Cũng may cậu có kinh nghiệm từ kiếp trước, nhanh chóng tìm được cảnh sắp quay trong kịch bản.
Tối hôm qua vì Lục Tư Nguyên nên cậu ngủ không ngon, cứ cầm kịch bản đọc, lúc ở trên máy bay cũng đọc suốt.
Mặc dù có đọc nhưng chỉ đọc thôi sao có thể thuộc lòng được chứ!
Lăng Hàm vội nhớ lời thoại.
Trời ạ, chẳng lẽ ngay buổi quay đầu tiên đã làm trò cười cho thiên hạ?
Trên trán toát ra một chút mồ hôi lạnh.
Trước kia tốc độ học thuộc lời thoại của cậu là nhanh nhất, rất nhiều những đạo diễn từng hợp tác với cậu cũng tán thưởng khả năng này của cậu.
Chờ tạo hình xong, Lăng Hàm liền bị thúc giục đi quay phim. Đến những lúc thế này không có ai cân nhắc cậu có bao nhiêu thời gian chuẩn bị, cũng không có ai quan tâm cậu đã thích ứng được hay chưa, trong lòng tất cả mọi người đều nghĩ, dụng cụ, đạo cụ cùng bối cảnh đã chuẩn bị xong, tốn thêm một ngày là tốn thêm một đống tiền, tiến độ hoàn thành phải nhanh, những chuyện khác đều xét sau, nếu như ai không làm được thì lập tức đổi người.
May mắn Lăng Hàm không phải người mới thực sự, thậm chí còn là lão làng cho nên cậu vào trạng thái rất nhanh, chỉ cần quay một lần là xong.
Sau khi xong việc, Lăng Hàm đói rã như chó lại nhanh chóng chạy qua một bên ăn cơm hộp, lúc tìm thấy mấy miếng miếng thịt trong hộp cơm cảm giác thật quá cảm động.
“Cậu làm tốt lắm.” Một giọng nói quen thuộc vang lên sau lưng.
Lăng Hàm xoay người, phó đạo diễn đang đứng bên cạnh cậu, Lăng Hàm nhớ người này họ Lý. Bộ phim này phân tổ để quay, những cảnh quan trọng sẽ do đích thân Đường Diệp quay, những cảnh không quan trọng sẽ do phó đạo diễn quay, Đường Diệp là người quyết định cao nhất.
Lăng Hàm vội vàng buông hộp cơm xuống, nói: “Đạo diễn Lý, cảm ơn lời khen của ông.”
Trên mặt đạo diễn Lý thoáng hiện ý cười, không nói gì.
Thái độ lúc làm việc, khả năng diễn xuất, kỹ thuật đọc thoại cùng khả năng ứng biến của Lăng Hàm đều rất tốt.
Về đến khách sạn, Lăng Hàm vội vàng tắm rửa rồi đi ngủ, chăn gối trên cái giường khác trong phòng vẫn chỉnh tề, lúc tới như thế nào thì bây giờ vẫn y hệt như vậy.
Lăng Hàm quả thực quá mệt mỏi, cậu chọn giường cạnh cửa sổ rồi lăn ra ngủ luôn.
Lịch trình dày đặc, ngày tiếp theo lại tiếp tục quay phim, chẳng hề có lúc nghỉ ngơi, diễn viên đóng vai nam phụ thứ hai tiến đến làm quen với Lăng Hàm, khiến Lăng Hàm hơi kinh ngạc.
Diễn viên đóng vai nam thứ hai này rất cao, dáng người gầy gò, khuôn mặt đẹp trai, Lăng Hàm không nhận ra người này cũng không biết đây là tiểu thịt tươi do ai mò được mà lại có thể lọt vào mắt xanh của Đường Diệp. Không phải do Đường Diệp chọn thì cũng sẽ là do bên đầu tư nhét vào, bối cảnh vô cùng chắc chắn. Bất kể là khả năng nào thì điều kiện của người này cũng không kém, sao có thể chủ động đi làm quen với vai nam phụ thứ ba như cậu chứ?
Nhưng Lăng Hàm nhanh chóng nhận ra mình đã lầm, người này không phải diễn viên đóng vai nam phụ thứ hai, người này chỉ là thế thân cho nam phụ thứ hai thôi.
“Thế thân?” Lăng Hàm sửng sốt, cuối cùng cũng hiểu vì sao thái độ của tiểu thịt tươi này lại cung kính như thế.
“Đúng vậy.” Tiểu thịt tươi cảm khái thở dài: “Thật hy vọng một ngày nào đó có thể không đóng thế thân nữa.”
“Vậy... cậu thế thân cho ai?” Lăng Hàm tò mò.
Tiểu thịt tươi kia không trả lời, đột nhiên cậu ta hất cằm về phía sau Lăng Hàm, chỉ chỉ nói: “Đó, nhắc Tào Tháo là Tào Tháo tới liền, đến rồi kìa.”
Lăng Hàm quay đầu sang, sau đó phát hiện hóa ra đó là người quen của cậu: Y Tự.
Y Tự hơi nghiêng đầu chào hỏi những người xung quanh, làn da của cậu ta trắng bóng như sữa, lông mi vừa cong vừa dài, hôm nay cậu ta mặc áo sơ mi màu trắng phối với quần jean màu xanh da trời, mái tóc nhuộm màu khói đã được chải chuốt chỉn chu, tai phải còn đeo thêm một cái bông tai hình chữ thập màu bạc, nhìn qua cực kì thoải mái, tỏa khí chất mỹ thiếu niên trong sáng tươi mới.
Đi theo cậu ta còn có một trợ lý, cách đó không xa còn có một cô gái chạy theo, chắc cũng là trợ lý của cậu ta, hai bên xếp hàng, nhìn là biết bày ra cho một ngôi sao đang ăn khách nào đó.
Một lát sau cậu ta quay đầu lại, mắt đối mắt với Lăng Hàm.
Y Tự thoáng sửng sốt, sau đó trên mặt biến thảnh vẻ khinh miệt cùng chán ghét.
Lăng Hàm nhíu mày, nhưng vẫn phải giữ thể diện đi qua mỉm cười, chào hỏi: “Xin chào.”
Y Tự làm bộ như không nghe thấy cậu nói, dứt khoát lướt qua cậu rồi dẫn theo một đám người ồn ào rời đi.
Lăng Hàm chẳng để tâm, cười lui qua một bên.
Từ sau sự việc lần trước, đã lâu rồi bọn họ không gặp mặt.
“Cuối cùng hôm nay cũng tới rồi.” Nhân viên công tác đứng bên cạnh nhỏ giọng bàn luận: “Cứ dùng thế thân suốt thôi, đạo diễn Đường cũng sắp nổi giận rồi.”
“Đúng thế, đạo diễn Đường ghét nhất diễn viên dùng thế thân, đặc biệt là dùng thế thân những cảnh bình thường, không ngờ Y tự lại dùng thế thân nhiều đến thế.”
“Người ta bận bịu mà, không có thời gian.”
“Hừ, tên đó thì bận cái gì chứ, bận đi tuyên truyền album mới của mình sao?” Một người khác khinh thường nói: “Lục Thiên Vương vừa mới phát hành album, tên đó là cái gì chứ! Hơn nữa kể cả tên đó có bận đi chăng nữa thì nữ thần Âu Dĩnh của tôi có bận rộn không? Có bận bằng nam thần Tất Thâm của tôi không? Nữ thần với nam thần còn phải dành thời gian đích thân đến quay bộ phim này, tên đó là cái thá gì?”
“Suỵt, nhỏ giọng thôi, bối cảnh người ta cứng lắm đấy.”
Sau khi bị nhắc nhở thì đám nhân viên kia đi làm việc, không tiếp tục tám chuyện nữa.
Lăng Hàm mới nhớ ra hình như GMG có phát hành album cho Y Tự để đẩy cậu ta lên. Không biết vô tình hay cố ý mà Lục Tư Nguyên lại phát hành album ngay trước Y Tự, ép Y Tự không thể không lùi ngày phát hành album, đương nhiên hiệu quả giảm bớt rất nhiều. Có vầng trăng sáng Lục Tư Nguyên ở phía trước, ánh sáng đom đóm như Y Tự sao có thể tranh được với anh? Chẳng cần nghĩ cũng biết lượng tiêu thụ album thê thảm đến thế nào.
Nhưng Lăng Hàm lại nghĩ, Lục Tư Nguyên với Y Tự là người cùng công ty GMG, chắc hẳn không phải là âm thầm chèn ép chứ? Nếu không làm sao công ty có thể đồng ý?
Lăng Hàm lắc đầu một cái để quăng suy nghĩ này ra khỏi đầu, cậu quay sang hỏi tiểu thịt tươi đang ăn cơm hộp bên cạnh mình: “Nam chính với nữ chính của bộ phim này là ai đóng vậy?”
Thế thân nghe được câu hỏi của Lăng Hàm liền tỏ ra tương đối kinh ngạc: “Anh không biết à?”
Trên mặt cậu ta viết rất rõ ràng: Nam phụ thứ hai không biết thì thôi, thậm chí là nam chính và nữ chính cũng không biết luôn sao?
“Nam chính là Tất Thâm, nữ chính là Âu Dĩnh.” Tiểu thịt tươi đáp.
Không ngờ lại là Âu Dĩnh!
Mặc dù cậu đã có dự cảm, nhưng khi nghe được tận tai vẫn cảm thấy vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ.
Thế là một tổ ba người lúc đầu thế quái nào lại âm hồn bất tán mà tụ lại trong cùng một đoàn làm phim khác sao?
Lăng Hàm câm nín nhìn trời.
Ăn cơm trưa xong, Lăng Hàm lại tiếp tục cắm đầu vào quay phim, Y Tự đã tới, thế thân không cần nữa cho nên lần này Lăng Hàm sẽ trực tiếp diễn với Y Tự.
Lăng Hàm âm thầm nói trong lòng, cậu thà diễn với thế thân cũng không muốn diễn với Y Tự, vừa nhìn thấy tên đó đã thấy phiền.
Chuyên viên trang điểm thay quần áo cho cậu, lần này thay một bộ đồng phục của đệ tử Cốc Thần Y, một bộ hán phục màu trắng, đầu đội ngọc quan, vô cùng tươi sáng, tao nhã.
Tách tách.
Lăng Hàm quay đầu lại liền thấy một cô gái buộc tóc đuôi ngựa đang hốt hoảng cất điện thoại di động: “Thật xin lỗi, cậu hóa trang lên đẹp quá nên tôi không nhịn được muốn chụp một tấm...”
Lăng Hàm cảm thấy cô gái này có chút quen mắt, cậu nhìn thấy tấm bảng mà cô nàng đang kẹp ở cánh tay thì khựng lại một chút, cuối cùng cũng nhớ ra đây là nhân viên hậu cần ở bên cạnh lúc cậu quay cảnh đầu tiên.
Cậu bèn cười lễ phép với cô nàng kia một cái.
Cô gái kia lùi về sau, ôm ngực, khuôn mặt dần dần đỏ lên.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT