Theo như quy tắc Tấn Cấp Đại Chiến, lần này thi đấu số lượng đội viên là bảy người một nhóm thi đấu theo quy tắc 1vs1, người chiến thắng sẽ được ở lại trên sân thi đấu và tiếp tục khiêu chiến người thứ hai thi đấu của đội đối phương.

Đội chiến thắng phải có tổng số lượt thắng từ năm trận trở lên mới đủ tư cách tham gia thi đấu trận tiếp theo. Nghĩa là trong quá trình thi đấu bảy trận, mỗi cá nhân bọn họ chỉ được phép thua hai trận mới được tính là đạt.

Nhưng điều này cũng khiến cho các vị sư phụ yên tâm hơn một ít. Bởi vì hình thức thi đấu 1vs1 như này, võ hồn dung hợp kỹ cũng không có thực hiện được, hết thảy đều dựa vào năng lực cận chiến cá nhân. Mà bên nhóm người thi của Sử Lai Khắc, trừ Áo Tư Tạp Trữ Vinh Vinh hai người thì số còn lại đều có năng lực ứng chiến nhất định.

Ngoại trừ phụ trợ hệ, tất cả đều được Đại Sư cho phép lên thi đấu. Tùy tình hình tổ hợp thành viên của đối phương mà bảy người này đều được lựa chọn là hệ cường công, ưu tiên nhất là Đái Mộc Bạch, Tiểu Vũ, Mã Hồng Tuấn cùng với Đường Tam.

Diệp Phi Linh đoán trước được lần này Đại Sư cấm cửa, cho nên cũng yên tâm chuẩn bị tiếp tục tu luyện. Tiểu Vũ đã tiến vào 39 cấp hồn lực, nàng cũng phải mau chóng đuổi theo mới được.

Nhìn vẻ mặt tiếc hận của Phất Lan Đức khi thấy sự sầm uất của Khoa Nhĩ thành cũng là một loại hưởng thụ. Lần này chỉ có ba người dẫn đội là Đại Sư, Triệu Vô Cực cùng hắn tham gia, cho nên không có ai rảnh tay để cho viện trưởng đi kiếm một mớ rồi.

- Ây, đã bao lâu chúng ta không tới đây nhỉ?

Phất Lan Đức vỗ vai Đại Sư, lại nhìn về hướng Cự Kiếm Sơn cách đó không xa. Nét mặt hắn thoáng tỏa ra chút hoài niệm, thở dài.

- Cũng mấy chục năm rồi!

Đại Sư hít sâu một hơi, sau đó mới cùng mọi người tiến vào.

- Mời đưa ra giấy chứng nhận! -Mọi người Sử Lai Khắc học viện bị thành viên hoàng gia kỵ sĩ đoàn bên ngoài ngăn cản. Cái gọi là giấy chứng nhận, chính là bằng chứng tham gia Tấn Cấp tái.

Phất Lan Đức đem giấy chứng nhận đưa cho đối phương, một tên kỵ sĩ mặc áo giáp bạc, đầu đội khôi giáp màu đồng lập tức hướng mọi người hành lễ.

- Hoan nghênh các vị hồn sư đến từ Sử Lai Khắc học viện. Ta là đội trưởng Áo Tái Đông của Thiên Đấu Hoàng gia kỵ sĩ đoàn đệ nhị đại đội, xin mời theo ta!

Nói xong, hắn cũng không lên ngựa, Sử Lai Khắc học viện một hàng hơn mười người đi giữa năm mươi tên Hoàng gia kỵ sĩ hộ vệ võ trang hạng nặng hướng vào bên trong thành. Tầm mắt hắn thỉnh thoảng liếc về trong số đội viên của Sử Lai Khắc tìm kiếm một chút, nhưng cũng không thấy có người nào khả nghi.

Trọng yếu là cô bé mà thằng ranh đó thích là ai chứ hả???? Mẹ nó, lão tử đây đã mấy chục tuổi đầu rồi vẫn còn chưa có con dâu, thật mất mặt.

Áo Tái Đông thầm nghĩ trong lòng, nhưng cước bộ cũng không chậm, nhanh chóng đi theo đoàn người Sử Lai Khắc, sau đó giảng giải một chút điều lệ cần thiết cùng Phất Lan Đức viện trưởng.

Vì tránh cho phiền toái cùng xung đột không cần thiết, cũng vì tránh cho thực lực bị các đội khác quan sát, toàn bộ mười lăm đội ngũ cao cấp hồn sư học viện tiến vào tấn cấp được phân ra an bài chỗ nghỉ ngơi khác nhau. Cho nên đi lâu như vậy, Sử Lai Khắc học viện cũng không hề gặp qua đối thủ nào họ từng quen biết.

Thiên Đấu Đế Quốc hiển nhiên đã chuẩn bị rất đầy đủ, không chỉ cho đoàn đội kỵ sỹ đến đón người, lại càng thêm bảo mật thông tin từng người. Nơi nghỉ ngơi cũng được bố trí thoải mái sạch sẽ, đầy đủ tiện nghi lại khiến cho tâm tư mỗi người đều cảm thấy được chăm sóc tỉ mỉ.

Đường Tam cùng Diệp Phi Linh cẩn thận chiếu ứng đến hai người Đái Mộc Bạch cùng Chu Trúc Thanh theo lời Đại Sư phân phó. Tạm thời bọn họ như vậy cũng... tốt, không cần mỗi ngày thả tim tứ phía làm các vị sư phụ đau lòng cẩu độc thân.

- Chuyện hai người bọn họ để về sau lại tính! Trước mắt tham dự thi đấu vẫn quan trọng hơn, nhất là phía Chu Trúc Thanh!

Đại Sư chốt lại một câu như vậy, hướng về phía Diệp Phi Linh nhắc nhở. Diệp Phi Linh gật đầu đáp ứng, lại liếc sang Đường Tam.

Đại Sư cẩn thận xác nhận, trong lòng thầm nhủ một câu quả nhiên là vậy, lại yêu cầu Đường Tam che giấu thân phận một phen. Nghe chính miệng Đường Tam đáp ứng, Diệp Phi Linh mới thở dài một hơi, sau đó xin phép đi trước.

Sư huynh không cần quá xúc động mới tốt, bởi vì hiện tại nàng còn cần tới hắn chống đỡ Sí Hỏa học viện.

Phía bên Thiên Thủy học viện, có Mã Hồng Tuấn ở, không cần quá lo lắng. Ngược lại là phía Tinh La Đế Quốc không biết lần này mang theo những gì, Đại Sư tuy rằng bảo quá nàng ở dưới nghỉ ngơi, nhưng vẫn ghi danh tên tham dự.

Bên trong Khoa Nhĩ thành thập phần náo nhiệt, thế nhưng cũng không thể sánh với khu vực mậu dịch giao thoa bên ngoài. Trữ Vinh Vinh từ lúc đến đã ồn ào muốn ra ngoài thăm thú, lôi kéo cả phòng nữ giới đi cùng.

Chu Trúc Thanh nắm chặt tay Diệp Phi Linh, lạnh lùng đi sau cùng. Hàn khí bên người nàng bây giờ tỏa ra quá mức ác liệt, chỉ có đối Diệp Phi Linh mới thu liễm một chút.

- Thất tỷ, đừng quá căng thẳng, dù sao hắn chỉ là tạm thời mất trí nhớ mà thôi! Đều là do Thương Huy làm hại, chờ sau Tinh Anh Đại Hội, chúng ta tới đòi nợ bọn họ!

Chu Trúc Thanh nghe vậy mới thoáng yên tâm hơn một ít. Nàng cũng hiểu rằng rất nhiều người sau kịch liệt chiến đấu đều sẽ để lại một phần di chứng, hơn nữa Diệp Phi Linh cũng từng giảng giải quá, hắn quên nàng vì hắn rất yêu nàng, cho nên Chu Trúc Thanh tâm lý cũng không có giống Diệp Phi Linh vặn vẹo nhìn người không vừa mắt.

Đây là một người rất kiên định.

Diệp Phi Linh trong lòng nhận xét, một thân nam y theo chân các vị tỷ muội mua đồ. Triệu Vô Cực ở cách đó không xa, hai tay treo đầy đồ.

Hí hí, mấy khi bắt được các vị sư phụ làm culy đâu, lần này phải treo cho đủ!

Triệu Vô Cực há miệng mắc quai, đáp ứng Phất Lan Đức hộ tống đám tiểu nữ hài tưởng là nhàn nhã nhất, ai ngờ được đây mới chính là mệt nhất. Trên tay hắn túi lớn túi nhỏ, nào đồ ăn nào quần áo nào trang sức chật ních.

Này, trữ vật hồn đạo khí của mấy người các ngươi ở đâu rồi hả?!!!!

***********

Đường Tam cùng Trữ Phong Trí và Thái Tử gặp qua một chút. Bọn họ tới là để cổ vũ Đường Tam, nhưng cũng đồng thời tìm kiếm bóng dáng Diệp Phi Linh.

Đối với thế lực của Thái Tử, hai cái người này, bọn họ đều muốn.

Đường Tam khóe môi nhàn nhạt mỉm cười, nhưng cũng không có nhắc tới cái gì. Sư muội chính là sư muội, trước khi hắn biết được sự thật về nàng, mọi người ai cũng không cần nghĩ.

Cũng may lúc đó không ngăn cản nàng tu luyện súc cốt công, bằng không thời điểm này chắc chắn người cầu thân nàng tới không ít đâu. Tuy rằng chuyện trong gia tộc hắn không hiểu quá nhiều, nhưng là có những thứ lưu truyền trong dân gian hắn đọc được không ít.

Hắn cùng sư muội còn trộm đọc quá tài liệu trong thư phòng sư phụ, trong đó cũng có nói một chút về ứng xử lễ nghi cùng thái độ các gia tộc quý tộc. Điểm này hiển nhiên biểu hiện trên phía hoàng thất rõ ràng nhất, xem bọn họ thái độ có chút nóng vội như vậy, hẳn là còn chưa phát hiện nàng hoàn toàn là nữ, chỉ nghĩ mặc trang phục biểu diễn, bằng không giờ này vị trị liệu hồn sư kia chắc nhảy trên đống lửa rồi.

Nghĩ tới Diệp Phi Linh, Đường Tam cũng phì cười. Cái quỷ nha đầu linh tinh này, hay cùng Tiểu Vũ hùa nhau trêu chọc hắn, không nghĩ tới nàng vậy mà ẩn giấu sâu như vậy.

Chuyện này là phúc hay họa?

Đường Tam chưa bao giờ nghĩ Diệp Phi Linh là mối họa. Trong lòng hắn, nàng cùng Tiểu Vũ đều đồng dạng là người đáng tin tưởng, nhưng trong mắt hắn, người duy nhất in hình bóng chỉ có một mình Tiểu Vũ mà thôi.

*********

Khu vực thi đấu bên trong Khoa Nhĩ thành cũng thập phần rộng lớn. Mặc dù quy mô vẫn nhỏ hơn Thiên Đấu Thành, nhưng nơi này có tính thành lập kỷ luật nghiêm túc hơn. Đặc biệt lần này không có khán giả ồn ào bát nháo, người xem toàn bộ là quân sĩ và binh lính của Thiên Đấu Đế Quốc.

Hai sư huynh muội đánh mắt nhìn nhau, thầm hiểu rõ thêm về dụng ý của Thiên Đấu Đế Quốc. Hẳn là muốn từ trên người các vị hồn sư trẻ tuổi để kích thích chiến ý của quân lính.

Diệp Phi Linh nhìn lên sàn đấu, khán đài vẫn là quây vòng tròn, vị trí khách quý có đơn sơ hơn một chút, nhưng cái sân thi thì mười phần khí thế. Toàn sân là một hình vuông lớn, bốn phía có trụ đài cho trọng tài nghỉ chân, hơn nữa gạch lát cũng vô cùng chắc chắn.

Hi vọng đừng có giống hồi thi đấu với Tượng Giáp Tông, bị bọn họ dẫm cho bật cả sàn lên.

Trận đấu đầu tiên ngày hôm nay, học viện Sử Lai Khắc chiến Thực Vật học viện tới từ Tinh La Đế Quốc.

Vẫn là cái tay của Tát Lạp Tư Bạch Kim Giáo Chủ bốc vận may.

Diệp Phi Linh có chút trộm cười vị này, nàng chỉ tới xem một chút cũng thấy đối thủ không có bao nhiêu lực sát thương. Vẫn là bọn họ dọn đường cho Sử Lai Khắc học viện a.

Đại Sư vừa nhìn tới số người trên sàn, lập tức chỉ định Tiểu Vũ lên thi đấu đầu tiên, kế tiếp là Đái Mộc Bạch, sau đó mới tới Đường Tam.

Trọng tài ngày hôm nay cũng không phải vị người lần trước bọn họ từng gặp, người này toàn thân mang khôi giáp màu bạc, theo lời giới thiệu thì hắn là đệ tam đoàn đội trưởng Hoàng Gia kỵ sĩ La Khắc Sâm.

Âm thanh chào mừng giới thiệu hùng hồn vang lên, phía bên khán đài vỗ tay rầm rập, rất có nhịp điệu, cũng rất có khí thế.

Hôm nay toàn bộ Sử Lai Khắc đội viên đều mặc đồ bình thường, cũng không có gây chú ý như hồi còn thi Dự Tuyển Đại Tái ở Thiên Đấu Thành. Thời gian rất nhanh đếm ngược, Diệp Phi Linh cũng không có chú ý lắm, xem xem một chút rồi trở về tu luyện là được.

- Tiểu Vũ tỷ, lát nữa lên sàn đấu, cẩn thận đừng để rơi Tương Tư Đoạn Trường Hồng, cũng đừng để lộ cho bất kỳ kẻ nào của đối phương biết tỷ có vật này! Bọn họ là Thực Vật học viện, hiểu biết đối với kỳ hoa nhiều hơn chúng ta, đừng trở thành mục tiêu nhớ thương của bọn họ!

Diệp Phi Linh kéo tay Tiểu Vũ, nhỏ giọng nói. Tiểu Vũ nhìn nàng cười chắc chắn, sau đó mới bình thản bước lên lôi đài.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play