“Xin lỗi...” Lăng Hàm hoảng loạn mặc quần áo lên người, vừa mặc vừa xin lỗi, Lục Tư Nguyên cưng chiều cún của anh ta như vậy, tóm lại kiểu gì cứ xin lỗi đã rồi tính.

“Tôi thực sự không làm gì nó, anh đừng hiểu lầm.” Chuyện này nhất định phải nói cho rõ ràng, lỡ như bị đồn ra ngoài thì cậu thực sự khỏi cần sống nữa mất: “Buổi tối đi ngủ nó trèo lên giường của tôi, tôi sợ hết hồn, ai ngờ nó cũng sợ theo...”

Lục Tư Nguyên không ừ hử gì.

Lăng Hàm cuối cùng cũng mặc xong quần áo, thấy biểu cảm lạnh lùng của anh mà rất thấp thỏm. Thời khắc này cậu chỉ mong làm sao mà Đại Bạch có thể nói chuyện, từ đó chứng minh được sự trong sạch của bản thân.

“... Nó cứ sủa mãi, tôi sợ đánh thức anh nên vội vàng bịt miệng nó lại...” Bây giờ nghĩ lại, hành động của cậu đúng là ngu xuẩn hết chỗ nói! Bịt miệng chỉ khiến Đại Bạch hoảng sợ thêm, có khác nào xúi giục nó sủa hăng tiết thêm?

Ôi, Lục Tư Nguyên có tin hay không, đành nghe lệnh trời vậy. Cậu nghĩ chắc người bình thường thì đều sẽ tin tưởng cậu chứ nhỉ? À thì, nhân thú gì gì đó thực sự là quá nặng đô, cậu thực sự không có sở thích ấy.

“Là tôi không tốt.” Lục Tư Nguyên đột nhiên nói.

Hả?

Lăng Hàm ngẩng phắt lên, vô cùng kinh ngạc, có phải cậu vừa bị ảo giác không?

“Bình thường Đại Bạch rất thích ngủ trên chiếc giường này, tôi quên mất.” Lục Tư Nguyên nhíu đôi lông mày đẹp, quay đầu nói với Lăng Hàm: “Cậu có phiền phải ngủ chung với Đại Bạch không?”

“Chuyện này...” Lăng Hàm nói, cậu thích cún thật, nhưng ngay lập tức bắt cậu phải chấp nhận chuyện ngủ cùng một con cún, quả thực khó mà chấp nhận nổi.

“Tôi ngủ sofa vậy.”

Vì thế Lăng Hàm chuyển chăn gối tới chiếc sofa lớn nhất trong phòng khách, chiếc sofa này có tạo hình rất đẹp, tiếc rằng một người đàn ông trưởng thành cao một mét tám ngủ trên đó thì hơi miễn cưỡng. Lục Tư Nguyên chắc cảm thấy thiệt thòi cho Lăng Hàm quá, chần chừ trong chốc lát rồi nói: “Hay là hôm nay cậu ngủ cùng tôi đi, giường của tôi rất rộng.”

Lăng Hàm: “!”

Lăng Hàm đè nén cảm giác chấn động trong lòng, đùa đùa một câu: “Anh không sợ buổi tối tôi có mưu đồ bất chính à?”

Lục Tư Nguyên chỉ cười lạnh một tiếng khinh thường, tiếng cười đó khiến toàn thân Lăng Hàm lạnh toát.

“Có bản lĩnh thì cứ việc.”

Chỉ một câu rất bình thường mà ý tứ khinh bỉ có thể nồng nặc đến thế, Lăng Hàm thực sự không chịu nổi. Đêm đã muộn lắm rồi, Lăng Hàm bị giày vò quá lâu, rất muốn đi ngủ.

Vì thế, hai người đành ngủ chung trên một chiếc giường. Tất nhiên lần này Lăng Hàm không thể ngủ khỏa thân được nữa, phải mặc áo ngủ cho cẩn thận. Lúc nằm trên giường rồi, Lăng Hàm vẫn tưởng mình đang mơ.

Sao cậu có thể ngủ chung với Lục Tư Nguyên được?

Cả hai kiếp đều chưa từng nghĩ đến điều này.

Lục Tư Nguyên không nói dối, giường của anh rất to, hai người đàn ông nằm song song cạnh nhau vẫn thừa chỗ. Nhưng Lăng Hàm hoàn toàn không ngủ nổi, mỗi một dây thần kinh trên cơ thể đều đang phấn khích đến run rẩy – chỉ cần nghĩ tới việc người bên cạnh mình là ai, cậu đã thấy da đầu tê dại rồi. Không phải vì thích thú gì Lục Tư Nguyên, mà là cảm thấy rất kỳ diệu, rất khó tin, rất khó làm ngơ.

“Rốt cuộc cậu có ngủ không đây?” Chắc vì động tĩnh trở qua lật lại của cậu làm phiền tới Lục Tư Nguyên, trong bóng tối, một âm thanh đè nén vang lên.

Xung quanh yên lặng và tối đen càng làm nổi bật thêm giọng nói trầm trầm và gợi cảm kia, nghe mà thấy lỗ tai ngứa ngáy.

Lăng Hàm đột nhiên có cảm giác muốn “tuốt súng”.

Mẹ kiếp, sớm không đến, muộn không đến, bây giờ mới đến.

Từ khi sống lại có quá nhiều việc xảy ra, Lăng Hàm chỉ có thể sống dựa vào bàn tay phải, hơn nữa số lần rất ít, nhất là khi đợt này có mấy ngày liền chưa đụng tới. Ngay lúc này đây, nằm bên cạnh mình là đối tượng mà mình khá thích, hơn nữa đối phương còn là một anh chàng đẹp trai cực kì gợi cảm, trừ khi bị liệt dương, chứ Lăng Hàm không tin có người không động lòng.

Đúng là thất sách.

Nếu để anh ta biết mình có phản ứng với thân thể của anh ta, chắc sẽ bị đánh cho nhừ đòn.

Lăng Hàm nín nhịn đến khó chịu, nhưng không dám buông thả, trừ khi không thiết sống nữa. Vì thế, cậu ép buộc bản thân mình không được phép động đậy, âm thầm niệm kinh Kim Cương trong đầu, cũng không biết đã niệm mấy lần, dù sao cũng dần mất đi tri giác.

Ngày hôm sau tỉnh dậy, bên ngoài đã sáng bảnh. Lăng Hàm phát hiện ra mình đã lăn tới giữa giường, tứ chi mở banh ra, dường như độc chiếm luôn cả chiếc giường, mà Lục Tư Nguyên bên cạnh đã không thấy bóng dáng đâu.

Lăng Hàm vội vàng tỉnh dậy.

Đẩy cửa bước ra.

Rèm cửa chấm đất của khung cửa sổ ngoài phòng khách được kéo hết ra, ánh sáng rạng rỡ tràn vào căn phòng, có một người đang ngồi trên chiếc ghế sofa đơn bên cạnh cửa sổ. Lục Tư Nguyên vẫn mặc bộ đồ ngủ bằng chất liệu mềm mại màu nâu, hơi cúi đầu, mái tóc thoải mái nhưng hơi rối khẽ lay động trong gió, đôi chân dài vắt vào nhau, trên tay anh là một cốc cà phê nghi ngút khói.

Ánh nắng vàng nhạt, rèm cửa trắng muốt, sofa xám tro, anh ngồi ở đó, lười biếng, thư thái, giống như một bức tranh tinh tế được đóng khung cẩn thận, trong động có tĩnh, trong tĩnh có động.

Lăng Hàm ngơ ngác trong giây lát, trong lòng tràn lên cảm giác kỳ lạ.

“Dậy rồi à.” Nghe thấy động tĩnh, cơ thể Lục Tư Nguyên khẽ cử động, nhưng anh không quay đầu lại, vẫn nhìn cúi đầu nhìn chằm chằm vào tách cà phê, lông mi dài tạo thành lớp đổ bóng phủ xuống đôi mắt sâu.

“Ừm.” Lăng Hàm bước tới và ngồi xuống ghế sofa đối diện anh.

Trên bàn trà bằng gỗ nguyên khối với tạo hình đơn giản có bánh mì, sữa, cà phê và một cái điều khiển nhỏ.

Lục Tư Nguyên cầm điều khiển ấn nhẹ một cái, một giọng nam hơi khàn vọng lên, không biết là từ góc nào trong phòng khách, thứ âm nhạc như có như không giống như màn sương bao phủ, giọng nam kia lúc gần lúc xa, không thể nắm bắt được.

Lăng Hàm tập trung tinh thần lắng nghe một lúc, chỉ cảm thấy giọng hát kia đột nhiên trở nên bất định, giống như cơn gió nhẹ lướt qua mái tóc, khoan khoái và dễ chịu.

“Thế nào?” Lục Tư Nguyên hỏi.

“Hửm?”

“Bài hát mới của tôi.”

Lăng Hàm mở bừng hai mắt, đối diện với đôi mắt sâu thăm thẳm của Lục Tư Nguyên, bỗng dưng cảm thấy trái tim đập hơi nhanh.

“Rất hay.” Cậu không tìm được từ ngữ nào phù hợp hơn để hình dung, nhưng thực sự rất hay.

Lục Tư Nguyên cười cười, có vẻ rất vui. Lăng Hàm chú ý tới viền mắt hơi đen của anh, không kìm lòng được mà hỏi: “Tối qua... anh ngủ không ngon à?”

Nét cười bên khóe miệng Lục Tư Nguyên biến mất, anh khẽ hừ một tiếng: “Tối qua người nào đó cứ ngáy khò khò cả đêm, làm sao có thể ngủ ngon được?”

Lăng Hàm bối rối vô cùng, mặt mũi đỏ bừng: “Xin lỗi anh.”

Chuyện tối hôm qua vẫn còn hiện ra vô cùng sinh động trong đầu, cậu thực sự không còn mặt mũi nào để đi gặp ông bà ông vải. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, không đúng, trước kia chưa từng có ai nói cậu ngủ ngáy, nghĩ lại lần nữa, có lẽ thay đổi cơ thể nên biết ngủ ngáy rồi.

“Tôi vào phòng vệ sinh.”

“Đồ dùng rửa mặt ở ngăn tủ trong phòng vệ sinh, tự lấy nhé.”

Lăng Hàm nhanh chóng chạy xa.

Đánh răng rửa mặt xong, chạy ra lần nữa, tâm trạng cậu đã được điều chỉnh lại. Ngủ ngáy thì là ngủ ngáy thôi, chỉ cần không coi mình như tên biến thái thích ấy ấy với thú cưng thì cũng không phải chuyện gì to tát. Lăng Hàm cảm thấy giới hạn của mình càng ngày càng thấp, nghĩ tới năm đó khi còn là Bạch Tử Sách, làm gì từng chịu oan ức bao giờ? Làm gì có chuyện đánh nhau với người khác? Làm gì có chuyện âu sầu vì tiền nong? Nếu như có người nói với cậu rằng sau này cậu sẽ đối mặt với những thứ ấy, chắc chắn cậu sẽ khinh khỉnh, thậm chí còn nghĩ nếu sống mà không có tôn nghiêm như thế, chẳng thà chết quách đi cho rồi. Bây giờ được sống lại, những chuyện chưa từng trải nghiệm đều phải trải nghiệm hết một lượt, cậu vẫn sống nhăn răng.

Con người ai cũng vậy ấy mà, đầu tiên chỉ muốn lùi một bước, sau đó phát hiện ra không giải quyết được vấn đề, nên cảm thấy lùi thêm bước nữa cũng không sao, cứ thế, hết bước này đến bước khác, giới hạn của bản thân càng lúc càng thấp, khả năng nhẫn nhịn càng lúc càng cao.

Cũng không biết sự thay đổi này là tốt hay xấu.

Bây giờ nghĩ lại những lời của Chu Bắc Hiền thấy cũng không sai, kẻ yếu cần phải lùi về sau để đổi lấy thời gian và không gian mà trưởng thành. Lăng Hàm không muốn thừa nhận mình là kẻ yếu, nhưng thực tế vẫn là thực tế, tầng lớp - địa vị - trạng thái của một con người không phải thứ mà bản thân tự đánh giá được. Không chịu chấp nhận chỉ có thể đụng đầu vào tường, đụng thêm mấy lần là ngoan ngoãn ngay.

Cậu túm lấy miếng bánh mì, vừa nhai vừa nghĩ, hôm nay hoặc là ngủ sofa hoặc là chen chúc cùng Đại Bạch, chứ ngủ cùng Lục Tư Nguyên chỉ sợ mình chịu không nổi mà nhào tới, cho dù không nhào tới, cứ nhẫn nhịn mãi cũng khổ sở lắm, biết không hả.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play