Thời gian hai ngày kế tiếp là tới lượt tái đấu cùng Thiên Thủy Học Viện.

Bởi vì Đường Tam cùng Diệp Phi Linh đồng thời không thể thi đấu, lại thêm ba người phụ trợ hệ, như vậy tổ đội mười hai người liền bị giảm trừ còn đúng bảy người.

Vừa vặn đủ đội viên thi đấu.

Đại Sư trong lòng cảm khái một trận, bàn tay cầm bút điểm từng vạch vào những vòng tròn.

Đái Mộc Bạch cùng Chu Trúc Thanh thời điểm hiện tại không thích hợp lên thi đấu, Mã Hồng Tuấn thì năng lực suy đoán thấp, chỉ sợ hắn bị đối phương gạt người.

Thủy Băng Nhi của Thiên Thủy Học Viện rất cơ trí, hơn nữa nàng ta cũng vô cùng thiện chiến, nhưng vì lần này thi đấu là đối 1vs1, không có chỗ cho võ hồn dung hợp kỹ, cho nên cơ hội toàn thắng của nàng ta không lớn.

Đội viên lần lượt thay đổi vị trí, danh sách cứ thế đảo loạn, cuối cùng khi những vòng tròn đã hoàn toàn chi chít chữ, Đại Sư mới hài lòng nhìn tới số thứ tự.

**************

Mã Hồng Tuấn xuất trận đầu tiên!

Diệp Phi Linh ngồi dựa trên ghế gỗ, ôm ngực ho khan từng trận. Tình huống này không thể tiếp tục tu luyện Súc Cốt Công tầng thứ 3, cho nên nàng lựa chọn tới xem thi đấu, cũng coi như là kiến thức một chút.

Giáng Châu bình ổn tâm tình nhìn tới đối phương. Bảy đại mỹ nữ lần lượt tiến lên sàn thi đấu, thật đáng tiếc, vốn dĩ đang là fan trung thành của bọn họ, giờ lại trở thành đối thủ của bọn họ.

Mặc dù cũng trải qua Giáng Châu hồi phục quá, nhưng Diệp Phi Linh vẫn cảm thấy suy yếu vô lực. Hồn lực của nàng gần như bởi vì duy trì cho Đường Tam mà bị rút sạch, qua hai ngày mới chỉ miễn cưỡng khôi phục được một nửa.

Vốn dĩ có thể ăn đồ trong không gian hồi phục, nhưng hiện tại Ái Mạc Tâm ở trong đó, Diệp Phi Linh có chút không muốn làm phiền.

Mang một thân nam phục màu đen, khuôn mặt tái nhợt, hiện tại Diệp Phi Linh điển hình chính xác là một mỹ nam bệnh kiều.

Ánh mắt Thủy Băng Nhi như có như không liếc tới Diệp Phi Linh, nhìn hắn dựa vào người một mỹ nữ tóc đỏ, trong lòng có chút không phục.

Sao ta có thể thua tên bại hoại này chứ.

Trong lòng nàng phẫn nộ dâng lên.

Mã Hồng Tuấn đã chiến thắng sáu người, giờ chỉ còn một mình nàng. Thủy Băng Nhi trong nháy mắt lóe lên tia sắc lạnh, đệ tứ hồn kỹ của nàng phát động, không quản tới chính mình sẽ hao hết hồn lực, hai tay liên tục múa lên không trung, băng tuyết điên cuồng từ trên trời giáng xuống, ép Mã Hồng Tuấn hóa thành một khối băng.

Vốn cho là đã chắc thắng, Thủy Băng Nhi lạnh lùng bước tới trước mặt chiến đội Sử Lai Khắc, đôi mắt nàng lạnh lẽo phóng tới Diệp Phi Linh, trong âm thanh tràn đầy tức giận mà nói.

- Ta muốn khiêu chiến với ngươi! Hoặc là các ngươi để hắn bị giam trong Băng Phong ngàn năm của ta tới chết!

Diệp Phi Linh ngẩng đầu nhìn lên sàn đấu, trong nháy mắt có ngàn vạn con mắt khác chú ý đến nàng, quả thực khó chịu. Bà cô này muốn khiêu chiến với nàng ư? Nàng ta không đọc danh sách đội viên thi đấu à?

- Thủy Băng Nhi, ngươi chắc chắn rằng ngươi đã thắng ư?

Âm thanh lạnh nhạt, lại là âm thanh lạnh nhạt khinh thường này. Thủy Băng Nhi tức đến run cả người. Vì cái gì hắn lại có thể như vậy đối ta? Vì cái gì?

Trên sàn đấu.

Mã Hồng Tuấn biến thân, nhàn nhạt híp mắt nhìn Thủy Băng Nhi.

Muốn biến bản thiếu gia thành Phượng Hoàng ướp lạnh á?

Còn khuya!

Mặc dù trong quá trình chiến đấu hắn đã hao phần lớn hồn lực, nhưng bởi vì võ hồn của hắn là biến dị, hỏa diễm cũng theo đó biến tính, cho nên cái khối băng này không thể giam cầm hắn được.

Chỉ sau mấy chục giây, nhiệt độ nóng hừng hực bắt đầu bốc lên, khối băng ngay giữa sàn thi đấu bắt đầu phát ra những tiếng bục bục cùng khói trắng.

Thủy Băng Nhi hoa dung thất sắc, sao có thể như vậy.

Chính mắt nàng nhìn thấy Mã Hồng Tuấn chiến đấu cùng các tỷ muội khác, về cơ bản thì hồn lực của hắn phải hao hết sạch rồi mới đúng.

Tê một tiếng, hư ảnh phượng hoàng hừng hực bừng lên lửa cháy trong nháy mắt phát động, Mã Hồng Tuấn giống như bươm bướm phá kén bay ra, khối băng mà Thủy Băng Nhi hao hết toàn bộ hồn lực để đúc kết liền chảy dài thành một bãi nước xuống dưới sân.

Diệp Phi Linh nhếch môi.

Trước khi hắn lên thi đấu, Đại Sư cùng nàng đã từng thảo luận quá vấn đề tác chiến của Mã Hồng Tuấn, Diệp Phi Linh cho rằng với thực lực cá nhân của Thiên Thủy không hề mạnh, đối với đội viên nào sử dụng hồn kỹ nào là hắn phải làm đúng như vậy.

Quả nhiên không ngoài dự liệu.

Hơn nữa sau khi lựa chọn biến thân, hồn lực của Mã Hồng Tuấn cũng được tiết kiệm một phần, cho nên hắn hiện tại đối với Thiên Thủy học viện có thể đạt được kết quả "" một xuyên bảy "".

Thủy Băng Nhi ngập tràn tức giận.

- Vì cái gì ngươi luôn khinh thường nhìn tới ta?

Diệp Phi Linh khuôn mặt tái nhợt, chống tay vào ghế nhìn Thủy Băng Nhi.

Nàng ta thần sắc chợt trở nên hoảng hốt.

- Ngươi nghĩ ngươi là ai?

Diệp Phi Linh nhàn nhạt hỏi một câu như vậy, âm thanh nhẹ bâng quơ giống như không chút vướng bận.

Thủy Băng Nhi trong lòng vô cùng tức giận. Tại sao? Trước giờ tất cả những nam nhân khác nhìn tới nàng, không phải là bộ dạng mười phần ưa thích thì cũng là thân sĩ tôn trọng, vì cái gì con người này lại như thế??

Nàng là con gái của viện trưởng Học Viện Thiên Thủy, trên người mang theo Băng Phượng Hoàng võ hồn, dung mạo tuy rằng không phải đệ nhất nhưng cũng là tuyệt sắc, vì cái gì mà hắn một hai phá hủy võ hồn dung hợp kỹ của nàng, sau đó lại lạnh nhạt khinh thường đối xử với nàng như vậy?

Không phải hắn gây sự chú ý đối với nàng ư?

Thủy Băng Nhi trong lòng một mảnh rối loạn. Nàng đã luyện tập rất lâu để chiến đấu với hắn, nhưng vì sao lần này hắn lại không lên thi đấu?

Diệp Phi Linh nghiêng đầu nhìn, trận đấu còn chưa kết thúc, phân tâm như vậy dễ chết lắm đó.

Mã Hồng Tuấn bay lên cao, khẽ thổi một vòng lửa nhìn xuống Thủy Băng Nhi.

- Đừng làm phiền tên đó nữa, ngay cả ta ngươi cũng không thắng nổi, có tư cách gì mà ngạo mạn trước mặt hắn?

Thủy khắc hỏa, hỏa giải thủy, tương sinh tương liên, tương sinh tương khắc.

Tuy rằng trong lòng rất căm tức, nhưng Thủy Băng Nhi cũng không còn hồn lực để chiến đấu tiếp.

Ánh mắt nàng tràn đầy không cam lòng nhìn tới Diệp Phi Linh, sau đó mới đi xuống dưới đài.

Mã Hồng Tuấn dương dương tự đắc cười, khi còn cách mặt đất chừng hai mét, bởi vì không để ý hao cạn hồn lực mà ngã xuống.

Thân thể tuy rằng không sao, nhưng bởi vì cú ngã này, đầu óc hắn có chút rối loạn.

Đại Sư cùng Phất Lan Đức viện trưởng vô cùng lo lắng. Chiến đội đã có mấy người bị thương, lần này Mã Hồng Tuấn nằm trong nhóm chủ lực lại bị thương nữa, trận chiến về sau sợ rằng sẽ rất khó khăn.

Diệp Phi Linh nhíu mày, tên béo ngốc này đúng là đồ bỏ đi, thời khắc quan trọng như vậy lại còn không cẩn thận để bản thân bị thương, ngốc nghếch ngốc nghếch!

*****************

Diệp Phi Linh ngồi tựa người bên cạnh Giáng Châu.

Trải qua hơn mười lăm trận chiến, nhờ vào Tiểu Vũ cùng Đái Mộc Bạch và mấy người Thái Long cố gắng chống đỡ, Sử Lai Khắc học viện đã đạt tới mười chín liên thắng.

Danh sách đề tên nàng ở cuối, nhưng thật ra vẫn là ngầm để Diệp Phi Linh an ổn dưỡng thương. Hơn nửa tháng này, Đường Tam vậy mà vẫn chưa tỉnh táo lại.

Đó quả thực là một trận chiến ác liệt, hơn nữa với cường độ công kích như vậy, nếu người chống đỡ là Hỏa Vũ, cô ta hẳn phải chết không thể nghi ngờ.

Ngón tay nhẹ gõ gõ lên thành ghế, Diệp Phi Linh tâm tình không tốt chút nào. Nàng bây giờ tuy rằng khỏi hẳn, nhưng thân thể lại có chút bất đồng.

Thời gian biến ảo thân thể thành nam duy trì chỉ được chừng hai đến ba mươi phút, nhưng sau khi biến thân kết thúc lại có thể duy trì nam thân thêm hai tiếng. Nhưng sau hai tiếng này, vô luận nàng làm cách gì cũng không biến đổi sang nam thân được.

Còn nữa, hôm nay vừa vặn là sinh nhật của nàng.

Miễn cưỡng ghi danh thi đấu, nhưng lần này Đại Sư lại sắp xếp nàng lên vị trí thứ ba, đủ thấy là lần này đối thủ có chút cường đại.

Diệp Phi Linh hai tay bóp trán, bảo trì chính mình tỉnh táo một chút, để lát nữa biến nam thân cũng được, dù sao hiện tại nàng cũng không có lộ người.

- Phi Linh, ngươi nghĩ lần này cơ hội thắng của chúng ta là bao nhiêu?

Áo Tư Tạp nhỏ giọng, nghiêng đầu qua má Trữ Vinh Vinh hỏi một câu.

- Nhị ca, trận này chúng ta cơ hội thắng chỉ có chừng năm mươi phần trăm mà thôi!

Diệp Phi Linh trong lòng cân nhắc mà đáp, ngày hôm nay bọn họ phải thi đấu chính là học viện Lôi Đình, đối thủ thực lực mạnh vô cùng, nhất là người đại diện cho bọn họ đã đạt tới 47 cấp hồn lực.

Nói đến cái học viện này, kỳ thực lại khiến người ta liên tưởng đến một chút chuyện nho nhỏ bên cạnh Đường Tam.

Vốn là vì Hỏa Vũ mà sư huynh bị thương nặng, cho nên Sí Hỏa học viện tự mình bồi tội, cứ cách mấy ngày lại có người đưa thuốc dưỡng thương đến.

Thế nhưng không ngờ ngoài Sí Hỏa học viện mang tặng thuốc dưỡng thương, còn một bên học viện khác cũng gửi đến.

Lôi Đình học viện.

Đại Sư ánh mắt có chút bất đắc dĩ mà nhìn tới hộp thuốc, Diệp Phi Linh nhàn nhạt nhớ lại, bên trong toàn là dược liệu cao cấp, hơn nữa bên ngoài cũng không hề che giấu mà thản nhiên ghi ba chữ sớm hồi phục.

Sau khi nghe Đại Sư giải thích, Diệp Phi Linh thật sự là muốn câm nín.

Ngoại trừ Ngọc Thiên Hằng, Đại Sư còn có một đứa cháu trai khác.

Người này tên Ngọc Thiên Tâm, là đệ đệ ruột của Ngọc Thiên Hằng, là một kẻ cuồng chiến đấu cùng tu luyện, hắn tặng thuốc là để mong có thể chiến một trận đối với Đường Tam.

Khả năng Ngọc Thiên Tâm lên đài đầu tiên là không lớn, cho nên sư phụ muốn dùng phương thức tiêu hao chiến. Đái Mộc Bạch cùng hắn chắc không tránh khỏi một trận ác chiến, cho nên lần này Diệp Phi Linh được đẩy lên, trong thời gian ngắn nhất định phải xử lý rớt những người còn lại, chừa chỗ cho Đái Mộc Bạch.

Diệp Phi Linh có chút không nắm chắc, đối thủ thực lực cực kỳ mạnh, hơn nữa chiến đội này kẻ nào cũng tiếp cận và sàn sàn bốn mươi cấp rồi, bản thân nàng thì không sao, nhưng mấy người đội phụ và Tiểu Vũ tỷ sẽ gặp nguy hiểm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play