, nguyên một điểm này khiến điểm hảo cảm của nàng đối với hắn không còn một mảnh. Tạm chưa nói đến chuyện yêu đương, nàng mới mười bốn tuổi, yêu đương gì tầm này?

***********

Kết quả giác tỉnh võ hồn không nằm ngoài dự liệu của Diệp Phi Linh.

Mấy đứa trẻ trong làng chất lượng võ hồn rất tốt, có một đứa còn đạt tới tám bậc hồn lực, võ hồn là Hoàng Hổ. Điều này khiến cho lực chú ý của Lôi Nghiêm phải dời đi chốc lát, bởi vì hắn phải tiến hành thực hiện nghi thức giác tỉnh võ hồn thay cho cha hắn.

Tranh thủ lúc đó, Diệp Phi Linh đem An Tư Địch cùng Ba Tái kéo đi. Chuyến xe lăn bánh trở về Thiên Đấu Thành mang theo mười chín người đi thật nhanh.

Trải qua năm giờ đồng hồ, trời liền nhá nhem tối. Dọc đường bởi vì tránh phiền phức, cho nên Diệp Phi Linh cũng không có mở miệng, chỉ tập trung đánh xe ngựa mà đi. Mấy đứa trẻ ngồi chật kín cả hai cỗ xe cũng không dám hé miệng, tận lực trở nên ngoan ngoãn.

- Được rồi, nghỉ ngơi đi! Tất cả ai cần gì liền tự mình giải quyết, ta bắt đầu nấu cơm đây!

Diệp Phi Linh dừng lại xe. Hai người kia cũng dừng lại, tự động nhặt củi nhóm lửa. Đám trẻ con run rẩy xuống xe đi giải quyết nỗi buồn, nhưng cũng tự trông chừng nhau không đi quá xa.

Đường dài rất mệt. Bọn chúng đã đói đến run cả người.

Cũng may dạo trước Diệp Phi Linh mua đồ tích trữ để trong Trữ Vật Hồn Đạo Khí khá nhiều, cho nên ngày hôm nay nàng cũng không có thiếu thức ăn. Nấu một nồi cơm thật lớn, lại làm một nồi canh củ ninh thật to, chỉ tiếc thịt khô không có nhiều, cho nên hương vị canh có chút nhạt.

Bất quá như vậy đối với mấy đứa trẻ đã là rất tốt rồi. Chí ít, chúng là được ăn no, mà không phải nhịn đói từng bữa.

- Ăn đi, xong rồi ta sẽ nói luôn!

Diệp Phi Linh ôn nhu nói với đám trẻ. Sự thân thiện của nàng giống như một làn mê lực, khiến cả đám răm rắp nghe lời.

Đợi cho chúng ăn uống no đủ cùng dọn dẹp sạch sẽ, Diệp Phi Linh lúc này mới chậm chạp lôi từ trong trữ vật hồn đạo khí ra một quyển sổ, bắt đầu hỏi han lại cặn kẽ từng đứa trẻ. Đếm đủ mười sáu đứa, bắt đầu từ nhỏ đến lớn tản thành một vòng tròn xung quanh đống lửa, đứa nào lớn nhất bắt buộc phải trả lời trước.

Đứa lớn nhất đi cùng nàng cũng chỉ có mười một tuổi. Đứa nhỏ nhất còn là bảy tuổi, vậy mà Võ Hồn Điện cũng không dung người được.

Diệp Phi Linh nhìn một đám trẻ nheo nhóc, trong lòng chua xót nghĩ. Nếu không phải nàng may mắn được Kiệt Khắc gia gia nhặt được, có lẽ sẽ như đám trẻ này, lang bạt tứ phương.

- Bốn người võ hồn Lam Ngân Thảo tiến lên trước mặt ta!

Diệp Phi Linh chống cằm, bộ dáng có chút nghiêm khắc. Lam Ngân Thảo, vừa vặn có thể thí nghiệm thuộc tính giống sư huynh. Để xem, ta rốt cục có thể đào tạo ra những thành viên tốt không?

Bốn đứa trẻ tiến lên trước mặt Diệp Phi Linh, mặc dù có chút kỳ quái không hiểu nàng muốn làm cái gì, nhưng vẫn nghe lời.

- Ta nói lại một lần, bây giờ ta đưa các ngươi tiến đến Thiên Đấu Thành, sau đó ta cho các ngươi hai lựa chọn. Một, các ngươi nhận lấy kim hồn tệ rồi tự mình lăn lộn! Hai, đi theo ta và trở thành hồn sư chuyên chúc của gia tộc! Các ngươi lựa chọn cái nào?

- Nhưng... nhưng chúng ta... chúng ta chỉ là phế võ hồn!

Một đứa bé chảy nước mắt nói.

Diệp Phi Linh trong lòng cảm thông, cũng tự biết thân phận lắm.

- Ai nói Lam Ngân Thảo là phế võ hồn? Tất cả đứng dậy, bây giờ nghe ta hỏi, các ngươi lựa chọn theo ta hay là nhận kim tệ rời đi?

Đám trẻ trong lòng giật thót. Vị tỷ tỷ này, nàng nói vậy là muốn gì?

- Chúng ta.. chúng ta muốn theo tỷ tỷ! Chỉ cần có thể ăn đủ no, chúng ta hết thảy đều nguyện ý!

Bốn đứa nhỏ võ hồn Lam Ngân Thảo run rẩy nói. Bởi vì phế võ hồn, cho nên chúng hết thảy đều phải nhận lấy kịch liệt xua đuổi. Diệp Phi Linh xuất hiện giống như cọng rơm cứu mạng, chắc chắn nàng chính là người sẽ cứu sống chúng.

Đám nhỏ phía sau cũng lục tục đứng dậy, một lời đi theo tỷ tỷ. Thời điểm ngày hôm qua, ánh mắt của Lôi Nghiêm trầm xuống khó chịu, chúng đã sớm nhìn thấy.

Câu trả lời này khiến cho Diệp Phi Linh cảm thấy hài lòng. Một đám nhát cáy, nhưng lại biết điều. Tốt lắm, nàng chính là cần những người như vậy.

- Nếu đã muốn đi theo ta, thì phải biết đường dài rất gian khổ. Các ngươi đều là những đứa trẻ hơn người, đừng có nghĩ rằng võ hồn yếu kém là phế vật. Không có võ hồn nào là phế vật, chỉ có những kẻ cam nguyện làm phế vật! Hãy ghi nhớ điều này ở trong lòng, bởi vì cái ta muốn chính là sự tự tin của các ngươi! Nhắc lại theo ta: Không có võ hồn nào là phế vật, chỉ có những kẻ cam nguyện làm phế vật!

- Không có võ hồn nào là phế vật, chỉ có những kẻ cam nguyện làm phế vật!

Âm thanh đám trẻ đồng thanh trong đêm tối, mặc dù còn có chút run rẩy, nhưng hết sức rõ ràng.

- Rất tốt, như vậy chúng ta bắt đầu học luôn! Bài học hôm nay chính là làm thế nào để trở thành một hồn sư!

Diệp Phi Linh khí chất biến đổi, thay vì truyền cảm như khi ở làng kể chuyện, hiện tại trở nên nghiêm túc truyền dạy tri thức. Nàng liên tục đặt ra các câu hỏi, và để cho đám trẻ tự trả lời, giống như cái cách mà Đại Sư đã truyền dạy nàng cùng Đường Tam.

Bầu trời đêm tỏa ra ngàn vạn ánh sao, vừa vặn lúc Diệp Phi Linh đối với đám trẻ thực hiện < Khai Tâm >. Đem < Khai Tâm > ghi dấu lại trong lòng chúng, sau này, vô luận bằng cách nào, đám trẻ này cũng không thể đối nàng phản bội.

Vốn dĩ < Khai Tâm Sở Tinh Vũ > của Cầm Các chính là bí tịch mê hoặc nhân tâm, nhưng bây giờ lại bị nàng đem luyện thành công pháp ghi dấu sự tin tưởng, quả thực giống như giết gà dùng dao mổ trâu.

Chỉ bằng hành động nàng cho chúng ăn no, đám trẻ này vĩnh viễn tin tưởng nàng, không oán không hối.

*****************

Bảy ngày đường trôi qua, đám trẻ dường như đã có chút sinh động. Đứa lớn nhất đã có khí lực giúp nàng một vài chuyện vặt, đứa nhỏ nhất cũng tự biết lau nước mắt, trên đường đi không hề khóc lóc.

- Tiểu thư, hôm nay chúng ta có thể tìm nơi khác trú không, trời hôm nay nhiều mây đen, e là sắp có mưa!

An Tư Địch nhìn chân trời có chút xám, đối mặt với đường núi xung quanh, sợ là mưa lớn dễ dẫn đến ẩm ướt, tiểu thư không thoải mái.

Diệp Phi Linh là hồn sư, dĩ nhiên không sợ mưa. Nhưng đám nhỏ này thì khác, chúng vẫn còn quá yếu.

Thở dài một hơi, Diệp Phi Linh cuối cùng cũng đem cỗ xe ngựa Hoàng Gia kia bỏ ra ngoài. Để cho An Tư Địch cùng Ba Tái lắp ráp lại một chút, chuyển bớt một bộ phận trẻ sang cỗ xe đó. Nàng sẽ đánh xe này, trong khi hai người kia mỗi người một xe di chuyển. Lại lấy thêm một bộ phông bạt lều cắm trại, phủ lên nóc cùng hai bên cỗ xe ngựa kia, có lẽ ba người bọn họ đi ngay trong đêm liền có thể kiếm được nơi nghỉ chân gần nhất.

Bớt đi trọng lượng, hai cỗ xe ngựa có vẻ chạy nhanh hơn. Mà tại cỗ xe Diệp Phi Linh chở, tốc độ cơ hồ là nhanh nhất. Đi xuyên suốt ba giờ đồng hồ, đã bắt đầu có hạt mưa nhỏ xuống. Trời bỗng dưng tối sầm, đám trẻ bên trong liền run rẩy không thôi.

- Tiểu Nhất, hôm nay không nấu cơm được, các ngươi chịu khó ăn lương khô tạm thời, đợi qua cơn mưa, ta nhất định sẽ tìm cách nấu cơm cho các ngươi ăn!

Để tiện bề quản lý, Diệp Phi Linh trực tiếp loại bỏ tên của đám trẻ này, gọi theo số đếm từ lớn đến nhỏ. Tiểu Nhất ở trong xe dạ một tiếng, đối với đám đệ muội ở chung trừng mắt. Tiếng khóc nhất thời im bặt.

Diệp Phi Linh bỏ vào mấy túi lương khô. Không có thời gian, bằng không nàng liền hái trái cây cho đám trẻ, nhất định sẽ khiến chúng tăng cấp hồn lực.

Trời bắt đầu mưa rạt rạt tạt vào mặt. Trong cơn mưa dường như còn có thứ gì đó nàng nghe thấp thoáng, giống như là tiếng sói tru, mà cũng giống như là tiếng cây đổ.

Diệp Phi Linh trong lòng thầm than đáng chết, nhưng cũng không giảm tốc độ. Bây giờ trời còn chưa ngấm nước, lát nữa đường đất trở thành bùn bẩn nhão nhoét, không thể đi lại được mới khó chịu hơn.

Đường về nhà, càng về cuối lại càng vất vả. Diệp Phi Linh không dám lơi lỏng, bởi vì giờ đây nàng trở thành người duy nhất có thể bảo vệ được nhóm người này.

- Tiểu thư, nguy rồi, chúng ta đã bị chặn lại!

An Tư Địch cùng Ba Tái bằng ánh mắt bao năm rèn luyện đã phát hiện tình huống không ổn. Một lượng lớn cây gỗ bị đánh đổ ở phía trước, đường đi đã không thể tiếp tục.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play