Triệu Vô Cực mở cửa phòng, thần sắc có chút quái dị. Đại Sư liếc mắt chú ý tới bộ dáng hắn vội vàng, liền bước ra ngoài hỏi riêng hắn có chuyện gì.
Bên trong phòng, Đường Tam đang vẽ ra kế hoạch tác chiến đối với Thần Phong học viện. Toàn bộ đội viên đều nghiêng đầu chăm chú, đặc biệt là Tiểu Vũ.
Bộ dáng ca ca khi nghiêm túc thật sự vô cùng đáng yêu, đặc biệt là quả đầu trọc này.
Thế nhưng khi mọi người nghiêm túc thảo luận chiến đấu, Đại Sư mở cửa phòng, ánh mắt có chút thâm ý nhìn về phía Đường Tam cùng Diệp Phi Linh.
- Đường Tam, Diệp Phi Linh, hai người các ngươi tới đây!
Hai sư huynh muội nhìn nhau đầy khó hiểu, sau đó theo chân Đại Sư bước tới một căn phòng khác.
Phất Lan Đức viện trưởng đang cùng một lão nhân chăm chú thảo luận. Bên cạnh lão nhân là đội trưởng Thần Phong học viện - Phong Tiếu Thiên đang chăm chú lắng nghe.
Đại Sư bước tới, Đường Tam cẩn thận kéo ghế cho sự phụ ngồi, Diệp Phi Linh nghiêm túc rót trà cho các bậc tiền bối.
- Ồ, Đại Sư kính mến, hai người đây là hai đồ đệ của ngài sao?
Đại Sư cẩn thận gật đầu. Trên người lão nhân này toát ra khí tức rất mạnh, cấp bậc hẳn là trên Phất Lan Đức một chút.
Phất Lan Đức vui vẻ nâng chén trà lên, cười với Đại Sư.
- Tiểu Cương, vị này là Phong Tắc - viện trưởng Thần Phong học viện! Ngài ấy đến vì ngày mốt là trận chiến cuối cùng của học viện chúng ta cùng Thần Phong học viện!
Đại Sư chớp chớp mắt, bình thản uống trà.
- Không biết Phong Tắc đại nhân có ý nghĩ gì đối với trận chiến này?
Âm thanh lão nhân khàn khàn cất lên, biểu lộ rõ ràng ý định của mình.
- Ta nghĩ trận chiến cuối cùng này để cho Phong Tiếu Thiên đấu cùng đội trưởng của mấy người, nhưng mà Phong Tiếu Thiên lại nghiêm túc nói, phó đội trưởng của các ngươi mới đáng là người để hắn chiến đấu!
Diệp Phi Linh trộm liếc Đường Tam một cái, sư huynh, chuyến này người được chú ý là ngươi đó!
Đại Sư trong lòng có chút trầm xuống, đây có vẻ không phải là vấn đề của bọn nhỏ, trọng yếu nhất là đối phương tới tận cửa muốn đánh như thế này, nếu không đáp ứng, thì cuộc chiến có lẽ sẽ khá là khó khăn.
- Đường Tam, ngươi có đồng ý ứng chiến với ta một trận không?
Phong Tiếu Thiên lãnh đạm nhìn tới. Vốn là gia gia cấp cho hắn một cái cơ hội gặp mặt viện trưởng Sí Hỏa học viện, nhưng viện trưởng Sí Hỏa lại "" lơ đãng "" nhắc tới chuyện bọn họ thua Đường Tam.
Điều này khiến cho chiến ý của Phong Tiếu Thiên nâng cao hừng hực, vì mỹ nhân, vì học viện, cái nào cũng đều chỉ tới một điều: Hắn - bắt buộc phải chiến thắng Sử Lai Khắc học viện!
Nhưng trọng yếu nhất, đối phương phải là Đường Tam.
- Kỳ thật ta đã bắt đầu nghiên cứu về đội viên của Thần Phong học viện từ nửa năm trước, trong đó phát hiện không ít huyền ảo, nếu nói như đại nhân, có nghĩa là hai học viện chúng ta chỉ cần chiến một trận giữa Đường Tam và Phong Tiếu Thiên?
Đại Sư nâng mắt, tinh quang trong mắt lóe lên. Bây giờ hắn cũng đạt tới ba mươi bảy cấp bậc hồn lực, ít nhất cũng không còn ngại ngần đối phương nhạo báng bản thân. Đối phương đã ra đề nghị như vậy, hẳn là biết được thực lực của Diệp Phi Linh cùng Đái Mộc Bạch, bọn họ tính toán cũng thật là kỹ càng, tiếng gió trước sau liền không lọt.
Phong Tắc ừm một tiếng, từ chối cho thêm ý kiến. Đây là cơ hội duy nhất mà lão tranh thủ được cho tiểu đồ tôn nhà mình, cũng là tránh thoát việc bị đối phương hạ gục đội viên Thần Phong chiến đội.
Sở dĩ lão mặt dày lựa chọn như này, bởi vì hai người Diệp Phi Linh cùng Đái Mộc Bạch quá sức nguy hiểm.
Đại Sư ngẫm nghĩ một chút, sau đó nói nhỏ với Đường Tam. Đường Tam lắng nghe lời Đại Sư nói, trong mắt toát ra một chút khó hiểu, cúi đầu lĩnh mệnh.
Hắn ngẩng đầu, hướng ánh mắt tới Phong Tiếu Thiên, sau đó chậm rãi đáp.
- Vì học viện, ta nguyện ý chiến đấu với ngươi một trận!
Phong Tiếu Thiên nghe được chính miệng Đường Tam đáp ứng, Phong Tắc hài lòng đem người rời đi.
Chỉ cần hai người chiến đấu với nhau là đủ rồi, về phía chiến đội của bọn họ, không cần lên đài mới tốt.
Thần Phong học viện vừa đi được một lúc, lại có người khác đến.
Diệp Phi Linh ngạc nhiên, Trữ Phong Trí đi cùng một vị Phong Hào Đấu La tự mình tới đây, hơn nữa ánh mắt còn thẳng thắn nhìn về phía nàng.
Trữ Phong Trí xoa đầu Trữ Vinh Vinh đầy sủng nịnh, sau đó mới nhìn tới Đại Sư, nói rõ ý định. Đường Tam liếc mắt nhìn Diệp Phi Linh đầy khó hiểu. Diệp Phi Linh tròn mắt muội có biết gì đâu nhìn lại.
- Hôm nay chúng ta tới đây là muốn tỏ rõ ý định đối với Sử Lai Khắc học viện, hi vọng ngài có thể hiểu được tình thế của các vị hiện giờ đang cần có một người bảo hộ!
Đại Sư trong lòng co rút một trận. Hắn từ sớm đã đoán được ý định của một số phần tử bất hảo, nhất là về phía Võ Hồn Điện đã cho người đi điều tra Đường Tam, hảo bằng hữu của Phất Lan Đức cũng từng báo chút tin tức trở về.
- Không biết các vị là muốn như thế nào đối với chúng ta?
Đường Tam nghiêm túc đặt câu hỏi. Ba vị sư phụ có người chống lưng, đương nhiên mục tiêu đối tượng không phải là họ, Đái Mộc Bạch cũng có hoàng thất Tinh La chống đỡ, mọi người đều có thân phận nhưng Thất Bảo Lưu Ly Tông không nhắc tới, lại chỉ tìm một mình sư phụ.
Hiển nhiên là nhằm vào hắn mà đến.
Đối với việc Đường Tam đặt câu hỏi, Trữ Phong Trí không có ý tứ phản bác, ngược lại có chút tán thưởng. Đại Sư vẫn trầm mặt không nói lời nào, hiển nhiên là trong lòng nghĩ tới cái gì.
- Vinh Vinh nhà chúng ta là phụ trợ hệ không có lực công kích, điều này hiển nhiên mọi người cũng đã rõ ràng, chúng ta hôm nay ở đây, một là muốn cầu gả đối với ngươi!
Trữ Vinh Vinh kinh ngạc mở to mắt, tâm tư nghĩ tới cái gì, trong lòng nhất thời run lên. Baba, người thế nào có thể như vậy a?
Cầu gả?
Đại Sư kinh nghi nhìn tới Trữ Phong Trí. Bộ dáng hắn trông còn trẻ hơn ta, nhưng ý nghĩ thì quả thực là một lão cáo già!
Đường Tam thân phận gốc là từ Hạo Thiên Tông, nếu như Trữ Vinh Vinh gả cho Đường Tam, ngoại trừ bù đắp khuyết thiếu cho năng lực phụ trợ hệ của nàng, Thất Bảo Lưu Ly Tông cùng Hạo Thiên Tông cũng vô tình hình thành một sợi dây liên kết. Bọn họ nghĩ đến là đẹp, cho dù biết rằng Hạo Thiên Tông cùng Võ Hồn Điện là tử địch, nhưng vẫn không ngần ngại bước trên lưỡi đao. Chẳng sợ bọn họ nhìn trúng Đường Tam, chính là bọn họ coi trọng hắn, hay vẫn còn thêm nguyên nhân nào khác?
Đường Tam im lặng không nói thêm. Cha của Trữ Vinh Vinh thật sự là tính toán xa vời. Chẳng lẽ hắn không biết người Trữ Vinh Vinh thích là Áo Tư Tạp?
Diệp Phi Linh rũ mắt, nhưng khóe môi nhẹ treo lên một nụ cười đồng cảm bất lực.
Thân phận, đây chính là điều thường thấy ở tại các đại gia tộc, bởi vì quyền lực, thực lực, hoặc là bảo vệ, đều sẽ phải hy sinh một người. Đại đa số những trực hệ đồ tôn đều là người chịu trận, bởi vì phân tranh thế lực.
Trữ Vinh Vinh thất vọng nhìn tới Đường Tam. Baba đây là nhìn trúng năng lực của Tam ca, hơn nữa trong đó còn có liên quan tới vận mệnh gia tộc.
- Baba, chuyện này vì sao lại nói sớm như vậy a? Để về sau lại nói được không?
Trữ Phong Trí sủng nịnh xoa đầu nàng, nhưng cũng không giải thích, chỉ lặng yên nhìn tới Đại Sư. Hơn ai hết, vị hiền giả này mới là người bọn họ xem trọng, bởi vì Đường Tam cùng Diệp Phi Linh đều là đồ đệ của hắn, một người tiến vào Thất Bảo Lưu Ly tông, tất sẽ có người thứ hai. Tới đó không chỉ là Hạo Thiên Tông, mà ngay cả Lam Điện Bá Vương Long cũng sẽ kết minh cùng Thất Bảo Lưu Ly Tông mới là.
Kiếm Đấu La Trần Tâm ngồi yên ở đó, ẩn giấu khí tức của bản thân, nhưng ánh mắt lại nhìn về phía Diệp Phi Linh chăm chú.
Diệp Phi Linh bị người nhìn có chút bỏng rát, núp sau lưng Đại Sư, nhỏ giọng hỏi Đường Tam.
- Sư huynh, ngươi có đồng ý hay không?
Đường Tam khóe môi co rút nhìn tới nàng. Diệp Phi Linh bình tĩnh nhìn bộ dạng hắn phối hợp với cái đầu trọc, cũng không dám nói thêm cái gì. Tới cầu gả với Đường Tam thì nhìn Đường Tam là được rồi, làm cái gì dòm ngó ta, bộ thích xem đầu trọc à???
- Được rồi, Phong Trí, theo như ta nghĩ, nên để Vinh Vinh nhà chúng ta bái tiểu cô nương kia thì đúng hơn!
Âm thanh trầm thấp xen lẫn một tia quan tâm mà nhìn tới. Diệp Phi Linh bị người nhắc đến, chột dạ ngẩng đầu nhìn Trữ Vinh Vinh.
- Đấu La miện hạ, ý ngài là...?
Đại Sư có chút không hiểu ý nghĩ của Kiếm Đấu La. Trữ Phong Trí trong đầu thoáng chốc nhớ lại trận chiến ngày hôm đó, trong lòng cũng đang cân nhắc.
- Thật ra thì chuyện cầu gả đối với chúng ta cũng không hy vọng gì lắm, nhưng là đối với Đường Tam tiềm lực tốt như vậy, hơn nữa còn tặng cho Thất Bảo Lưu Ly Tông hai đóa tiên hoa lễ vật, sớm tưởng rằng hai người các ngươi có tình ý với nhau!
Trữ Phong Trí đúng lý hợp tình mà nói, trong mắt vờ như không thấy con gái đang nắm chặt tay hắn.
Đại Sư lúc này mới ngộ ra, thì ra là Thất Bảo Lưu Ly Tông hiểu lầm mối quan hệ giữa Trữ Vinh Vinh cùng Đường Tam, trong lòng không khỏi thở phào một cái.
- Còn nữa, trưởng lão cảm thấy tiểu cô nương này thân thủ bất phàm, nhất định nàng có biện pháp giúp đỡ Phụ Trợ Hệ tăng lên thực lực, không biết cô nương có nguyện ý tiến về Thất Bảo Lưu Ly Tông làm Khách Khanh?
Trữ Phong Trí trân trọng nhìn tới Diệp Phi Linh đưa ra lời mời. Trữ Vinh Vinh bị cha nhéo tay, hơi chút giật mình, nhưng cũng không ngốc, rất nhanh liền phản ứng lại.
- Phi Linh, trải qua mấy trận chiến ngày trước, ta kỳ thật muốn bái ngươi làm sư phụ! Tuy rằng ngươi nhỏ tuổi hơn ta, nhưng năng lực lại vượt trội hơn ta quá nhiều! Kiếm gia gia nói, bái ngươi làm sư phụ mới là phải đạo!
Trữ Vinh Vinh quỳ xuống, nghiêm túc nhìn Diệp Phi Linh, trong ánh mắt có chút trốn tránh, hi vọng nếu như nàng bái Diệp Phi Linh làm sư phụ, cha có thể tạm thời buông tha chuyện cầu gả đối với Tam Ca.
Tiểu Vũ... là bạn tốt của nàng, hơn nữa trong lòng nàng cũng có bóng dáng Áo Tư Tạp, sẽ không đối với Tam Ca bất lợi.
Diệp Phi Linh khó xử mà nhìn tới Trữ Vinh Vinh. Vốn đang là bạn bè, nay lại muốn bái ta làm sư phụ?
Ta có thể dạy cho nàng cái gì a?!!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT