Vừa nghĩ tới Chu Bắc Hiền, trái tim Bạch Tử Sách lại trào lên cảm giác đau đớn.
Sau khi yêu một người, cho dù biết hắn ta là dạng người gì thì vẫn sẽ thấy buồn và đau lòng khi nghĩ về hắn, không liên quan gì đến tự tôn hay niềm kiêu ngạo cả. Nhưng suy cho cùng Bạch Tử Sách cũng không phải người bình thường, cậu sẽ không đắm mình trong buồn khổ quá lâu, nếu không cũng không thể từ chỗ không có gì mà bò lên được vị trí cao như vậy.
Cậu bắt đầu suy xét lại mình, nếu không phải cậu quá nóng vội khi gặp chuyện thì có lẽ cũng không rơi vào bước đường này. Tính tình nóng nảy bộp chộp bắt buộc phải sửa, nếu không sau này còn phải chịu khổ nhiều.
Bạch Tử Sách tự nhủ trong lòng, lúc này cậu không ý thức được đả kích lớn hơn vẫn còn ở phía sau, trước mắt cậu chỉ muốn suy xét lại bản thân cho cẩn thận, tìm ra thiếu sót của mình.
Thậm chí cậu bắt đầu nghĩ tới phương án giải quyết sau này, đầu tiên nhất định phải nhảy ra khỏi GMG được, tìm một công ty có thực lực mạnh mẽ nào đó gửi thân. Tuy rằng bị tung ra rất nhiều tin tức xấu, nhưng với địa vị của cậu, chắc chắn rất nhiều công ty muốn kí hợp đồng, chỉ có điều chắc sẽ phải chịu thiệt một chút trên hợp đồng. Thoát khỏi sự trói buộc của Chu Bắc Hiền, cậu mới có thể lợi dụng nguồn lợi công việc để gây dựng hình ảnh cho mình.
Mặt khác, cậu sẽ tìm người điều tra tất cả những việc đã qua, lấy được chứng cứ, hất đổ đôi nam nam chó má kia.
Cuối cùng, cậu nhất định phải tìm một người dịu dàng chu đáo tuấn tú phóng khoáng làm bạn trai, để cho đôi nam nam kia biết rằng mình vẫn có thể sống vô cùng thoải mái, hơn nữa còn sống tốt hơn cả họ.
Sắp xếp xong mục tiêu của tương lai, trái tim của Bạch Tử Sách ổn định hơn một chút, vết thương dường như không còn đau nữa.
Chốc lát sau, có người mở cửa phòng bệnh, bóng dáng quen thuộc bước vào. Đó là một người đàn ông mặc âu phục, đeo kính không gọng, tóc tai chải chuốt gọn gàng, quần áo không một nếp nhăn, nụ cười trên mặt rất dịu dàng, dáng vẻ như một nhân vật tinh anh có thể tham gia hội họp cấp quốc tế bất cứ lúc nào, khiến người ta vừa gặp đã thấy có thiện cảm.
Nhưng bây giờ Bạch Tử Sách rất ghét kiểu người này, bởi vì kiểu người này sẽ khiến cậu nhớ tới Chu Bắc Hiền.
Trước khi cảm xúc chán ghét xộc lên, cảm giác đầu tiên của cậu là kinh ngạc, bởi vì người này là một người quen - Tần Vĩnh, trợ lý của Lục Tư Nguyên.
Nếu như trước khi xảy ra chuyện Chu Bắc Hiền phản bội mà hỏi Bạch Tử Sách người cậu ghét nhất là ai, Lục Tư Nguyên sẽ rất xứng đáng xếp hạng đầu, không ai có thể địch lại được.
Lục Tư Nguyên là một người cũng khiến người ta phải ngưỡng mộ trong giới giải trí, anh ta có xuất thân ưu tú, tướng mạo tuấn mỹ, đồng thời cũng vô cùng có tài. Theo lý mà nói, hai người như vậy chắc hẳn nên yêu mến lẫn nhau mới phải, nhưng trên thực tế cả hai đều coi thường nhau. Bạch Tử Sách cảm thấy Lục Tư Nguyên giả dối, Lục Tư Nguyên cảm thấy Bạch Tử Sách ngông cuồng.
Bởi vì cả hai người cùng đẹp, giới giải trí thường xuyên lấy hai người ra để so sánh, lâu dần nảy sinh tâm lý so bì. Cộng với một số lục đục khi quay quảng cáo và phim truyền hình trước đó, hai người ầm ĩ không vui, đúng là nhìn nhau thấy ghét.
Lục Tư Nguyên trước kia nổi tiếng nhờ âm nhạc, Bạch Tử Sách cảm thấy anh sản xuất âm nhạc rất ổn thì anh cứ lăn lộn trong giới âm nhạc đi, đừng chạy tới giới diễn viên cướp bát cơm của người khác, nhưng sao mà ngăn được vì anh Lục nhà người ta muốn phát triển toàn diện. Trước kia trong phim của Bạch Tử Sách có một diễn viên nhỏ rất đẹp tên là Tưởng Nghị, quan hệ giữa hai người rất ổn. Bạch Tử Sách thực sự coi cậu chàng này là em trai, muốn nâng đỡ cậu ấy, vất vả lắm mới kiếm cho cậu ấy được một vai thứ chính, thế mà giữa chừng Lục Tư Nguyên chạy tới cắm chân vào, nẫng luôn vai diễn của Tưởng Nghị. Bộ phim kia nổi rần rần, Lục Tư Nguyên nhân cơ hội này mở rộng sự nghiệp, trở thành một nghệ sĩ phát triển toàn diện, còn Tưởng Nghị vẫn phải vật lộn giữa một đám nghệ sĩ mới.
Bạch Tử Sách từng chịu không ít cơn giận của các cậu ấm, nên cậu ghét nhất hạng cậu ấm dựa vào ưu thế hậu thuẫn mà giành giật bát cơm với người khác, cho nên khi quay bộ phim đó, cậu đã ngáng chân Lục Tư Nguyên không ít lần, mỗi lần hai người có cảnh diễn chung, Bạch Tử Sách toàn khiến Lục Tư Nguyên phải NG. Đến nay nhớ lại gương mặt tái xanh của Lục Tư Nguyên khi ấy, Bạch Tử Sách vẫn có thể cười thành tiếng.
Giới giải trí lớn như thế, sau đó Bạch Tử Sách lại nhảy tới GMG mà Lục Tư Nguyên đang kí hợp đồng, hai người cúi đầu không gặp thì ngẩng đầu gặp, va chạm không ít lần.
Có một lần, sau buổi tụ tập, Bạch Tử Sách lén vào phòng nghỉ nghỉ ngơi, lúc bước vào vô tình nghe được Lục Tư Nguyên đánh giá cậu thế này: “Bạch Tử Sách kia cứ như con Husky, lúc nào cũng tỏ vẻ tôi ngầu lắm đấy đừng chọc vào tôi, thực ra tất cả mọi người đều biết cậu ta vừa đần vừa ngốc.”
Câu này khiến Bạch Tử Sách tức hộc máu, từ nhỏ đến lớn cậu luôn được người ta cưng nựng, trước nay chưa có ai dám mắng cậu giống một con cún, càng không có ai dám nói cậu vừa đần vừa ngốc hết!
Từ đó về sau, cậu liệt Lục Tư Nguyên vào đối tượng ghét bỏ hàng đầu, kiên trì một trăm năm không lay động. Đến bây giờ, Lục Tư Nguyên vẫn được xếp vào đối tượng cậu ghét số một, Chu Bắc Hiền và Y Tự xếp số âm một và số không.
Tuy rằng trong đầu nghĩ rất nhiều, nhưng chẳng qua chỉ là một khoảnh khắc trong hiện thực. Bạch Tử Sách kinh ngạc nhìn Tần Vĩnh, trong lòng thoáng hiện cảm giác không ổn. Nhớ lại giọng nói quen thuộc mà hôm qua mình nghe được, giọng nói đó hình như, có lẽ, có thể là Lục Tư Nguyên?
“Nếu như có ai đó cứu mình, mình nhất định sẽ làm trâu làm ngựa để báo đáp người đó...”
Cậu nhớ mình đã từng thề thốt như vậy trong lòng, tâm trạng lúc đó mãnh liệt như thế, đội nghĩa mang ơn, nhưng bây giờ cứ nghĩ tới đối tượng báo ơn có thể là Lục Tư Nguyên, cậu lại bắt đầu chùn lòng.
Không, lúc đó đầu óc không tỉnh táo, có thể đã nhận nhầm giọng của Tần Vĩnh rồi.
“Tối qua anh đã cứu tôi phải không?” Cậu do dự hỏi.
“Không phải.” Tần Vĩnh cười: “Là Tư Nguyên đã đưa cậu về.”
Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến ngay, bên ngoài phòng bệnh có thêm một người thong dong bước vào, người này cơ thể cao lớn, vai rộng eo thon, nhất là đôi chân dài thẳng tắp, bước một bước đã bằng hai bước của người khác rồi.
Người kia thong dong bước tới bên cạnh giường bệnh của Bạch Tử Sách, lơ đễnh hỏi: “Tỉnh rồi à?”
Bạch Tử Sách: “...”
Đôi lông mày đen như mực nhếch lên, đôi mắt màu nâu thâm sâu như bầu trời đêm, sống mũi thẳng tắp ngạo nghễ, đôi môi mỏng cười mà như không, khiến người ta không thể nắm bắt được. Anh mặc một chiếc áo T-shirt màu đen, hai tay đút trong túi quần, cách ăn mặc đơn giản nhưng vẫn tạo ra khí chất nhẹ nhàng lão luyện, đủ để khiến các cô gái của anh gào thét như điên.
Không phải Lục Tư Nguyên thì còn là ai được?
Vẫn đi đến đâu rắc thính đến đó như trước giờ.
Bạch Tử Sách âm thầm chê bai trong lòng theo quán tính, chê xong lập tức nhớ ra người ta là ân nhân cứu lấy sinh mạng hèn của mình, không nên tiếp tục có cái nhìn phiến diện như vậy, vội gạt suy nghĩ trong đầu đi, chân thành cảm ơn: “Nghe nói anh đã cứu mạng tôi, cảm ơn nhé.”
Lục Tư Nguyên nhìn chằm chằm vào mặt cậu, không biết đang suy nghĩ cái gì, lát sau mới hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Câu này gợi tới trải nghiệm không vui vẻ tí nào của Bạch Tử Sách, cậu hít một hơi thật sâu: “Có hai tên khốn nạn đập vào gáy tôi, tưởng tôi chết rồi, ném tôi xuống sông!”
“Tại sao họ lại đập vào đầu cậu?”
“Bởi vì họ...” Ờm? Vì sao thế nhỉ?
Bạch Tử Sách ôm đầu nghĩ lại thật kĩ, mơ mơ hồ hồ nhớ tới lúc đó chàng trai trẻ hơn đã nói, hình như mình dùng ảnh chụp uy hiếp họ... Không phải, trước giờ mình chưa từng cầm ảnh uy hiếp ai cả!
Bạch Tử Sách ý thức được có chỗ nào đó không đúng lắm, cậu không thể làm loại chuyện như lấy ảnh chụp ra bắt chẹt người khác được, huống hồ cậu đường đường là một ảnh đế, cần gì phải vì năm mươi vạn tệ mà uy hiếp người khác?
“Không nói được?” Giọng nói của Lục Tư Nguyên kéo cậu về hiện thực.
Bạch Tử Sách nhanh trí, ôm cái đầu tròn như viên bánh trôi mà kêu đau ầm ĩ: “Đau... đau quá... tôi không nhớ nổi...”
Lục Tư Nguyên khoanh tay trước ngực, đứng từ trên nhìn xuống màn biểu diễn của cậu: “Không nhớ được? Mất trí nhớ à?”
Bạch Tử Sách tiếp tục giả vờ đau đớn: “Đau thật mà, thực sự không nhớ được.”
Lục Tư Nguyên liếc cậu: “Vậy cậu có nhớ tôi là ai không?”
“Lục Tư Nguyên.”
“Xem ra chưa mất trí nhớ.”
Giọng điệu lạnh tanh của Lục Tư Nguyên khiến Bạch Tử Sách cảm thấy mình như một thằng ngốc, lửa giận cháy phừng phực trong lòng - Lục Tư Nguyên luôn có thể khiến cậu nhanh chóng nổi giận.
Cậu đột nhiên nhớ ra Lục Tư Nguyên có phải là gì của mình đâu, mình chỉ cần cảm ơn anh ta là được, cần gì phải trả lời câu hỏi của anh ta như gặp phụ huynh vậy.
Nghĩ thế, Bạch Tử Sách cảm thấy mình ôm đầu diễn trò hơi bị đần, vì thế buông tay ra, ho một tiếng, làm bộ làm tịch nói: “Tôi rất cảm kích vì anh đã cứu tôi, anh muốn báo đáp thế nào cứ việc nói, chỉ cần tôi có thể cho anh được tôi nhất định sẽ đưa. Những chuyện khác tôi không muốn nói nhiều, xin hãy liên lạc với quản lý của tôi, tôi sẽ bảo anh ấy bàn bạc cụ thể với anh.”
Tần Vĩnh bật cười. Bạch Tử Sách không hiểu tại sao anh ta lại cười, mà Lục Tư Nguyên cũng đang đánh giá Bạch Tử Sách từ trên xuống dưới, ánh mắt đó khiến Bạch Tử Sách vô cùng mất tự nhiên.
“Nếu như anh không muốn, hãy cho tôi mượn điện thoại, tôi tự liên lạc với anh ấy.” Cậu bồi thêm một câu như vậy, tuy rằng bây giờ cậu đen đủi lắm rồi, nhưng dù gì vẫn là bộ mặt của công ty, không đến mức không giữ chút thể diện cho nhau.
Lục Tư Nguyên đột nhiên quay lại nói với Tần Vĩnh: “Anh nói xem liệu có phải bị đập hỏng cả đầu rồi không?”
Bị họ nhìn như một thằng ngốc khiến cơn giận của Bạch Tử Sách tăng lên ngùn ngụt, cậu miễn cưỡng đè nén nó, nghiêm chỉnh nói: “Nếu như các anh không muốn, tôi sẽ gọi y tá tới, tôi là bệnh nhân, cần được nghỉ ngơi, mời các anh ra ngoài cho.”
“Xem ra đúng là bị hỏng đầu thật rồi.” Lục Tư Nguyên đưa ra kết luận, lấy điện thoại trong túi ra quăng cho cậu: “Tự gọi đi, mật mã là bốn số không.”
Tần Vĩnh nhìn anh với vẻ khá bất ngờ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT