Lăng Hàm sắp xếp câu từ cẩn thận: “Hôm qua tôi đã hiểu lầm anh, rất xin lỗi. Anh Vĩnh đã kể cho tôi nghe rồi, anh có lòng tốt muốn đổi quản lý cho tôi, về sau vì có chút ngoài ý muốn mới biến thành thế này, chuyện này không thể trách anh được.

Lục Tư Nguyên lộ ra biểu cảm có phần sững sờ, lông mày hơi động: “Ờm.”

Chỉ có thế thôi à? Lăng Hàm cảm thấy mình nói rất chân thành, không ngờ phản ứng của đối phương bình thản như thế, lẽ nào Tần Vĩnh nói anh ta rất buồn rất tức giận chỉ là chém gió?

“Tôi bôi thuốc cho anh nhé!” Lăng Hàm cảm thấy mình đã đánh người ta đến mức mặt mũi xanh tím rồi, dù gì cũng nên bù đắp, cậu nhớ rằng Lục Tư Nguyên từng lấy hộp thuốc từ phía dưới chiếc tủ trong phòng khách ra, nên đứng dậy bước tới bên cạnh tủ, ngồi thụp xuống, lần theo trí nhớ mà tìm được hộp thuốc.

Cầm hộp cồn với tăm bông, Lăng Hàm nhanh chóng tới bên cạnh Lục Tư Nguyên: “Tôi bôi thuốc cho anh nhé.”

“Không cần đâu.” Lục Tư Nguyên ngoảnh mặt đi.

Lăng Hàm cầm tăm bông quay sang một bên khác: “Anh như thế này không thể nào ra ngoài được đâu, rõ lắm đấy. Nào, để tôi bôi cho anh.”

Lục Tư Nguyên liếc mắt nhìn cậu, ánh mắt ấy có vẻ quái dị, nhưng sau cùng không từ chối nữa, chỉ ngồi trên sô pha.

Lăng Hàm thấy anh chịu vâng lời nên cầm tăm bông chấm từng chút một lên vết thương của anh. Khuôn mặt đẹp như thế này mà xanh xanh tím tím, bản thân Lăng Hàm cũng xót xa lắm, phải trách mình tại sao lại nỡ ra tay cả trong mơ như vậy.

Sau khi dùng cồn sát trùng vết thương, dưới sự chỉ đạo của Lục Tư Nguyên, Lăng Hàm cầm lọ xịt vết thương ngoài xịt lên mặt anh.

Căn phòng rất yên tĩnh, khoảng cách giữa hai người cực kì gần, gần đến mức có thể chạm tới hơi thở của đối phương. Lăng Hàm cúi đầu, đột nhiên phát hiện Lục Tư Nguyên đang nhìn mình không chớp mắt, bỗng chốc cảm thấy mất tự nhiên.

“Bôi thuốc xong rồi đấy.” Cậu bình tĩnh lùi ra, bỗng chốc cảm thấy trái tim đập rất nhanh. Cậu biết mình hơi thích Lục Tư Nguyên, nhưng không ngờ mình lại phản ứng non và xanh như gà giò vậy, cậu vừa muốn khinh bỉ chính mình vừa hơi hoảng hồn.

Lăng Hàm giả bộ đi cất thuốc, vội vàng rời khỏi ban công, nhân cơ hội ấy mà bình ổn lại những dao động trong lòng.

Cứ tiếp tục thế này sẽ có chuyện xảy ra thật đấy.

Tìm thời gian hợp lý mà rời đi thôi.

“Cậu đã ưng mắt quản lý nào chưa?” Giọng nói của Lục Tư Nguyên vang lên sau lưng.

Lăng Hàm đóng tủ lại và đứng thẳng dậy: “Tạm thời chưa có.”

Cậu rất mừng vì Lục Tư Nguyên nhắc tới vấn đề này, phá vỡ bầu không khí ái muội ban nãy, thực ra cậu cũng không biết nên nói gì, nhưng ít nhất sẽ không cần ngượng ngập nữa.

“Tần Vĩnh ổn không? Nếu như cậu ưng mắt một quản lý nào khác, tôi cũng có thể đề cập với công ty.” Lục Tư Nguyên nói rất nhẹ nhàng, dường như chỉ cần Lăng Hàm muốn chọn ai là có thể chọn người đó ngay.

Lăng Hàm cười khổ: “Với địa vị hiện tại của tôi, e là chưa đến lượt tôi chọn quản lý. Nếu như tôi đi theo Tần Vĩnh, liệu có phiền đến anh ấy không?”

Thực ra điều mà cậu muốn nói là, nếu như cậu đi theo Tần Vĩnh, liệu có phiền đến Lục Tư Nguyên không?

Bây giờ cơ hội này chính là miếng bánh khổng lồ từ trên trời rơi xuống, không phải cậu không muốn ăn. Tuy nói cậu đi theo Tần Vĩnh, trên thực tế là đi theo Lục Tư Nguyên, tất nhiên sẽ nhận được sự che chở từ anh, nhưng cậu đã nhận quá nhiều ân huệ từ Lục Tư Nguyên, không muốn nhận thêm ơn nghĩa gì nữa.

Kiểu tình cảm này khá kỳ lạ, cậu không tiện nói với Lục Tư Nguyên.

“Phiền gì chứ? Bây giờ anh ấy chỉ dẫn dắt mỗi mình tôi thôi.” Lục Tư Nguyên đáp.

Lăng Hàm nói: “Để tôi suy nghĩ một chút.”

Cậu nghĩ, nếu như có ai đó biết được cậu còn cần do dự, chắc người ta sẽ cắn cậu chết ngắc.

Cậu không thể có mối liên hệ quá mật thiết với Lục Tư Nguyên, Lăng Hàm sợ chính mình sẽ lún quá sâu. Nếu như trái tim Lục Tư Nguyên đã có nơi thuộc về, cậu càng không thể buông thả bản thân suy nghĩ bậy bạ.

Thời gian hai người cùng sống trong một nhà thực ra rất ít, hiếm có lúc được ở bên nhau, Lăng Hàm cảm thấy rất vui, nhưng cũng tự phỉ nhổ cảm giác vui vẻ của mình. Cho dù Lục Tư Nguyên chẳng mấy khi chuyện trò, hai người cũng không làm gì cả, Lăng Hàm vẫn thoáng cảm thấy phấn khích.

Chắc vì vết bầm trên mặt mà Lục Tư Nguyên từ chối bớt một số công việc, ở nhà nghỉ ngơi. Buổi trưa, hai người cùng nhau nấu một bữa cơm, ăn cơm xong, Lục Tư Nguyên lấy một chiếc đĩa DVD ra mời mọc cậu.

“Có muốn cùng xem một bộ phim không?”

Lăng Hàm không có việc gì làm nên gật đầu đồng ý.

Đợi đến khi phim bắt đầu rồi, cậu mới phát hiện ra đây là một bộ phim điện ảnh mà mình diễn vai chính ở kiếp trước.

Nhìn thấy bộ phim mà mình đóng vai chính, Lăng Hàm có cảm giác như đã trải qua mấy kiếp người. Cậu cảm thấy người trong phim không phải mình, mà giống một người khác, nho nhã cao quý, thần thái sáng ngời, giống như giấc mộng trong lòng rất nhiều người bình thường.

“Anh là người hâm mộ của Bạch Tử Sách à?” Lăng Hàm không kìm lòng được mà hỏi.

“Đúng vậy.” Lục Tư Nguyên gật gật đầu.

Lăng Hàm từng có vài lần hỏi về quan hệ của anh với Bạch Tử Sách, trước nay Lục Tư Nguyên luôn tỏ vẻ cự nự, riêng lần này lại thừa nhận rất thẳng thắn, khiến Lăng Hàm vô cùng kinh ngạc.

“Không phải cậu cũng là fan của cậu ấy sao?” Lục Tư Nguyên quay đầu hỏi.

Lăng Hàm nhớ ra mình từng nói mình là fan của Bạch Tử Sách, vội vã gật đầu như giã tỏi: “Đúng đúng đúng, tôi cũng là fan của Bạch Tử Sách.”

Nhắc đến Bạch Tử Sách, không hiểu sao Lục Tư Nguyên lại thở dài một tiếng: “Tôi rất hiểu con người cậu ấy, chỗ nào cũng tốt, chỉ riêng chỗ này có vấn đề.”

Anh vừa nói vừa chỉ vào đầu mình.

Lăng Hàm: “...”

Lăng Hàm có phần tức giận, nhưng không tiện bộc phát, chỉ có thể phản bác một cách uyển chuyển: “Tôi nhớ anh ấy rất thông minh mà.”

“Đấy là ảo giác của cậu thôi.” Lục Tư Nguyên không hề khách sáo gì: “Các fan xa tận chân trời như cậu làm sao hiểu được con người chân thật của cậu ấy? Cậu thấy cậu ấy trong phim điện ảnh vừa đẹp trai vừa ngầu lòi, nhưng thực tế không hề chú ý hình tượng gì cả, phối đồ có vấn đề lắm... Nói cho dễ nghe thì là phóng khoáng, không chịu gò bó, nói khó nghe hơn thì là không có gu. Nói năng cũng không suy nghĩ gì, mở miệng là buột ra luôn, cái gì nên nói hay không nên nói đều nói, là kiểu không có đầu óc mà người ta vẫn bảo đấy.”

Gân xanh trên trán Lăng Hàm giật giật, nhưng sau cũng vẫn nhẫn nhịn được: “Tôi cho rằng với địa vị của anh ấy, không cần thiết phải khúm núm, muốn nói gì cứ nói mới là tính cách chân thật.”

Nghe thấy câu này của cậu, Lục Tư Nguyên liếc mắt nhìn cậu một cái, biểu cảm ấy như đang nói: Quả nhiên là thứ fan cuồng không có não.

“Cậu nghĩ như vậy cũng rất tốt, ít nhất không cần vỡ mộng, cứ để cậu ấy lưu lại trong tâm trí cậu với hình ảnh đẹp nhất đi.” Giọng nói của Lục Tư Nguyên trầm trầm khàn khàn, có vẻ rất đau lòng.

Lăng Hàm không biết nên trưng ra biểu cảm gì cho hợp, nên cùng anh thương tiếc bản thân mình hay nên tỏ ý đồng tình? Bất kể trưng ra biểu cảm nào cũng rất kỳ lạ.

May mà Lục Tư Nguyên lên tiếng nói tiếp, cứu vớt tình cảnh không biết nên dàn xếp thế nào của cậu: “Bất kể đầu óc cậu ấy có vấn đề hay không, thẩm mỹ có ra gì hay không, tôi đều không để tâm. Nhưng riêng một điều tôi không thể nào nhẫn nhịn nổi, ấy là mắt nhìn người của cậu ấy quá có vấn đề.”

“Mắt nhìn người có vấn đề?”

“Đúng vậy, mắt nhìn người của cậu ấy có vấn đề kinh khủng, cậu nói xem, sao cậu ấy lại đi thích Chu Bắc Hiền được chứ?” Lục Tư Nguyên thở dài một tiếng, biểu cảm trông như chỉ hận rèn sắt không thành thép.

Lăng Hàm: “...”

Tuy rằng rất giận, nhưng với điều này, cậu thực sự không thể nào phản bác được. Cậu cũng vô cùng hối hận vì mình đã nhìn trúng phải Chu Bắc Hiền, tự biến bản thân thành cái dạng như bây giờ đây.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play