“Thực ra tôi tìm cậu thực sự có chuyện đấy.” Cười xong Chu Thành mới nghiêm mặt nói: “A Khôn muốn dẫn dắt người mới, có lẽ sẽ không có thời gian chăm lo cho cậu nữa, chắc cậu phải đổi quản lý rồi.”

Lăng Hàm sững người, đổi quản lý, sao cậu không hề nghe ngóng thấy điều gì về chuyện này?

“Anh Khôn chưa từng nói với tôi về chuyện này.” Lăng Hàm thận trọng đáp lại.

Chu Thành phất phất tay: “Chuyện này mới quyết định hai hôm nay thôi.”

Đầu óc Lăng Hàm nhanh chóng phân tích tình hình, chuyện gì thế này? Quản lý của mình là A Khôn, mà cấp trên của A Khôn là Chu Bắc Hiền. Nếu như mình phải đổi quản lý thì cũng nên thông qua Chu Bắc Hiền chứ không phải Chu Thành.

“Gần đây tôi có thành lập một bộ phận đặc biệt, chuyên bồi dưỡng nhân tài mới, cậu có hứng thú qua đó không?” Chu Thành nói rất tùy tiện, nhẹ nhàng như không, không hề để tâm gì.

Nhưng trái tim Lăng Hàm bỗng trở nên thấp thỏm, đầu óc phân tích nhanh nhạy hơn, cái gì mà bộ phận đặc biệt, chuyên bồi dưỡng nhân tài mới, không phải đang bồi đắp khả năng của mình để đối đầu với Chu Bắc Hiền đấy chứ? Hôm nay anh ta tìm mình tới hóa ra là để yêu cầu mình đứng về cùng chiến tuyến với anh ta.

Tự dưng thấy đau đầu thật.

Lăng Hàm nói: “Tôi cần bàn bạc với anh Khôn một chút đã.”

Có thế nào đi chăng nữa thì bây giờ cậu vẫn là nghệ sĩ dưới trướng A Khôn, quyết định này vẫn phải bàn bạc với A Khôn mới được.

“Vậy cậu xuống dưới nghĩ cho kĩ nhé, tôi đợi cậu.” Chu Thành tươi cười nói, không hề vội vàng.

Sau khi ra khỏi văn phòng của Chu Thành, Lăng Hàm càng nghĩ càng thấy không đúng, tại sao Chu Thành cố tình tìm mình đến? Xét về góc độ việc tư, cậu và Chu Thành đã không còn quan hệ gì nữa; xét từ góc độ việc công, cậu có phải nhân vật lớn gì đâu mà để anh ta vất vả đích thân mời mọc.

Chắc không phải chỉ vì ghê tởm với Chu Bắc Hiền, muốn cướp người từ chỗ em trai mà tìm đến mình chứ? Thế thì nhảm nhí quá.

Lăng Hàm vội vàng gạt bỏ ý nghĩ vừa đáng sợ vừa tức cười này.

Đến văn phòng của A Khôn lần nữa, A Khôn vẫn chưa quay về, Lăng Hàm vắt chân ngồi trên sô pha đợi. Trợ lý pha cho cậu một tách trà, cậu đành ngồi uống trà, nghịch điện thoại.

Trong điện thoại có một dòng tin nhắn mới, cậu mở ra, là Chu Bắc Hiền gửi tới.

Lăng Hàm chẳng buồn đọc nội dung đã xóa phắt đi.

Trong một tháng ở Hoành Điếm, Chu Bắc Hiền thường xuyên gọi điện thoại cho cậu; ban đầu cậu còn bắt máy, về sau cứ nhìn thấy số điện thoại của hắn hiện lên là cúp thẳng tay, Chu Bắc Hiền cũng im lặng được một thời gian rồi bắt đầu nhắn tin mỗi ngày.

Lăng Hàm không mấy khi dùng Wechat, cũng ít khi lên Weibo, những người quen cậu đều biết nếu muốn liên lạc với cậu chỉ có thể gọi điện hoặc nhắn tin. Lăng Hàm không hề cảm thấy mình có vấn đề, tuy rằng hay bị người ta chê là quê mùa, nhưng bớt đi được khá nhiều sự quấy rầy và quấy rối.

Chu Bắc Hiền rất hăng tiết vịt, càng không ý tới hắn, hắn càng hăng hái.

Lăng Hàm không cho rằng kiểu người ấy sẽ thích mình, có lẽ vì bây giờ theo đuổi mình mà bị ngăn cản nên ham muốn chinh phục của hắn bị khơi lên thôi. Từ đầu đến cuối, cậu không hiểu nổi Chu Bắc Hiền uống nhầm thuốc gì, Lăng Hàm của trước kia ngày ngày có ý nghĩ nịnh nọt, chỉ cần hắn tỏ ý một chút, chắc chắn sẽ tự dâng bản thân mình tới cửa. Thời gian ấy dễ thông đồng với nhau thì hắn không làm gì, đợi đến bây giờ mới đột nhiên ra tay quyến rũ, đúng là nhạt nhẽo.

“Lăng Hàm?” Giọng nói quen thuộc khiến Lăng Hàm ngẩng đầu lên khỏi điện thoại.

A Khôn đã về rồi. Anh ta đội cái mũ đỏ nghìn năm không đổi, mặc áo gilê, trông có vẻ rất trẻ trung, thế nhưng thực tế anh ta đã ba mươi sáu tuổi rồi.

Lăng Hàm cảm thấy biểu cảm của anh ta khi nhìn thấy mình có vẻ kỳ lạ, nhưng không nghĩ nhiều, chỉ đứng dậy chào hỏi: “Anh Khôn.”

“Cậu về rồi à? ‘Vô Huyền’ đóng máy rồi hả?” A Khôn vừa đi vừa nói.

“Vâng.” Lăng Hàm đứng dậy, A Khôn ra hiệu bảo cậu không cần khách sáo, lại bảo cậu ngồi xuống. Lăng Hàm ngoan ngoãn nghe theo.

A Khôn bước tới ngồi xuống sô pha, nói chuyện ngày thường: “Làm việc với đạo diễn Đường chắc khó khăn lắm nhỉ?”

“Cũng tàm tạm, đạo diễn Đường khá nghiêm nhưng vẫn rất săn sóc mọi người.” Lăng Hàm trả lời rất giống như đang giải quyết công việc, quan hệ của cậu với A Khôn là như vậy, hai người đều rõ cả. Chuyện Y Tự và Lăng Hàm đánh nhau ầm ĩ đến thế, A Khôn mãi về sau mới liên lạc với cậu truy hỏi sự việc, nếu là quản l‎ý bình thường chắc đã cuống cuồng xử lý rắc rối ngay cho nghệ sĩ của mình rồi.

Hai người nói vài chuyện khách sáo, A Khôn ra hiệu cho trợ lý ra ngoài, cô trợ lý vâng lời đi ra ngay.

Trong phòng làm việc chỉ còn lại Lăng Hàm và A Khôn.

A Khôn có vẻ chần chừ, muốn nói lại thôi.

Lăng Hàm mở lời trước, phá vỡ sự im lặng: “Anh Khôn, có chuyện gì thế?”

Khóe miệng A Khôn mấp máy, sau cùng thốt ra một câu khiến Lăng Hàm giật mình: “Lăng Hàm, e rằng sau này chúng ta không thể hợp tác cùng nhau nữa.”

Đột nhiên nghe được tin tức này, Lăng Hàm không phản ứng kịp, cậu ngơ ngác hỏi: “Anh Khôn, tại sao anh nói vậy?”

Sắc mặt A Khôn rất phức tạp: “Chẳng lẽ cậu không biết chuyện cậu sẽ đổi quản lý à?”

Đổi quản lý? Hóa ra những lời ban nãy của Chu Thành không phải nói đùa! Lăng Hàm lắc đầu, tỏ ý mình hoàn toàn không biết đến chuyện này.

A Khôn quan sát sắc mặt của cậu một lúc, dường như đang xác định rằng cậu thực sự không biết mới thở dài: “Cách đây không lâu, Lục Tư Nguyên đề cử anh với chủ tịch hội đồng quản trị, chủ tịch cất nhắc anh lên một bậc, cho anh dẫn dắt hai nghệ sĩ mới khá có tiềm năng.”

Lăng Hàm bỗng bừng tỉnh, chẳng trách trong phòng A Khôn có thêm trợ lý, hóa ra anh ta thực sự đã được nâng hạng rồi.

“Nhưng cậu ấy cũng đưa ra một điều kiện, muốn chuyển cậu cho quản lý khác.”

Câu nói của A Khôn khiến Lăng Hàm sững người, cậu đột nhiên nhớ đến lúc ở Hoành Điếm, Lục Tư Nguyên từng hỏi cậu có muốn đổi quản lý không, cậu còn tưởng anh tiện miệng nói chơi chơi vậy thôi, không ngờ anh lại hành động thật.

“Anh ấy thực sự yêu cầu như vậy sao?” Lăng Hàm không kìm lòng được, cất tiếng hỏi.

A Khôn liếc cậu một cái, gật gật đầu, biểu cảm có phần phức tạp: “Xem ra cậu với cậu ta có quan hệ không tồi, không uổng công cậu từng cố gắng tiếp cận cậu ta. Sau này có cậu ta che chở, ngày tháng của cậu đến rồi.”

Lăng Hàm vô thức muốn phủ nhận mối quan hệ của mình với Lục Tư Nguyên, nhưng cứ hé miệng mà cuối cùng không nói ra được: “Nếu như em đổi quản lý, vậy sẽ đổi tới dưới trướng của ai?”

“Còn có thể là ai được nữa?”

Lăng Hàm đột nhiên linh động hơn khi vận may gõ cửa, buột miệng hỏi: “Tần Vĩnh?”

A Khôn gật gật đầu: “Chắc cậu ta có ý định này.”

Lăng Hàm: “...”

Lăng Hàm thấy lòng mình vừa cảm động vừa phức tạp, cảm động vì Lục Tư Nguyên suy nghĩ cho mình, mà phức tạp vì quan hệ của mình với Lục Tư Nguyên càng không thể rõ ràng được. Ân huệ nhận được quá nhiều, sau này chắc không báo đáp nổi.

Cảm động một lúc, đột nhiên nhớ lại câu nói của A Khôn, Lăng Hàm cảm thấy có gì đó không đúng: “Thế nào là ‘chắc vậy’? Vẫn chưa xác định à?”

A Khôn nói: “Đúng thế, nghe nói khi cậu ta đang đề nghị với chủ tịch hội đồng quản trị thì Chu tổng lớn xuất hiện, muốn chuyển cậu về dưới trướng anh ta. Khi ấy chủ tịch không đồng ý, bởi vì cậu và tôi đều là người của Chu tổng nhỏ, chuyện này phải hỏi qua Chu tổng nhỏ. Chu tổng nhỏ hình như không đồng ý, nên chuyện này bây giờ vẫn chưa có kết luận, cũng không rõ rốt cuộc cậu được điều chuyển về dưới trướng ai, nhưng có thể chắc chắn rằng cậu không còn trong tay anh nữa.”

Khi nói câu này, sắc mặt A Khôn có vẻ kỳ lạ: “Lăng Hàm, từ bao giờ mà quan hệ của cậu với ba người này thân thiết đến thế?”

Lăng Hàm: “...”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play