“Cậu định cảm ơn tôi thế nào?”

Đang định quan sát kĩ chiếc xe đó thì giọng nói trầm trầm gợi cảm của Lục Tư Nguyên lại lôi suy nghĩ của Lăng Hàm về, Lăng Hàm không dám sơ suất với Lục Tư Nguyên nên hết sức đề phòng: “Tôi đang nghĩ tặng anh thứ gì đó, tôi cảm thấy anh chẳng thiếu gì cả, bản thân tôi cũng không có bao nhiêu tiền, không biết tặng gì thì tốt.”

“Ờm.” Lục Tư Nguyên lạnh nhạt nói một câu, dường như không vui cho lắm. Lạ nhỉ, nghe thấy có người tốn công sức tặng đồ cho mình mà anh lại không thấy vui? Người bình thường không phải đã vui đến mức toét miệng cười rồi sao? Thế nên mới bảo cách tư duy của Lục Tư Nguyên rốt cuộc có hình dạng thế nào vậy, hoàn toàn chẳng giống người bình thường gì cả!

“Anh có muốn thứ gì không?” Lăng Hàm thực sự không hiểu được, đành hỏi lại một cách đơn giản.

Lục Tư Nguyên đã hiểu tính cách của cậu từ lâu, mặt lạnh tanh rồi đáp: “Tôi chẳng cần gì cả.”

Định coi anh là phụ nữ à? Tặng chút đồ dùng là dỗ anh vui được chắc? Ngu ngốc!

Lăng Hàm gãi gãi đầu, không cần đồ đạc thì cần thứ gì nhỉ?

Lục Tư Nguyên thấy cậu nhăn mặt nhíu mày thì càng tức giận, mọi chuyện rõ ràng rất đơn giản, chỉ cần thứ ngốc nghếch này xin lỗi cho cẩn thận rồi cảm ơn vài câu là xong thôi, nhưng tên ngốc này cứ phải chơi cái kiểu dùng đồ vật để cảm ơn, được thôi, vậy cứ theo ý cậu ta mà làm!

“Cứ nợ lại đã, đợi tôi nghĩ kĩ rồi nói sau.” Lục Tư Nguyên lạnh lùng nói.

Hả?

Lăng Hàm đơ người, đây không phải tự mình tìm tới để chú Lục khổng tước này hành hạ sao, đúng là đầu óc úng nước thật mà!

“Vậy bao giờ anh mới nghĩ xong?” Chuyện đã đến nước này thì đâm lao phải theo lao thôi: “Lỡ như tôi không thể cho anh được thì sao?”

Lại còn dám cò kè điều kiện với tôi?

Lục Tư Nguyên siết chặt vô lăng, nghiến răng nhả ra được vài chữ: “Yên tâm, nhất định là thứ cậu có thể cho tôi được.”

Lăng Hàm thở phào một hơi, thế thì tốt, cậu chỉ sợ Lục Tư Nguyên cố ý giày vò cậu, đòi một số điều kiện gì đó mà cậu không hoàn thành nổi.

Lục Tư Nguyên không thể nhẫn nhịn nổi, rất muốn quở trách cậu: “Con người cậu đúng là...”

Chưa nói dứt câu, phía trước đột nhiên có chiếc xe lao ra ngược chiều từ bóng tối, Lục Tư Nguyên giật mình, dựa vào bản năng đánh tay lái sang bên phải, thế nhưng công trình kiến trúc bên phía ấy đang được sửa chữa, dùng tấm sắt bao quanh một đống vật liệu sắt thép chất đầy trên nền đất trống. Rầm một tiếng, chiếc xe không kịp phanh lại, đâm phải tấm sắt dùng làm rào chắn, sau đó đè lên tấm sắt kia mà tiếp tục lao vào bên trong, cọc sắt nhọn hoắt chọc vỡ lớp kính bảo vệ, đâm vào ghế phó lái. Lục Tư Nguyên dồn hết sức lực toàn thân đạp phanh xe.

Cả quá trình này phát sinh chỉ trong thời gian như chớp giật, từ khi chiếc xe ngược chiều lao ra khỏi bóng tối đến khi xuất hiện ở công trường đang thi công, toàn bộ quá trình chưa đến ba giây đồng hồ.

Trong suốt quá trình, Lăng Hàm hoàn toàn mờ mịt, chỉ có thể mở mắt trừng trừng nhìn chiếc xe lao vào công trường, trơ mắt nhìn cọc sắt nhọn hoắt phía trước cách mình càng ngày càng gần, gần đến mức như sắp đâm vào nhãn cầu của mình.

Tiếng phanh xe chói tai vang lên, chiếc xe dừng lại.

Mọi tiếng động như ngưng đọng.

Cả thế giới như thể bỗng chốc rơi vào vực sâu tĩnh lặng, không có một chút âm thanh nào.

Qua một lúc rất lâu, rất rất lâu, Lăng Hàm mới thở dốc nặng nề, cả thế giới đột nhiên sống lại, có ánh sáng, có âm thanh, có sức sống.

“Lục Tư Nguyên?” Cậu run rẩy đưa tay ra sờ lên người bên trên mình, gọi thêm một tiếng nữa: “Lục Tư Nguyên?”

Không có ai đáp lại.

“Lục Tư Nguyên!” Lăng Hàm hét lên, vì quá căng thẳng mà giọng nói của cậu vô cùng quái lạ, không thể nào khàn hơn được nữa.

Khoảnh khắc cọc sắt nhọn kia đâm vào ghế phó lại, Lục Tư Nguyên ngồi bên cạnh đột nhiên nhào tới đè chặt người cậu, chắn ngay trước cọc sắt.

Khó có thể tưởng tượng là Lục Tư Nguyên sẽ cứu cậu, cũng khó có thể tưởng tượng dáng vẻ Lục Tư Nguyên bị thanh sắt kia đâm chết. Đầu óc Lăng Hàm hoàn toàn trống rỗng, không thể nào cô đọng lại thành một suy nghĩ nào dùng được, nỗi hoảng sợ chạy loạn trong cơ thể cậu, thân thể Lăng Hàm không ngừng run rẩy.

“Lục Tư Nguyên...” Cậu vô thức lặp đi lặp lại hết lần này đến lần khác: “Lục Tư Nguyên... Anh tỉnh lại đi!”

“Gọi quỷ đấy à... Tôi vẫn... chưa chết...” Người đang nằm úp trên ngực cậu yếu ớt nói.

Lăng Hàm đột nhiên hoàn hồn lại, suýt nữa bật khóc, chưa chết, vẫn còn sống! Cảm tạ ông trời, cảm tạ ông trời!

“Cố gắng chống đỡ!” Cậu không dám động đậy lung tung, sợ sẽ khiến vết thương của Lục Tư Nguyên nghiêm trọng hơn, sau đó vươn tay run rẩy mò điện thoại ra khỏi túi của mình, gọi cấp cứu 120, vì căng thẳng nên giọng cậu vô cùng kì dị, sợ hãi và nhiều thứ cảm xúc khác trộn lại: “Cứu mạng, tai nạn xe rồi...”

Chuyện liên quan đến sống chết của con người, Lăng Hàm nói năng lưu loát chưa từng thấy, không cần 120 phải hỏi, cậu đã báo cáo thời gian và sự cố vô cùng rõ ràng.

Công trường này tối đen như mực, ánh sáng mờ mờ chiếu vào, Lăng Hàm có thể nhìn thấy mấy thanh sắt đang cắm vào chỗ trên bên trái của mình, nếu như ban nãy Lục Tư Nguyên không đè cậu lại, những thanh sắt đó chắc chắn sẽ cắm vào đầu cậu. Tuy rằng Lục Tư Nguyên đã cố hết sức để đè cơ thể mình xuống, nhưng những thanh sắt đó vẫn quệt vào lưng anh, cào rách bộ lễ phục được chế tác thủ công vô cùng đắt tiền của anh, máu tươi ào ào chảy ra khỏi miệng vết thương, làm ướt chiếc áo sơ mi trắng bên trong.

“Cố gắng cầm cự!” Lăng Hàm không biết rõ vết thương của Lục Tư Nguyên nghiêm trọng đến mức độ nào nên vô cùng nóng ruột.

“Đừng căng thẳng... Không bị đâm phải...” Lục Tư Nguyên vật vã định bò dậy.

“Đừng cử động!” Lăng Hàm vội vàng ngăn anh lại: “Đừng nhúc nhích!”

Lục Tư Nguyên vùng vẫy vài cái nhưng không nhổm lên được, đành phải nằm úp ở đó.

“Tại sao?” Lăng Hàm không kìm lòng được mà bật ra câu hỏi, cậu và Lục Tư Nguyên không phải thân thích cũng chẳng phải thù địch, không phải bạn bè, thậm chí có phần không hợp, Lục Tư Nguyên căn bản chẳng có lý do gì để không màng đến tính mạng mình mà cứu cậu thế này. Cho dù anh may mắn giữ được tính mạng, cơ thể không trách khỏi thương tích, đối với người trong giới giải trí, cơ thể là vốn liếng, không thể để bị thương được.

“Tôi cũng... rất muốn biết.” Lục Tư Nguyên thở hổn hển. Ban nãy trong thời khắc nguy cấp, anh chẳng nghĩ ngợi gì đã nhào tới, bây giờ mọi chuyện qua rồi, nghĩ lại, nếu như thực sự vì cái tên ngốc nghếch hời hợt ham hư vinh này mà bỏ mạng, anh có xuống địa ngục cũng không tha thứ cho bản thân mình.

“Gọi điện thoại... cho Tần Vĩnh... bảo anh ấy... lập tức liên lạc với công ty.” Lục Tư Nguyên nói chuyện ngắt quãng: “Chuyện... tôi gặp tai nạn... sẽ bị truyền thông đưa tin... bắt buộc... bắt buộc phải bảo công ty... xử lí.”

“Đến lúc này rồi mà anh còn quan tâm những thứ ấy!”

“Điện thoại... ở túi áo tôi... mật mã... bốn số 0.”

Tuy rằng nói chuyện ngắt quãng, nhưng giọng điệu của anh không cho phép bất cứ ai nghi ngờ. Lăng Hàm vô cùng hoảng loạn, không dám phản bác, đưa tay lần tìm điện thoại của Lục Tư Nguyên.

Hai người đang ôm chặt nhau, Lăng Hàm nhanh chóng tìm thấy điện thoại trong túi áo khoác của anh, mở máy xong, một đống động vật trong danh bạ nhảy ra.

“Số điện thoại của Tần Vĩnh là gì?”

“Cánh tay phải.”

Chỉ có mấy chữ ngắn ngủi, Lăng Hàm như có thần giao cách cảm, tìm ngay thấy cái tên đó khi nó buột ra khỏi miệng Lục Tư Nguyên, vội vàng gọi điện thoại cho Tần Vĩnh báo cáo tất cả tình hình.

Tần Vĩnh rất căng thẳng, truy hỏi tình hình của Lục Tư Nguyên rồi mới cúp điện thoại.

Lăng Hàm cảm thấy cơ thể Lục Tư Nguyên hơi thả lỏng, im lặng nằm úp trên ngực mình.

Kiểu im lặng này khiến cậu rất hoảng sợ, không ngừng gọi: “Lục Tư Nguyên? Lục Tư Nguyên?”

“Để tôi... nghỉ ngơi.” Lục Tư Nguyên nói.

Khoảnh khắc ấy, trong đầu Lăng Hàm hiện ra vô số cảnh tượng trong phim truyền hình, có người phun ra một búng máu tươi hoặc cơ thể bị trúng đạn rất nặng, dùng giọng nói yếu ớt nói một câu “tôi muốn nghỉ ngơi một lát” rồi không bao giờ tỉnh lại nữa.

Càng nghĩ càng thấy sợ, Lăng Hàm gào ầm lên: “Anh đừng ngủ mà! Đừng ngủ!”

Lục Tư Nguyên không phản ứng gì.

Lăng Hàm không dám nhúc nhích, hoảng hốt gào to: “Lục Tư Nguyên! Anh đừng ngủ mà! Tôi xin anh đó! Đừng ngủ mà!”

“Im miệng! Ồn chết đi được!” Lục Tư Nguyên không thể chịu nổi nữa mà quát to, sau đó dường như đụng tới miệng vết thương nên “shhhh” một tiếng..

“Tôi tưởng anh...”

“Tưởng cái gì? Tôi sẽ chết? Đã bảo là không sao đừng có lo lắng lung tung, cậu là heo à? Ngốc đến mức vô phương cứu chữa!” Không biết có phải vì tác dụng của phẫn nộ hay không mà Lục Tư Nguyên nói được một câu vô cùng trôi chảy.

Lăng Hàm bị anh mắng mà không dám ho he gì, rõ ràng thái độ của Lục Tư Nguyên rất đáng ghét, nói câu nào cũng độc miệng, nhưng thời khắc này đây Lăng Hàm như nghe thấy tiếng trời.

“Xin lỗi.” Lăng Hàm lí nhí nói: “Anh kiên trì thêm lát nữa, xe cấp cứu sắp tới rồi.”

Lăng Hàm biết Lục Tư Nguyên tạm thời không có gì đáng ngại mới thả lỏng hơn một lúc, lúc này cậu mới cảm nhận được đầu óc mình rất choáng, lồng ngực nghèn nghẹn như muốn nôn, còn phần đùi đã vô cùng đau đớn vì bị đè.

Tiếng còi xe cứu thương từ xa vọng lại, càng ngày càng gần, hai người thở phào một hơi. Xe cứu thương nhanh chóng lao vào công trường, cẩn thận nâng hai người trong xe lên cáng. Ban nãy ở trong xe không có cảm giác gì, sau khi được đưa ra Lăng Hàm mới thấy đầu óc vô cùng choáng váng. Cậu nghĩ chắc đây là chấn động não trong truyền thuyết chăng, sau đó ngất đi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play