Đồng hồ dần chuyển đến mười giờ, sự hưng phấn ban ngày dần trở nên lắng xuống. Lăng Hàm nhìn đồng hồ rồi khẽ cau mày, không lẽ Lục Tư Nguyên sẽ không về sao?!

Lại nói, đâu có quy định nào bắt anh nhất định phải về nhà?

Lăng Hàm ngồi xuống trước bàn ăn, nhìn đồ ăn đầy ắp cả bàn chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài.

Ngoài cửa vang lên tiếng động, Lăng Hàm vội vàng đứng lên rồi vọt vào phòng khách: “Anh đã về...”

Một chữ “rồi” kia bị nuốt ngược vào trong.

Trong phòng khách, Tần Vĩnh đỡ Lục Tư Nguyên đang bất tỉnh nhân sự đi vào, anh ta thấy Lăng Hàm thì có chút bất ngờ: “Cậu vẫn ở đây sao?”

Ngữ điệu chỉ có bất ngờ chứ hoàn toàn không có ý chê bai nhưng Lăng Hàm vẫn có chút ngượng ngùng, cậu sờ mũi, mặt dày nói: “Tôi ở tạm vài ngày thôi, vài ngày thôi.”

Ánh mắt sau lớp kính của Tần Vĩnh có chút sâu xa khiến Lăng Hàm không được tự nhiên, cậu cố gắng tỏ ra bình thường, nhìn về phía Lục Tư Nguyên rồi nói: “Anh ấy làm sao vậy?"

“Say rượu.” Tần Vĩnh nói, Lăng Hàm vội vàng chạy tới giúp đỡ, hai người họ cùng nhau đặt Lục Tư Nguyên xuống ghế sofa.

“Một bàn mỗi người chúc một chén, cậu ấy gục luôn.” Tần Vĩnh đứng dậy, nói: “Có cậu ở đây tôi cũng không cần ở lại chăm sóc cậu ấy nữa.”

Tần Vĩnh nói xong liền đứng dậy rời đi, trước khi đi còn nói: “Chăm sóc cậu ấy cho tốt.”

Lăng Hàm “vâng” một tiếng, tiễn Tần Vĩnh đi rồi quay lại phòng khách. Cậu nhìn chằm chằm con ma men đang ngất ngưởng trên ghế sofa, cảm thấy không biết làm sao. Lăng Hàm không có kinh nghiệm chăm sóc người say nên cũng không biết phải làm thế nào. Vốn dĩ mong chờ báo tin tốt cho Lục Tư Nguyên nhưng lúc này anh đã say đến như vậy chỉ e ngay cả cậu nói gì anh cũng chẳng nghe rõ.

Lăng Hàm ngẫm nghĩ một chút rồi ngồi xổm bên cạnh ghế sofa, nói với Lục Tư Nguyên: “Nói cho anh biết một tin tốt nè, tôi được chọn rồi.”

Quả nhiên Lục Tư Nguyên chẳng có phản ứng gì.

Say thành như thế này còn nghe rõ mới là lạ.

Lăng Hàm bất đắc dĩ đứng lên.

Lục Tư Nguyên nửa nằm trên ghế sofa không nhúc nhích, khuôn mặt đẹp trai khẽ nghiêng, gương mặt trắng nõn, anh không bị đỏ mặt, nhìn qua chẳng hề giống một người uống say.

Lăng Hàm ngồi bên cạnh, nhìn anh chăm chú, cậu nghĩ: Thì ra anh uống say sẽ như thế này.

Chắc cậu là một trong số ít những người được nhìn thấy bộ dạng lúc say của anh nhỉ?!

Suy nghĩ này xẹt qua trong đầu khiến Lăng Hàm mơ hồ có chút hưng phấn, cậu dùng tay chọc chọc gương mặt của Lục Tư Nguyên.

Lục Tư Nguyên nhíu mày, có vẻ hơi khó chịu.

Lăng Hàm giật mình thu tay, sau khi xác định Lục Tư Nguyên không tỉnh lại mới thở phào nhẹ nhõm.

Lục Tư Nguyên đột nhiên nói mơ cái gì đó, Lăng Hàm cũng biết uống say sẽ rất khó chịu liền đứng dậy rót một cốc nước rồi đỡ Lục Tư Nguyên dậy uống nước. Cậu vừa mới đặt cốc bên môi Lục Tư Nguyên thì anh bất thình lình hất đổ cốc, cái cốc rơi trên sàn phát ra một tiếng vỡ giòn tan.

Lăng Hàm ngây người một chút, sau đó lặng lẽ đứng lên thu dọn mảnh vỡ, đột nhiên đằng sau có một nguồn lực kéo giật cậu ngã về phía ghế sofa.

Cậu còn chưa kịp đứng dậy, thân thể mạnh mẽ bên cạnh đã nhanh chóng đè lên, Lăng Hàm bất ngờ không kịp đề phòng bị Lục Tư Nguyên đè xuống!

“Lục Tư Nguyên!!!” Lăng Hàm vùng vẫy muốn thoát thân, nhưng lại bị hai cánh tay rắn chắc ôm vào lòng. Lục Tư Nguyên thoạt nhìn rất gầy vậy mà lồng ngực lại rắn chắc như một khối sắt, sức lực rất lớn, Lăng Hàm hoàn toàn không có cách nào tránh thoát. Đầu của Lục Tư Nguyên dán sát vào tai cậu, bên tai truyền đến tiếng hít thở bình tĩnh mà thoải mái, hơi thở ấm áp phả lên cổ khiến lông tóc cả người Lăng Hàm dựng đứng.

Lục Tư Nguyên đột nhiên nói gì đó, Lăng Hàm không nghe rõ: “Cái gì cơ?”

Lục Tư Nguyên lại im lặng, chỉ yên tĩnh nằm cũng không có động tác gì hơn, nhưng anh nhất quyết không chịu buông Lăng Hàm ra, trong miệng lại nói mơ gì đó.

Lăng Hàm ngưng giãy giụa, vểnh tai lên, hình như vừa rồi Lục Tư Nguyên có nói một cái tên.

Chẳng biết vì sao mà trái tim của Lăng Hàm đập rất nhanh.

Lúc say là lúc người ta không đề phòng nhất, có người nói cái tên mà đàn ông gọi lúc say là tên của người mà người đàn ông đó yêu nhất.

Người mà Lục Tư Nguyên yêu...

“Lục Tư Nguyên, anh đang gọi ai vậy?” Lăng Hàm khẽ hỏi, trái tim đập thình thịch, cảm giác như cậu đang tới gần bí mật sâu thẳm nhất của Lục Tư Nguyên. Lăng Hàm biết mình làm vậy thật đê tiện nhưng cậu thực sự rất muốn biết người Lục Tư Nguyên thích là ai.

Người có thể khiến người đàn ông ưu tú như vậy nhớ mãi không quên chắc chắn cũng rất ưu tú, cực kì tốt... chắc chắn tốt hơn cậu, nếu không... trước đây cậu mơ hồ tỏ tình với Lục Tư Nguyên anh sẽ không từ chối thẳng thừng đến thế.

Trái tim hơi đau, như là có ai cầm một cây kim nhỏ đâm một cái.

“...” Người phía trên thì thào.

Lăng Hàm sửng sốt, cố gắng nghe cẩn thận.

“... Bạch...”

Lời nói của Lục Tư Nguyên rất mơ hồ, anh chỉ kêu một tiếng rồi không nhắc lại.

Bạch? Chẳng lẽ là Đại Bạch?

Lăng Hàm câm nín, cảm giác chờ mong, khổ sở trong lòng tan biến trong nháy mắt. Lục Tư Nguyên quả nhiên không phải người thường, có ai lúc say lại gọi tên một con cún chứ?

Chắc cảm nhận được cha mình đã về nên Đại Bạch tung tăng chạy đến.

“Suỵt!” Lăng Hàm lập tức ra dấu cho Đại Bạch không lên tiếng, Đại Bạch nghiêng đầu, lắc lắc đuôi nhìn cậu.

Lăng Hàm giãy giụa một chút nữa cuối cùng cũng thoát khỏi lồng ngực của Lục Tư Nguyên, cậu nhanh chóng đi đến phòng để đồ lấy chổi rồi quét dọn sàn nhà sạch sẽ, sau đó kéo Lục Tư Nguyên cả người toàn mùi rượu đến nhà tắm rồi quăng vào bồn tắm, cậu tự tay cởi quần áo của anh. Lục Tư Nguyên có vẻ tỉnh táo hơn một chút, hơi hé mắt.

Lăng Hàm vội vàng giơ cao hai tay, chứng minh sự trong sạch của mình: “Đừng hiểu lầm, tôi không làm gì anh cả, chỉ muốn giúp anh tắm thôi... nếu anh đã tỉnh thì tự tắm đi!”

Lục Tư Nguyên bất ngờ kéo cả người cậu vào bồn tắm khiến đầu gối của Lăng Hàm đập vào thành bồn, đau đến mức suýt nữa khóc ầm lên.

“Lục Tư Nguyên!!!” Lăng Hàm vừa định rống giận thì đột nhiên có một cảm giác ấm áp trùm lên đôi môi của cậu. Đợi đến lúc Lăng Hàm ý thức được thì cả người đã cứng ngắc, Lục Tư Nguyên ôm lấy Lăng Hàm như ôm lấy kẹo bông gòn cỡ bự, liếm liếm rồi hôn nhẹ, anh híp mắt, bộ dạng mơ màng trông có vẻ rất thích thú.

Khoảng một phút trôi qua, đại não của Lăng Hàm mới hoạt động lại, cậu lập tức đẩy Lục Tư Nguyên ra rồi nhảy khỏi bồn tắm nhanh như thỏ. Tiềm lực bộc phát khi con người bị đẩy đến đường cùng tuyệt đối không thể đo lường được, Lục Tư Nguyên bị đẩy ra, cái gáy đụng phải thành bồn tắm vang lên một tiếng trầm đục, nhưng Lăng Hàm mặc kệ anh có bị thương hay không, chỉ biết điên cuồng chạy khỏi phòng tắm.

Cái đệt!

Lục Tư Nguyên vừa hôn cậu đó đó đó đó đó đó!!!

Một lúc lâu sau, Lăng Hàm mới bình tĩnh lại được, cậu nhớ tới Lục Tư Nguyên vẫn còn đang nằm trong bồn tắm liền chửi thề một tiếng, sau đó mon men quay lại nhà tắm.

“Lục Tư Nguyên, anh tắm xong chưa?”

Trong phòng tắm không có động tĩnh gì.

Lăng Hàm xoắn xuýt vò đầu, cậu hít sâu một hơi rồi cất bước đi vào nhà tắm, thấy Lục Tư Nguyên đang nằm im trong bồn tắm không nhúc nhích.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play