Lăng Hàm dùng ánh mắt lạnh lùng bình tĩnh, trong suốt nhìn chằm chằm vào mắt anh ta, cậu nói: “Chu tổng, anh đã nói về sau tốt nhất chúng ta đừng qua lại, anh đã quên lời mình nói rồi sao?”

Chu Thành giật giật môi, trong mắt xẹt qua một tia hối hận: “Tôi không có ý gì khác, chẳng qua cảm thấy cậu gặp khó khăn nên muốn giúp đỡ cậu một chút thôi...”

“Tôi không cần sự giúp đỡ của anh, nếu như Chu tổng có lòng thương người thì ở vùng núi nghèo khó vẫn còn rất nhiều những em nhỏ không có điều kiện tới trường, hẳn là bọn họ cần sự giúp đỡ hơn tôi nhiều.”

Chu Thành bị thái độ không chút khách sáo nào của cậu làm cho nghẹn họng không nói nên lời, cuối cùng chỉ thở dài, nói: “Hy vọng cậu có thể thuận lợi.”

Sau đó anh ta cùng với thư ký của mình rời đi.

Lăng Hàm đã muốn đi từ sớm rồi, chặn ở hành lang thế này mà bị người ta phát hiện thì chẳng còn mặt mũi nào, càng không biết sẽ bị đồn thổi ra làm sao. Cậu không ngại chuyện bị dính tin đồn nhưng lại để ý chuyện bị nói có dính líu đến Chu Thành, nhỡ đâu bị ai đó phát hiện mối quan hệ bao nuôi của cậu với Chu Thành trước kia thì cậu đừng hòng tiếp tục làm nghệ sĩ nữa.

Lăng Hàm bị lời nói của Chu Thành làm cho khó hiểu, theo bản năng cho rằng đó là sự chăm sóc của anh ta đối với “người tình cũ”. Với cái kiểu chăm sóc thế này Lăng Hàm tránh còn không kịp.

Sau khi Chu Thành rời đi, Lăng Hàm đi tới phòng làm việc của Chu Bắc Hiền. Vừa rồi Chu Thành bước ra từ phòng làm việc của hắn nên có lẽ Chu Thành biết chuyện câu xin nhà từ chỗ Chu Bắc Hiền?

Lăng Hàm vừa bước vào phòng làm việc của Chu Bắc Hiền, hắn đã cười híp mắt chờ sẵn bên trong, cứ như thể đang đặc biệt đợi cậu.

“Chu tổng, tôi tới rồi.” Lăng Hàm nói chuyện công việc.

Chu Bắc Hiền cười dịu dàng: “Không cần phải khách sáo như vậy, lúc không có người thì cậu cứ gọi thẳng tên tôi là được rồi.”

Lăng Hàm trợn mắt nhìn.

“Tôi đã thấy đơn xin của cậu.” Chu Bắc Hiền giơ tờ giấy trong tay lên: “Cậu muốn nhà như thế nào?”

Lăng Hàm: “...”

Chu Thành là kiểu người thẳng thắn, đem đồ mà anh ta nghĩ là tốt nhất đưa tới còn Chu Bắc Hiền lại biết chú ý lắng nghe suy nghĩ của Lăng Hàm, tính ra thì biết săn sóc hơn Chu Thành mấy phần, nếu là người đã có thiện cảm với hắn thì sẽ rất dễ dàng bị thủ đoạn này làm cho lung lay.

Lăng Hàm nhanh chóng động não, nói: “Cứ bình thường là được rồi, có thể cho tôi căn hộ một người ở là tốt nhất.”

“Không thành vấn đề.” Chu Bắc Hiền cười khẽ: “Tôi đã nói với phòng hành chính rồi, bọn họ sẽ dựa theo ý của cậu để sắp xếp.”

Lăng Hàm: “Cảm ơn.”

Chu Bắc Hiền bước ra từ đằng sau bàn làm việc rồi đi tới trước mặt cậu, nụ cười dễ chịu như gió xuân: “Không cần phải khách sáo với tôi.”

Lăng Hàm đang nghĩ xem nên nói gì, Chu Bắc Hiền đã nói trước: “Tôi còn có việc, cậu đi trước đi.”

Hở? Lăng Hàm cho rằng Chu Bắc Hiền sẽ lập tức tán tỉnh mình, không ngờ lại thu tay? Việc này có chút nằm ngoài dự liệu của cậu.

Tuy rằng ngoài ý muốn nhưng cậu lại thở phào nhẹ nhõm, cậu thực sự lười ứng phó với Chu Bắc Hiền, thật ra cậu có chút tò mò không biết Chu Bắc Hiền với Y Tự có cãi nhau hay không, nhưng chắc chắn chuyện này cậu không thể hỏi được.

Vậy nên Lăng Hàm nói một câu “tôi đi đây” rồi dứt khoát quay đầu rời đi, cực kì mạnh mẽ.

Sau đó nhớ lại, chắc là Chu Bắc Hiền không muốn thể hiện quá suồng sã, nếu như hắn không tán tỉnh cậu thì chắc là định xài chiêu lạt mềm buộc chặt rồi.

Lăng Hàm cười nhạt.

Quả nhiên Chu Bắc Hiền không nuốt lời, Lăng Hàm nhanh chóng nhận được thông báo của phòng hành chính bảo cậu đi xem nhà. Mấy nghệ sĩ nhỏ vô danh làm gì được đối xử như vậy, thường thường là sẽ bị phân thẳng đến ký túc xá, trước khi bước vào ở hoàn toàn không biết mình sẽ ở chỗ nào.

Vừa khéo, người đi xem nhà với cậu lại là cô em lễ tân cậu rất quen thuộc kia. Em gái này có tính cách hoạt bát, tin tức lanh lẹ, hơn nữa cũng thân thiết với Lăng Hàm. Cô nàng tỏ ra kinh ngạc khi thấy Lăng Hàm có thể đi được đến bước này, lập tức truy hỏi xem có phải nguyên nhân là do được Chu Thành cất nhắc hay không.

Lăng Hàm câm nín nhìn trời, cậu nói mấy câu chọc cười em gái kia rồi xem xét nhà cửa một lúc lâu, cuối cùng chọn được một căn nhà hai phòng ngủ một phòng khách ở một khu chung cư tương đối yên tĩnh.

Từ lúc xin đến lúc phê chuẩn chỉ mất một ngày, lúc Lăng Hàm về nhà dọn đồ đạc, Tưởng Nghị còn cảm thấy không thể tin nổi.

“Nhanh vậy sao?”

Lăng Hàm gật đầu.

Tưởng Nghị gãi gãi đầu, thoáng nghi ngờ: “Chẳng phải là cần trên dưới một tuần sao?”

Lăng Hàm: “... Tôi giỏi chọn thời cơ mà.”

Đâu thể nói là do Chu Bắc Hiền mở cửa sau chứ.

Thu dọn đồ đạc chuyển nhà xong, Lăng Hàm lại về công ty quay một cái quảng cáo. Cậu có cảm giác như mình đang được cưng chiều, không ngờ cậu lại được quay quảng cáo. A Khôn bóng gió nói cho cậu biết đây là ý của Chu Bắc Hiền. Cùng lúc đó bộ phim “Vô Huyền” cũng bắt đầu được tuyên truyền rầm rộ trên mạng internet, Lăng Hàm may mắn được mời đi dự sự kiện, không biết vô tình hay cố ý mà Y Tự không có mặt ở sự kiện đó.

Lăng Hàm nghĩ có lẽ Chu Bắc Hiền đã phát hiện ra điều gì đó nên cố ý tách bọn họ ra.

Nhận quảng cáo với tuyên truyền rồi nên Lăng Hàm thật sự bận đến bù đầu, thoáng cái một tuần đã trôi qua. Trong khoảng thời gian này cậu không không gặp Lục Tư Nguyên, hai người cũng không có bất cứ liên lạc gì, dường như từ cái ngày cậu dọn ra ngoài thì hai người họ cũng cắt đứt liên lạc.

Hôm nay Lăng Hàm xong việc trở về chung cư thì đột nhiên nhận được điện thoại của Lục Tư Nguyên, lúc nhìn thấy tên người gọi hiện trên màn hình, Lăng Hàm có cảm giác không thể tin nổi.

“Lục Tư Nguyên.” Trái tim của Lăng Hàm đập thình thịch, cậu phát hiện thì ra mình chờ mong điện thoại của Lục Tư Nguyên đến thế, nhưng cậu nhanh chóng kìm lại những suy nghĩ khác thường kia.

Đầu bên kia trầm mặc một hồi mới lên lên tiếng: “Có tin tức của gã trai bao kia rồi.”

Lăng Hàm không phản ứng kịp: “Trai bao gì cơ?”

“Là cái người đã hãm hại Bạch Tử Sách.” Lục Tư Nguyên nói.

Lăng Hàm lập tức đứng dậy, hai mắt trợn to: “Anh nói là... cái gã trai bao trong vụ scandal gọi trai bao năm xưa sao?”

“Không sai.”

Lăng Hàm mông lung, vẫn chưa thể tin được lời anh nói: “Sao anh tìm được?”

“Tôi đang ở dưới lầu, chúng ta cùng đi gặp đi.”

Lục Tư Nguyên đang ở dưới lầu?

Lăng Hàm ngẩn ra, thuận miệng đáp: “Được, tôi xuống ngay đây.”

Sau khi cúp máy, Lăng Hàm cầm chìa khóa rồi vọt ra ngoài, nhanh chóng đi xuống lầu, sau đó thấy chiếc xe của Lục Tư Nguyên đang đậu ở ven đường cạnh cửa chính.

Lăng Hàm dừng một chút, sau đó chậm rãi đi tới gõ một cái lên cửa kính xe.

Lục Tư Nguyên hạ kính xuống, thản nhiên nói: “Lên xe đi.”

Ánh đèn đường rực rỡ trong màn đêm, gương mặt của Lục Tư Nguyên đẹp đến độ vô thực, lúc này trời đã sắp vào đông nên không khí hơi lạnh, anh mặc một cái áo len cổ cao màu xám, nhìn qua có vẻ lạnh lùng cấm dục.

Mới chỉ một tuần không gặp mà Lăng Hàm lại bị vẻ đẹp trai của Lục Tư Nguyên làm cho giật mình, nhưng cậu tỉnh táo lại rất nhanh, không chờ nổi hỏi thẳng: “Thật sự tìm được tung tích tên trai bao đó rồi sao?”

Nhịp tim của Lăng Hàm đập rất nhanh khi hỏi câu hỏi đó, ánh mắt không tự chủ nhìn chằm chằm Lục Tư Nguyên, chỉ sợ anh sẽ nói ra lời khiến người ta thất vọng.

Lục Tư Nguyên gật đầu: “Thật.”

Lăng Hàm vội vã mở cửa rồi ngồi lên xe, cuống cuồng nói: “Đi thôi.”

Lục Tư Nguyên bất ngờ hơi nghiêng người về phía cậu, Lăng Hàm thấy anh tới gần như vậy tim lại càng đập nhanh hơn, lắp ba lắp bắp nói: “Làm... làm gì vậy?”

Lục Tư Nguyên vươn cánh tay thon dài của mình cài chắc đai an toàn cho cậu, sau đó ngồi thẳng người nổ máy.

Lăng Hàm: “...”

Thì ra là cài dây an toàn, nói thẳng ra là được... không phải, chỉ cần nhắc cậu một câu là được mà.

Trong lòng Lăng Hàm có chút khác thường, cậu khẽ cựa mình, làm bộ như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Chiếc xe lái về phía trước, tốc độ càng lúc càng nhanh. Ngọn đèn đường sáng chói, gió lạnh hiu hiu lùa vào từ cửa sổ khiến Lăng Hàm rụt cổ một cái.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play