Bài hát của Y Tự có tên là “Ba ngày”, kể về một chàng trai từ nhỏ đã đem lòng yêu cô gái sâu đậm, nguyện vì cô mà hi sinh tất cả. Cô gái này đam mê vũ đạo, nhưng một ngày cô mất đi đôi chân, trở nên nóng nảy và suy sụp, chàng trai không nỡ nhìn cô như thế, nên xin với thần cho đôi chân của cô được trở lại bình thường. Thần nói được thôi, nhưng phải lấy tính mạng của anh ra đánh đổi, đồng thời cho anh thời gian ba ngày để suy nghĩ thật kĩ có nên đồng ý hay không. Trong thời gian ba ngày này, chàng trai chưa từng do dự với quyết định của mình, anh chỉ lo cô gái sẽ lo lắng nếu mình chết, cho nên dùng hết cách để trong ba ngày có thể khiến cô gái ghét anh, quên anh đi.
Câu chuyện này sử dụng thủ pháp đảo trình tự thời gian và xen kẽ các chi tiết, mở đầu MV là ngày thứ nhất, ngày hôm đó đúng vào sinh nhật của cô gái, nhưng chàng trai lại đưa ra lời đề nghị chia tay, cô gái vô cùng đau lòng. Lúc này chàng nam thứ dịu dàng chu đáo xuất hiện, an ủi cô gái, giúp cô trải qua một ngày vui vẻ.
Ngày hôm sau chàng nam thứ dẫn nữ chính tới bệnh viện, để bác sĩ kiểm tra hai chân cho nữ chính lần nữa, bác sĩ nói hai chân của cô có hi vọng hồi phục. Nữ chính vô cùng vui vẻ, đi tìm nam chính, muốn cho anh nghe tin tức tốt này, nhưng nam chính lạnh lùng đi cùng với một cô gái khác. Nữ chính thất vọng, nam thứ lại tới tìm cô, an ủi và tỏ tình với cô, nữ chính đã từ chối.
Tuy rằng nam chính đối xử với nữ chính rất không ra gì, nhưng nữ chính vẫn luôn quan tâm anh, cô không tin nam chính sẽ thay lòng. Cô đi tìm nam chính một lần nữa, nam chính nói với cô rằng, anh đã hết yêu cô từ lâu rồi, nhưng bởi vì cô tàn tật nên không nỡ khiến cô đã thương tổn rồi lại tổn thương thêm mới không đề nghị chia tay, bây giờ không thể nhẫn nhịn được nữa mới muốn xa rời nhau. Anh nói xong những lời này, bỏ lại nữ chính ở công viên một mình mà rời đi. Lúc này trời đã tối, nữ chính một mình đẩy xe lăn về phía trước, không cẩn thận ngã xuống sông mà ngất đi.
Khi nữ chính tỉnh lại trong bệnh viện, chỉ nhìn thấy nam thứ, không thấy nam chính đâu, cô không quên được bóng lưng quay đi rất kiên quyết và tuyệt tình của nam chính, cuối cùng cũng bỏ cuộc.
Ngày thứ ba, nữ chính đồng ý đi Mỹ điều trị cùng nam thứ, trên máy bay, bàn tay của hai người đan chặt vào nhau, báo hiệu việc nữ chính chấp nhận lời tỏ tình của nam thứ, còn nam chính đang ở phòng chờ sân bay đưa mắt nhìn cô rời đi.
Phần sau cùng của MV đã lột hết tất cả mọi thứ ra khỏi lớp vỏ, thực ra mọi chuyện đều được nam chính sắp xếp, anh biết nam thứ thích nữ chính nên đã đi tìm nam thứ, nhờ người này chăm sóc nữ chính. Trong ngày sinh nhật của nữ chính, khi cô hẹn hò cùng nam thứ, nam chính lặng lẽ theo sau họ, những thứ như pháo hoa xán lạn, khung cảnh tuyệt đẹp hay hoa tươi rực rỡ đều do nam chính chuẩn bị. Ngày nữ chính nói với nam chính rằng đôi chân cô có hi vọng hồi phục, thực ra nam chính rất vui mừng, sau khi lạnh lùng cự tuyệt nữ chính, anh đã khóc vì vui mừng. Lần nữ chính ngã xuống sông ở công viên, nam chính đã bế cô tới bệnh viện, rồi lặng lẽ ở bên cô suốt cả đêm. Trong sân bay người tới người lui, anh yên lặng đưa mắt nhìn theo nữ chính, bóng hình cứ càng ngày càng nhạt đi, cho tới khi trở nên trong suốt.
Thực ra thời gian quay MV ngắn hơn phim điện ảnh hay phim truyền hình rất nhiều, lời thoại lại ít, thậm chí có thể không cần lời thoại, nhưng yêu cầu đối với phong cách và khung cảnh rất cao.
Y Tự đi theo con đường sạch sẽ và tươi mới, trước đó chủ yếu đóng phim thần tượng, hiện tại muốn phát triển toàn diện, muốn ra bài hát. Cậu ta không giỏi khoản nhảy nhót, lại không được đào tạo âm nhạc bài bản tử tế, không thể nào xử lý được những ca khúc có độ khó cao, cho nên công ty rất bỏ sức ở phần ca khúc và nội dung MV, dùng để bù đắp cho thiếu sót của Y Tự ở phần hát.
Bài hát “Ba ngày” này do người sáng tác lời cho các ca khúc của Thiên Vương là Viên Hâm chắp bút, người soạn nhạc và đạo diễn MV đều mời hẳn ê kíp của Fujii Toru có danh tiếng trong lĩnh vực này, muốn cho bài hát này bắt buộc phải lên được các bảng xếp hạng.
Bất kể là xét từ góc độ tài nguyên hay danh tiếng, nếu như Lăng Hàm tham gia vào việc chế tác MV lần này, khả năng nổi tiếng ăn theo Y Tự vô cùng cao.
Cậu diễn vai nam thứ trong MV lần này.
Trong kịch bản, sự chênh lệch của nam chính trước và sau rất lớn, hình tượng thâm tình khắc vào lòng người, có tính khắc họa nhân vật và dễ dàng tạo thành làn sóng nghị luận, bất kể ai diễn đều có thể diễn rất đặc sắc, nhân vật như vậy hiển nhiên được ướm theo Y Tự mà đắp nên. Đất phát huy của nhân vật nam thứ Lăng Hàm khá ít ỏi, từ đầu đến cuối anh chỉ có thâm tình, hình tượng nhân vật vô cùng bình thường.
Nhưng, Lăng Hàm có tự tin mình có thể diễn thật đặc sắc.
Dựa theo nội dung MV, nhân viên trang điểm thiết kế cho họ vài phương án trang phục, để ba người thay đồ, xem thử hiệu quả. Có đòn ra oai phủ đầu của Fujii Toru, ba người không dám ra vẻ nữa, ngoan ngoãn thay đồ theo chỉ dẫn.
Hôm nay họ phải quay cảnh đầu tiên, nữ chính vui vẻ kéo nam chính đến quảng trường ngắm chim bồ câu, nhưng nam chính lại yêu cầu chia tay khi cô đang vui vẻ nhất, sau đó nam thứ xuất hiện an ủi nữ chính. Fujii Toru nghiêm khắc và cẩn thận có yêu cầu rất cao đối với MV, kịch bản đơn giản nhưng phân cảnh và lời kịch được viết rất chi tiết, có thể quay thành phim điện ảnh mini luôn, tất nhiên sau này chắc chắn hậu kỳ sẽ cắt gọt nhiều.
Quảng trường nhỏ bên cạnh phim trường Đông Nam có nuôi chim bồ câu trắng với số lượng không nhiều, để quay MV này, GMG cố ý mua rất nhiều chim bồ câu, sau khi được Fujii Toru lựa chọn, chỉ để lại một số lượng chim bồ câu trắng đẹp mắt đủ số lượng.
Mấy người thay quần áo và tạo hình xong thì đến quảng trường nhỏ lộ thiên, dưới ánh mặt trời xán lạn, vô số chú chim bồ câu trắng đang bay đi bay lại trên quảng trường, khung cảnh rất yên bình và hòa hợp.
Âu Dĩnh diễn vai nữ chính mặc váy dài màu trắng, ngồi trên xe lăn, được Y Tự đóng vai nam chính đẩy tới giữa trung tâm của đàn bồ câu.
“Nơi này thật đẹp.” Âu Dĩnh vui vẻ đưa bàn tay ra, một chú chim bồ câu mập mạp bay tới lòng bàn tay cô, nghiêng đầu gù gù đánh giá Âu Dĩnh, dường như đang hỏi cô là ai vậy?
Âu Dĩnh mỉm cười.
Y Tự đứng sau lưng cô và hỏi: “Vui chứ?”
“Vui!” Giọng trả lời của Âu Dĩnh vang lên rất giòn, có thể cho thấy tâm trạng kích động và vui mừng của cô, cô ngửa đầu ra sau nhìn Y Tự: “Mấy hôm nay em đưa ra yêu cầu gì anh cũng nghĩ cách hoàn thành giúp em, em thấy rất vui!”
“Nguyện vọng của em, tất nhiên anh sẽ thực hiện giúp em.” Y Tự trả lời.
“Cắt!” Đột nhiên một giọng nói giận dữ cứng rắn cắt ngang cảnh diễn chung của hai người, hai người nghe tiếng mà nhìn qua, thấy Fujii quơ quyển sổ ghi chép trong tay mà bước tới.
“Không đúng, biểu cảm không đúng!” Fujii Toru nhíu mày nói với Y Tự: “Làm lại từ đầu!”
Y Tự khựng lại, cậu ta tự cho rằng biểu cảm ban nãy của mình rất khá, không ngờ lại không qua được cửa. Nhưng Fujii Toru đã lên tiếng, cậu ta không thể không làm lại.
“Không đúng, chuyện gì thế này?” Fujii càng lúc càng nhíu mày, quơ quyển kịch bản trong tay mà nói: “Cậu phải trải nghiệm được tâm trạng của nam chính, dồn tình cảm vào đó, như thế mới thể hiện chính xác và tinh tế được.”
Y Tự thấy khá khó chịu, cậu ta cảm thấy ban nãy mình thể hiện rất tốt, không lẽ vì chuyện buổi sáng mà Fujii cố ý nhắm vào cậu ta?
Nhưng cậu ta cũng không thể hiện ra ngoài, vẫn cẩn thận diễn chung với Âu Dĩnh, nhưng càng diễn càng khiến Fujii không hài lòng. Y Tự có phần không nén được giận, cậu ta vốn vì chuyện lúc sáng mà có tâm lý oán hận Fujii Toru, lúc này bất mãn trong lòng càng lúc càng nhiều, khiến cậu ta sắp nhịn không nổi mà bùng phát. Cậu ta là ngôi sao được GMG chú trọng nhất bây giờ, tại sao phải chịu khổ nạn thế này?
“Ông Fujii, tôi cảm thấy mình diễn như vậy là ổn rồi, rốt cuộc ông không hài lòng ở chỗ nào?”
Fujii Toru khựng lại, chắc vì không ngờ rằng có người dám chất vấn ngược lại mình: “Cậu cảm thấy ổn? Đó là cậu tự cảm thấy thế. Có lẽ đạo diễn khác sẽ bỏ qua cho cậu, nhưng ở chỗ tôi thì không được, cậu căn bản không có được thứ mà tôi muốn biểu đạt.”
Y Tự cãi lại: “Tôi đã thuộc nát cả câu chuyện rồi, tôi biết rất rõ phải biểu đạt cái gì, là tình yêu mà nam chính dành cho nữ chính, lẽ nào tôi thể hiện nó chưa đủ ẩn nhẫn, chưa đủ thâm tình sao?”
“Sự ẩn nhẫn thâm tình của cậu chỉ là bề nổi thôi.” Fujii xoa xoa ấn đường, có vẻ không vui: “Cậu hiểu câu thoại ban nãy không?”
Y Tự có vẻ không hiểu gì lắm: “Câu thoại ban nãy có vấn đề gì sao?”
Fujii Toru liếc mắt nhìn cậu ta rồi hỏi Âu Dĩnh: “Cô thì sao, có hiểu không?”
Âu Dĩnh không đáp lời.
Fujii Toru càng nhíu mày chặt hơn: “Là một diễn viên mà không hiểu được kịch bản một cách sâu sắc, đúng là chuyện tồi tệ nhất, chẳng lẽ trong số mấy người không có lấy một diễn viên giỏi sao?”
Y Tự đáp: “Trước kia tôi chỉ diễn một bộ phim truyền hình, khán giả rất thích.”
Fujii Toru liếc cậu ta với vẻ khinh bỉ, chẳng nói năng gì, đột nhiên quay đầu vẫy tay với Lăng Hàm đang ngồi bên ngoài đọc kịch bản: “Cậu qua đây.”
Lăng Hàm được nhân viên nhắc nhở mới ngẩng đầu lên, đặt quyển kịch bản xuống, bước tới mà không hiểu lý do: “Ông Fujii?”
Bây giờ chắc chưa đến lúc cậu ra diễn, gọi cậu tới làm gì?
“Cậu nói thử xem, câu thoại này có ý nghĩa gì?” Fujii Toru chỉ vào câu thoại ban nãy của Y Tự trong kịch bản mà hỏi cậu.
Khi Lăng Hàm nhìn đến câu thoại “Nguyện vọng của em, tất nhiên anh sẽ thực hiện giúp em” mà hiểu ra vấn đề. Y Tự và Âu Dĩnh, nói trắng ra chỉ là thần tượng, không phải diễn viên, mức độ lĩnh hội của họ đối với kịch bản hoàn toàn không thể bằng một diễn viên chân chính. Ban nãy cậu ở bên cạnh thấy Y Tự bị NG (quay hỏng) nhiều lần, hóa ra là mắc ở chỗ này. Nhiều lúc MV không cần lời thoại, nhưng một khi đã có lời thoại, phải như vẽ rồng thêm mắt, Fujii Toru muốn nhấn mạnh chủ đề, tất nhiên yêu cầu sẽ nghiêm khắc, tiếc rằng Y Tự không thể hiểu được.
Lúc này đây, cả Y Tự và Âu Dĩnh đều nhìn cậu chằm chằm, muốn nghe xem cậu sẽ nói gì tiếp theo.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT