“Tôi nghe nói cậu trai bao kia được người ta mời đến diễn kịch, chỉ cần tìm ra cậu trai bao kia là biết mà?” Lăng Hàm hít một hơi thật sâu.

Lục Tư Nguyên im lặng trong chốc lát, có vẻ như đang suy nghĩ điều gì đó, sau đó gật đầu: “Tôi biết rồi.”

Lăng Hàm không hiểu câu “tôi biết rồi” của anh là biết cái gì, cậu cũng không tiện hỏi nhiều.

Lục Tư Nguyên đột ngột chuyển đề tài, khoanh tay trước ngực mà hỏi: “Thật sự không ngờ cậu dám đánh cậu ta?”

“Cậu ta” ở đây là ai, hai người đều hiểu rõ.

Lăng Hàm lúng túng quay đầu đi chỗ khác, có lẽ trong mắt người khác, ra tay đánh người luôn là chuyện không tốt, thế nên khí thế của Lăng Hàm có phần sụt giảm: “... Nhất thời xúc động rồi thành ra như thế...”

“Nhất thời xúc động?” Lục Tư Nguyên cười mà như không, nhìn cậu một cái rồi không nói gì thêm nữa.

Lăng Hàm không hiểu được biểu cảm của anh, là tán thành hay không tán thành đây? Lục Tư Nguyên nói thêm: “Nói ra thì, người nào đó nói chỉ cần tôi tới sẽ mời tôi ăn cơm bồi tội, định bao giờ thì thực hiện đây?”

Lăng Hàm sững người, vội vàng nói: “Anh muốn ăn gì? Đi thôi đi thôi, cứ gọi tự nhiên.”

Nửa tiếng đồng hồ sau, Lục Tư Nguyên và Lăng Hàm ngồi trong phòng riêng của một nhà hàng được bài trí rất cao cấp theo phong vị cổ xưa, nhân viên phục vụ cũng rất chuyên nghiệp, chắc hẳn gặp người nổi tiếng nhiều rồi, thấy Lục Tư Nguyên tuy phấn khích đến mức hai mắt sáng ngời nhưng không có động tác nào thất lễ.

Lục Tư Nguyên cầm thực đơn gọi vài món, hai người chậm rãi vừa ăn vừa nói chuyện.

Sau vài câu chuyện trò, Lục Tư Nguyên đột nhiên hỏi: “Nghe nói cậu ở dưới trướng A Khôn không được vui vẻ cho lắm hả?”

Lăng Hàm chần chừ trong giây lát rồi đành nói thật: “Anh Khôn không thích tôi lắm.”

Vốn dĩ không nên nói với người ngoài về những mâu thuẫn với quản lý, nhưng đối diện với Lục Tư Nguyên thì có gì mà phải giấu giếm chứ. Bất kể là trong trạng thái sứt mẻ tình cảm ở kiếp trước hay trạng thái quan hệ hòa nhã của kiếp này, Lăng Hàm đều phải công nhận nhân phẩm của Lục Tư Nguyên.

“Cũng nghe nói qua.”

Lăng Hàm thầm nghĩ, lẽ nào quan hệ giữa tôi và A Khôn là chuyện mà bà con cô bác xa gần đều biết hay sao?

“Có từng nghĩ đến chuyện đổi quản lý khác chưa?” Lục Tư Nguyên lại hỏi.

Lăng Hàm nhìn anh với vẻ kinh ngạc, rất bất ngờ khi anh nói ra những câu như vậy? Anh hỏi như thế là có ý gì? Nếu mình đáp là “có” thì sẽ thế nào, mà đáp “không” thì sẽ ra sao?

Vì thế cậu cười khẽ bảo: “Anh Khôn cũng tạm được.”

Lục Tư Nguyên nhìn cậu chằm chằm: “Cậu tính tiếp tục ở lại dưới trướng A Khôn à?”

Lăng Hàm do dự trong chốc lát, thở dài một tiếng: “Nếu không thì sao? Còn làm thế nào được nữa?”

Dạng nghệ sĩ ở chiếu dưới của dưới như cậu, chưa đến lượt cậu nói “không” với quản lý.

Lăng Hàm không muốn nói đến đề tài này, tùy tiện hỏi một câu: “Anh đến Hoành Điếm là có việc gì à?”

Ban đầu cậu nghĩ một cách rất dĩ nhiên rằng Lục Tư Nguyên đến Hoành Điếm để công tác, chắc chắn là quay phim điện ảnh hay phim truyền hình gì đó, nhưng bây giờ trông có vẻ không giống, bởi vì Lục Tư Nguyên trông rất rảnh rỗi.

Lục Tư Nguyên nói rất hời hợt: “Chuyện nhỏ thôi.”

Lăng Hàm thấy anh có vẻ không muốn nói nên đành chuyển đề tài: “Làm xong việc chưa? Anh chuẩn bị bao giờ đi?”

Vừa nói xong, Lăng Hàm đột nhiên cảm thấy toàn thân lành lạnh, lập tức quay đầu nhìn ra cửa sổ. Chắc vì bên ngoài có gió thổi tới, gió đêm mùa này quả thực rất lạnh.

Lục Tư Nguyên cười mà như không: “Mong tôi đi thế cơ à?”

“Không, tôi không có ý này.” Lăng Hàm vội vàng giải thích, đùa nhau hả, cho dù có là sự thật cũng không thể thừa nhận được.

“Có lẽ là ngày mai.” Lục Tư Nguyên chầm chậm nói. Ánh đèn trong phòng ăn chiếu sáng gương mặt trắng như gốm sứ của anh, xinh đẹp đến mức không thể tin nổi, không nhìn ra được một tì vết nào, nhưng biểu cảm trên mặt có phần lạnh nhạt.

Câu nói “cái đẹp có thể no bụng” chắc sinh ra để nói Lục Tư Nguyên. Lăng Hàm không ngăn được suy nghĩ bậy bạ, nếu như gương mặt này mà chịu cười lên thì tốt biết bao, đảm bảo một gương mặt sánh bằng hai bát cơm to.

“Nhanh vậy sao?” Lăng Hàm nói, giọng nói có phần tiếc nuối.

“Không nỡ hả?” Khóe miệng Lục Tư Nguyên nhếch lên khẽ khàng đến mức gần như không thấy được, nhưng nhìn kĩ lại hơi giống ảo giác.

“Hả? Không!” Lăng Hàm vội vàng phủ nhận, đùa chắc, cho dù cậu thực sự không nỡ để anh đi cũng không dám nói như vậy, nếu để Lục Tư Nguyên biết mình vẫn còn mong nhớ anh, e rằng sẽ chịu không nổi mất.

Lục Tư Nguyên nhướn đôi lông mày tuấn tú của mình, đột nhiên gắp một miếng thịt mỡ rất mỡ màng vào bát của Lăng Hàm: “Đừng mải nói như thế, đồ ăn nguội hết rồi, ăn đi.”

Lăng Hàm nhìn chằm chằm vào miếng thịt mỡ bóng nhẫy trong bát mình, ngẩng đầu nhìn Lục Tư Nguyên mặt lạnh như tiền trước mắt, rồi lại cúi đầu nhìn miếng thịt mỡ trong bát lần nữa, không dám chắc có phải anh cố ý hay không.

Chẳng lẽ mình nói sai câu gì sao?

Ngẫm nghĩ kĩ lại những lời vừa nói, Lăng Hàm cảm thấy, làm gì có nhỉ.

Ngó miếng thịt mỡ trong bát, dưới ánh mắt đắm đuối của con khổng tước họ Lục, Lăng Hàm chỉ có thể nhăn mặt nhíu mày mà ăn hết.

Sau đó Lăng Hàm phải ăn thêm mấy miếng thịt mỡ, ngấy đến mức chết nửa phần hồn, cảm thấy trong một tháng tới đây cậu sẽ không đụng vào thêm một miếng thịt mỡ nào nữa.

Lục Tư Nguyên không hứng thú lắm, dù sao nửa sau bữa cơm anh cứ lạnh lùng nhìn Lăng Hàm, như thể Lăng Hàm thiếu nợ anh năm triệu tệ vậy. Lăng Hàm càng lúc càng thấy Lục Tư Nguyên khó hầu hạ, mình đã hòa nhã tốt tính mời anh ta ăn cơm, anh ta còn lạnh mặt với mình.

Sau khi về khách sạn, Lục Tư Nguyên độc chiếm phòng tắm rất lâu, Lăng Hàm muốn đi vệ sinh mà phải nín nhịn đến chết nghẹn. Cậu nghĩ Lục Tư Nguyên cố tình làm vậy, nhưng trời đất chứng giám, cậu thực sự không hề đắc tội với anh mà! Anh lại lên cơn cái gì vậy?

Cơn giận chất đầy trong lòng, Lăng Hàm di chuyển ra ban công hóng gió, cảnh sắc về đêm mênh mang giữa khoảng không tối mịt khiến tâm trạng của cậu cũng thư thái hơn một chút.

“Làm ơn đi mà, Lục ảnh đế, khổng tước họ Lục kia, anh mau đi đi! Tôi thật sự không hầu hạ nổi anh!” Lăng Hàm chắp tay hướng lên trời mà cầu nguyện.

Vừa cầu nguyện xong, quay người lại đã thấy một cơ thể với những đường nét đẹp đến mức bùng cháy đang chắn trước cửa kính. Lục Tư Nguyên đứng bên cạnh rèm cửa, mái tóc đen như mun ướt đẫm nước, thân trên để trần, bên dưới chỉ quấn một chiếc khăn tắm lỏng lẻo.

Lăng Hàm suýt chút nữa phụt máu mũi, tầm mắt không khỏi lướt tới lướt lui trên đôi chân dài thẳng tắp kia, rồi không kiềm chế được mà liếc nhìn phần thân trên trần như nhộng của anh, vai rộng, eo thon, thân hình tam giác ngược, cơ bắp thành hình thành khối cực kì đẹp, trông còn rất rắn chắc nữa chứ.

Suy đoán trước kia của cậu không sai, Lục Tư Nguyên quả nhiên là một tên đô con, cơ bắp của anh khiến đám đàn ông phải xấu hổ, nhưng các cô gái thích những anh chàng mảnh khảnh mỏng như tờ giấy gió thổi là bay chắc sẽ thất vọng. Chẳng trách anh không mấy khi lột đồ.

“Nhìn đã mắt chưa.” Nhưng cơ thể này lại tản ra mùi bất lương, rất nồng nặc.

Lăng Hàm giật mình, lúng túng ho một tiếng: “Anh... anh ra rồi à...”

Bởi thế nên các cụ dạy rồi, không được nói xấu sau lưng người khác, nếu không nhất định sẽ bị đương sự nghe thấy...

“Tôi đi tắm đây!” Cậu vội vàng bỏ lại một câu như thế rồi co chân chuồn thẳng, trông như đang chạy trối chết. Nhìn biểu cảm của Lục Tư Nguyên, chắc chắn anh đã nghe thấy lời cầu khấn ban nãy rồi, ở lại sẽ lúng túng lắm.

Lăng Hàm ở trong phòng tắm rất lâu mới lê tấm thân ra ngoài, sau đó thấy Lục Tư Nguyên đã nằm xuống ngủ rồi. Đầu óc Lăng Hàm tràn ngập hình ảnh cơ thể hoàn hảo kia, không khỏi có chút thèm thuồng.

Nói ra thì, lâu lắm rồi chưa được “giao lưu kết hợp” với bàn tay phải...

Nhưng, nằm bên cạnh Lục Tư Nguyên mà “tuốt lươn” thì không ổn lắm...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play