Nhanh như chớp, Tiểu Vũ tràn đầy phẫn nộ hướng đến Bỉ Bỉ Đông mà lao tới.

Diệp Phi Linh vốn đang suy nghĩ tới hồn cốt của bản thân sau này là cái dạng gì, nhất thời không chú ý tới, lúc xảy ra thì Tiểu Vũ đã bị đánh văng xuống đất, rơi ra Tương Tư Đoạn Trường Hồng.

Khoảnh khắc bông hoa rơi xuống dưới chân Diệp Phi Linh, khí tức kỳ dị của Tiểu Vũ đã bao phủ toàn bộ quảng trường. Phàm là Phong Hào Đấu La, tất cả đều nhận ra đây là cái gì.

- Tỷ tỷ, ta đã nói bao lần, ra ngoài phải cẩn thận, bằng không sao có thể tìm được mẹ?!

Diệp Phi Linh lắc mình một cái, khí tức thân thể cũng liền thay đổi theo, trong nháy mắt đầu tóc dài ra, biến thành một đại mỹ nữ tóc dài mắt đỏ, dung mạo có chút tương tự Tiểu Vũ.

A!

Đường Tam cùng mọi người sửng sốt, tình hình vốn đang không ổn, nay càng rối loạn thêm.

Mọi người đều vô cùng kinh ngạc. Nhưng duy chỉ có Đường Tam cùng Độc Cô Bác biết, đó vẫn là nàng.

- Mau bắt hai đứa nghiệp chướng này lại cho ta!!!!

Mệnh lệnh của Bỉ Bỉ Đông vang lên, ánh mắt tràn đầy uy nghiêm chiếu xuống Diệp Phi Linh cùng Tiểu Vũ.

Vù vù..

Âm thanh gió nhẹ nổi lên, Cúc Đấu La cùng Quỷ Đấu La nhanh chóng thực thi mệnh lệnh, tung lưới phóng tới. Diệp Phi Linh khuôn mặt vô cảm kéo Tiểu Vũ tránh sang một bên, Đường Tam cũng lao đầu tới phía trước đón đường.

Bang bang hai tiếng, công kích của Cúc Đấu La cùng Quỷ Đấu La bị Độc Cô Bác phóng thích Bích Lân Xà Hoàng cản lại. Mình hắn đứng trước chắn lại công kích, gom ba đứa trẻ nấp sau lưng mà bảo vệ.

Đường Tam hít sâu vào một hơi, thở phào.

Đem Tương Tư Đoạn Trường Hồng trả lại Tiểu Vũ, Diệp Phi Linh mới thoáng yên tâm một ít. Khuôn mặt tương tự từng lớp biến đối, thân thể trong nháy mắt cũng co rút lại, hoàn thành biến thành một Tiểu Vũ thứ hai.

- Ngươi...

Tiểu Vũ khiếp sợ nhìn tới. Chẳng lẽ... chẳng lẽ Diệp Phi Linh cũng giống như nàng, là một đầu.. không, không thể nào. Nếu nàng là đồng loại, hẳn là ta đã cảm nhận được từ lâu mới phải. Nhưng khí tức hiện tại mà nàng toát ra, thật sự đúng là khí tức của hồn thú?!

- Đừng quá kinh ngạc, và cũng đừng quá e sợ, người đó sắp đến rồi, ngươi hôm nay đã lỡ lộ ra thân phận, thì ta cũng sẽ mang ngươi đi thôi. Quân tử báo thù mười năm chưa muộn, đừng vì một chút xúc động mà bồi táng bản thân ở nơi này!

Diệp Phi Linh nhỏ giọng nói, mỉm cười nhìn Tiểu Vũ. Độc Cô Bác phối hợp tốt đấy, bằng không người đó đã ra tay rồi.

Cái mùi vị lâu ngày không tắm kia, thực sự là.. ghê quá đi mất. Hạo Thiên Đấu La, không bằng ngài tắm một cái, rồi dội nước tắm xuống Võ Hồn Thành hun chết bọn họ được không?!!!

Đường Tam đứng cạnh Tiểu Vũ, đem nàng gắt gao ôm vào trong ngực. Mặc dù bây giờ có lẽ Độc Cô Bác đang kéo dài thời gian giúp hắn, nhưng tình hình này khó mà nói được.

- Miện Hạ, đột nhiên lại ra tay với một lũ nhóc, hình như không hợp với phong cách của ngài cho lắm?!

Độc Cô Bác ngoài mặt thì cười, nhưng sau lưng lại toát ra mồ hôi lạnh. Hắn đã mơ hồ hiểu được vì sao Bỉ Bỉ Đông muốn đem Tiểu Vũ cấp bắt lại.

Nếu là hắn, hiển nhiên cũng sẽ lựa chọn như vậy. Nhưng mà dù sao phù sa không chảy ruộng ngoài, thân là cố vấn học viện, Độc Cô Bác thà rằng đem Tiểu Vũ ném cho bất kì ai trong Sử Lai Khắc, cũng không nguyện ý để Võ Hồn Điện chiếm tiện nghi. Còn về phần con hồn thú ngoài ý muốn kia, nếu thật là như vậy... hắn sẽ một ngụm đem nướng rồi ăn luôn!!!

- Bản Giáo Hoàng làm việc thì phải giải thích ư? Độc Cô Bác, ngươi nghĩ ngăn cản ta?

Âm thanh nhu mỹ biến thành uy nghiêm tức giận tràn tới. Bỉ Bỉ Đông vốn dĩ hận Sử Lai Khắc đến cắn răng vì để mất ba khối hồn cốt cực phẩm, không ngờ bọn họ còn giấu một khối khác tột đỉnh như vậy, nên giao ra mới đúng.

Độc Cô Bác da đầu tê dại, cẩn thận đáp lời Bỉ Bỉ Đông. Hắn cứ lờ đi giống như không biết, còn lùi lại phía sau đem áo choàng che dấu lũ trẻ.

- Ha ha, Miện Hạ thần uy vạn người khó địch, ta đương nhiên nào dám, nhưng mà miệng lưỡi thế gian thâm độc, e là hành động ngày hôm nay của Miện Hạ sẽ khiến xuất ra những lời đồn đãi không hay!

Liễu Nhị Long cùng " Diệp Phi Linh " lúc này lại xuất hiện, nhất thời toàn Sử Lai Khắc học viện đều sửng sốt.

" Diệp Phi Linh " đầu quấn băng, toàn thân đều là máu khô thấm ra. Đại Sư lướt qua ánh mắt, tức thì hiểu ra trạng huống đang xảy ra, nhưng hắn vẫn không hiểu, vì cái gì mà Bỉ Bỉ Đông lại hạ lệnh bắt người, nhất thời lo lắng hô lên.

- Miện Hạ, người đã từng đồng ý sẽ không ra tay với học trò của tôi!!!

Trữ Phong Trí mặc dù không hiểu chuyện gì đang diễn ra, nhưng với cương vị trưởng bối, cùng với một phần tâm tư riêng liền đứng lên nói đỡ.

- Miện Hạ, xin ngài hãy giải thích trước rồi mới hành động?!

Bỉ Bỉ Đông mắt đẹp nhàn nhạt liếc qua, hừ lạnh chỉ tay tới ba đứa trẻ nấp sau lưng Độc Cô Bác.

- Chuyện này vốn dĩ đã rất rõ ràng! Chỉ cần là Phong Hào Đấu La đều có thể nhận ra, hai đứa nhóc kia chính là Thập Vạn Niên Hồn Thú hoá thành hình người!!!!

Tin tức này khiến cho toàn bộ những người còn lại của Sử Lai Khắc đều bị chấn động. Ngay lập tức, ngoại trừ bốn người dự bị lui xuống từ lúc nhận giải, năm người còn lại lập tức tiến tới cạnh ba người.

- Không... không thể nào... Hồn thú biến thành người?!

Đái Mộc Bạch giống như không thể tin được, liên tục lặp lại câu hỏi. Chu Trúc Thanh tiến tới cạnh Diệp Phi Linh, hồ nghi nhìn nàng.

- Chuyện này... đương nhiên là thật! Ta từ lâu cũng muốn nói với mọi người điều này... nhưng.. nhưng mà...

Âm thanh Tiểu Vũ ngập tràn hối hận tràn tới. Là tại nàng đã quá xúc động, giờ còn gây ra nguy hiểm cho mọi người.

- Nha đầu ngốc, chẳng có nhưng nhị gì cả, ta đã biết từ lâu rồi! Nhưng mà muội là người thì sao, là hồn thú thì đã sao chứ? Muốn đả thương muội, thì trước hết phải bước qua xác của ta!!!!

Đường Tam trầm giọng nói, toàn thân hắn nhất thời tràn đầy tỉnh táo, ánh mắt nghiêm túc nhìn về phía kẻ địch. Tiểu Vũ trong lòng run rẩy một trận, hốc mắt đỏ lên.

Dù biết ta là Hồn thú, ca... Hắn vẫn nguyện ý bảo hộ ta, mà không phải giết ta đoạt hồn cốt ư?!

Diệp Phi Linh cảm giác cổ họng ngòn ngọt, không hổ là sư huynh, cơm chó rải khắp nơi như này, thật khiến toàn thiên hạ mù mắt. Sau ngày hôm nay, nhất định mối tình này sẽ lưu danh thiên cổ, dẫn đến đời sau toàn bộ nam nhân họ Đường có truyền thống chỉ yêu Hồn Thú, miễn dịch với nhân loại.

Mà... nàng thì... về sau liệu chính mình có thể tiến bước cùng bọn họ tiến lên Thần Giới không?!

- Tiểu Tử, lẽ nào ngươi định bảo vệ con hồn thú này?!

Đường Tam lạnh lùng không đáp, chỉ khẽ trừng mắt nhìn Bạch kim giáo chủ Tát Lạp Tư. Nếu có thể, hắn thật sự muốn bổ nát cái tên khốn kiếp này.

- Hồn thú? Ta chỉ biết nàng là người của Sử Lai Khắc học viện chúng ta! Thất quái nhất thể, thân là Đại ca, ta nào có thể chứng kiến Ngũ muội bị bắt đây? - Đái Mộc Bạch bước tới từng bước, kiên định đứng ở bên cạnh Đường Tam. Ngay sau đó là Chu Trúc Thanh, Mã Hồng Tuấn, Áo Tư Tạp cùng với Trữ Vinh Vinh.

Năm người, trên mặt đồng dạng đều biểu lộ kiên định cùng cố chấp, ở một khắc này, Sử Lai Khắc Thất Quái giống như là cùng một thể.

- Nói nhiều vô dụng, hai vị trưởng lão mau bắt chúng lại! Kẻ chống đối... giết ngay lập tức!

Bỉ Bỉ Đông tâm tình có chút dao động trước lời nói của Đường Tam dành cho Tiểu Vũ, nhất thời thất thần một chút. Nhưng âm thanh của Tát Lạp Tư nhất thời nhắc nhở lại, cho dù người hay hồn thú, thì cũng là khối hồn cốt tuyệt đỉnh không thể bỏ qua, hơn nữa nhân cơ hội này, giết luôn chúng càng tốt.

Ngay lập tức dưới mệnh lệnh của Giáo Hoàng, Cúc Đấu La cùng Quỷ Đấu La khí tức tăng vọt, cười lạnh nhìn tới Độc Cô Bác.

- Lần trước chưa chơi đủ, lần này hiển nhiên phải chơi chết ngươi! Tiểu Độc Độc!

Cúc Đấu La hứng trí nhìn tới, hiển nhiên lời gã nói chính là chơi " chết thật ".

Phất Lan Đức nhìn đám nhỏ hừng hực khí thế bỗng đột nhiên cười, cùng hai người Liễu Nhị Long, Đại Sư liếc nhau, hoàng Kim Thiết Tam Giác đồng thời giơ lên tay phải của mình. Trong phút chốc, kim quang đột nhiên sáng lên, quang mang mênh mông trong nháy mắt khai mở một cái hoàng kim tam giác vô cùng huyễn lệ trên không. Nhưng cả ba chưa kịp ra tay, thì một luồng khí tức mạnh mẽ từ đâu bỗng vọt tới, ngăn trở Độc Cô Bác đang chật vật chống đỡ hai vị trưởng lão Võ Hồn Điện.

Tới rồi!

Diệp Phi Linh đứng yên không động tĩnh, vui vẻ mà chờ tới thời cơ chín muồi.

- Một tên Tiểu Quỷ, một bông hoa Cúc.... Chỉ bằng  các ngươi mà cũng dám làm thương tổn con ta? Cút ngay!!

Thanh âm trầm thấp đột nhiên vang lên, tựa như nổ tung giữa không trung bình thường. Thanh âm cũng không lớn, nhưng khí phách bao hàm trong đó lại làm thân thể mỗi người bất giác đều run rẩy một chút.

Nghe thấy thanh âm này, Đường Tam đang dùng sống lưng che khuất thân thể Tiểu Vũ mạnh mẽ ngẩng đầu lên, trong mắt tràn ngập quang mang vui mừng lẫn sợ hãi.

Mà bên kia, sắc mặt của Giáo Hoàng Bỉ Bỉ Đông cũng nhất thời trở nên ngưng trọng, trầm mặc ngóng nhìn không trung.

RẦM!!!

Một tiếng nổ trầm thấp vang lên trên không, Cúc Đấu La cùng Quỷ Đấu La dĩ nhiên giống như pháo đạn bình thường bị bắn ngược trở về. Sắc mặt hai người đồng thời đại biến, thân là Phong Hào Đấu La, bọn họ đồng thời ra tay dĩ nhiên đối mặt kết quả như vậy, đã nhiều năm tới nay, cũng là lần đầu tiên.

Một đạo thân ảnh màu đen lặng yên không một tiếng động xuất hiện giữa quảng trường rộng lớn, chấn động dư lực gõ lên cát bụi mù mịt dần dần tản mất, hiển lộ ra một thân ảnh.

Đó là một gã trung niên nam tử, bộ dáng nhìn qua ước chừng hơn năm mươi tuổi, thân hình cao lớn khôi ngô, chỉ là trang phục của hắn lại làm kẻ khác không dám khen tặng.

Mặc trên người hắn là một chiếc áo khoác rách rưới, mặt trên thậm chí ngay cả một miếng vá cũng không có, để lộ ra phía dưới là da tay màu cổ đồng, nguyên bản ngũ quan đoan chính lại che một tầng da khô sạm màu vàng, một bộ dáng tóc rối bời như tổ chim cùng râu mép trên mặt đã không biết có bao nhiêu năm không có sửa sang qua.

Trông thấy người này, sự kiên cường của Đường Tam phảng phất mất đi một nửa, cho dù là lúc trước quyết định cùng Tiểu Vũ cùng chết hắn cũng kiên định không rơi nước mắt, rốt cục hai mắt cũng đỏ lên, thất thanh mà hô một tiếng:

- Cha!

Đúng vậy, thân ảnh đột nhiên xuất hiện này chính là Đường Hạo, phụ thân của Đường Tam. So với trước kia khi Diệp Phi Linh còn trông thấy, lúc này Đường Hạo nhìn qua cũng không có bất cứ thay đổi gì, vẫn lôi thôi nhếch nhác đến vậy. Thứ duy nhất khác biệt, chính là thanh chùy xám đen toả ra khí tức điên cuồng hủy diệt bên cạnh hắn, dưới chân thanh chùy đó là một đống gạch vụn.

- Đường Hạo! - Bỉ Bỉ Đông quát lên một tiếng chói tai phẫn nộ. Ngươi còn dám tới nơi này sao?! Nếu đã vậy, đừng nghĩ còn sống mà thoát khỏi đây!!!

Hồn lực ba động mãnh liệt truyền tới. Quang mang hồn hoàn nháy mắt liền tản ra uy áp rực rỡ phóng tới Đường Hạo, vừa giống như là khinh thị, cũng chính là tuyên chiến với hắn, biểu lộ thực lực tối cường của một vị Giáo Hoàng xuất sắc.

Hai vàng, hai tím, bốn đen, một đỏ.

Tiểu Vũ hai mắt phẫn hận trừng mắt nhìn tới cái hồn hoàn màu đỏ tản ra uy áp khổng lồ kia.

- Cái.. hồn hoàn đó... là của mẹ!!!!

Diệp Phi Linh sắc mặt trầm xuống, cảm nhận được nội tâm đau đớn đến run rẩy trong tiếng nấc nghẹn ngào của Tiểu Vũ. Hai người bọn họ, quả nhiên trời sinh một đôi, ngay đến hai người mẹ của bọn họ cũng là như vậy.

Không hề nao núng trước khí thế uy áp khổng lồ của Bỉ Bỉ Đông, Đường Hạo chỉ khẽ hừ lạnh, sau lưng đồng dạng xuất hiện chín cái hồn hoàn giống y đúc Giáo Hoàng Điện Hạ.

- Chỉ dựa vào ngươi mà muốn báo thù sao?! - Âm thanh Đường Hạo nhàn nhạt truyền tới, giống như là tự hỏi, mà cũng giống như là đang khẳng định.

Thập vạn niên hồn hoàn quả thật có sức hút kinh người. Nhất là đồng thời xuất hiện hai cái càng khiến người ta rung động mãnh liệt. Nhiệt huyết trong lòng Diệp Phi Linh bỗng nhiên sôi sục.

Nếu một ngày, ta cũng có thể có một cái thập vạn niên hồn hoàn?!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play