"Nếu tên nhóc ấy có thân phận bình thường, gặp phải chuyện này có phải sẽ phải ngậm bồ hòn làm ngọt đúng không?” Cục trưởng Điền nhìn chằm chằm vào Diêu Chí Khang rồi chậm rãi nói.

Cục trưởng Điền vừa mở lời thì Diêu Chí Khang bỗng giật nảy mình, cứ như là ông ta đang nằm mơ lại bị đánh thức vậy. Thời gian Cục trưởng Điền nói cũng chỉ ngắn ngủi vài giây, thế nhưng toàn thân Diêu Chí Khang lại toát mồ hôi hột.

Ý của Cục trưởng Điền là nếu Tống Triều Dương chỉ là một người bình thường thì sao mà ông lại có thể đưa con trai tới đây thỉnh tội, cầu xin lãnh đạo ra mặt điều giải được cơ chứ. Trong lòng ông ta nghĩ gì, lãnh đạo biết rất rõ.

Diêu Chí Khang chỉ cúi đầu không nói gì, ông ta giống như một bức tượng điêu khắc đứng trên sàn, đến ngay cả việc lau mồ hôi trên trán cũng không dám làm.

“Còn cả chuyện hành hình ép cung nữa.” Cục trưởng Điền ngừng lại một lúc rồi nói tiếp: “Rốt cuộc là người của đội phòng chống ma tuý nảy sinh ý nghĩ nhất thời hay còn có nguyên nhân gì trong đó mà không để người khác biết được?” Cục trưởng Điền chau mày rồi lạnh lùng nói.

Diêu Chí Khang há mồm ra nhưng lại phát hiện đầu óc mình trống rỗng, ông ta không biết phải trả lời thế nào.

“Đừng có mà định lừa gạt tôi, người ta làm gì, cậu biết rất rõ. Muốn điều tra nội tình bên trong hoàn toàn chẳng phải chuyện gì khó cả!” Sắc mặt của Cục trưởng Điền lại càng thêm lạnh lùng.

Diêu Chí Khang thất kinh, mặt mũi ông ta bị doạ cho tái mét. Trước khi tới gặp Cục trưởng Điền, ông ta còn định lấp liếm cho qua vụ này, thế nhưng lại chẳng ngờ là ánh mắt của lãnh đạo tựa như ngọn đuốc, căn bản là không để ông ta có thể giở trò ma mãnh.

Đúng đấy! Người ta chịu cái thiệt lớn như vậy, làm gì có chuyện khoanh tay ngồi nhìn? Tuy nói là hai cảnh sát đích thân ra tay bị đánh cho đến nỗi phải nhập viện, nhưng tên đầu sỏ vẫn chưa tìm ra được. Dựa vào gia thế của người ta thì làm gì có chuyện nén cục tức này.

Diêu Chí Khang hận một nỗi không thể quỳ sụp xuống khóc lóc nức nở, lắp bắp nói: “Đều là cho thằng ranh này gây ra, tôi cũng chỉ vừa mới biết. Đây là chuyện mà nó và thư ký của tôi gây nên!”

Nhìn sắc mặt của Cục trưởng Điền càng lúc càng khó coi, Diêu Chí Khang kích động vỗ vỗ ngực rồi căng thẳng đảm bảo nói: “Cục trưởng cứ yên tâm, bất kể là Diêu Kim Tiền hay Tôn Cương thì tôi tuyệt đối cũng sẽ không nể nang, đáng bị phán như nào thì phán, đáng bị cách chức thì cách chức…!”

Cục trưởng Điền nghi hoặc nhìn Diêu Chí Khang. Nếu Diêu Chí Khang thực sự thiết diện vô tư như vậy, thật sự ra tay không chút nương tình với con trai như vậy, thì cậu ta còn tới tìm ông làm gì?

Nhưng ngẫm lại thì Cục trưởng Điền liền hiểu ra mọi chuyện. Riêng mình Lý Hương Quân đối với Diêu Chí Khang mà nói đã là một nhân vật vô cùng đáng gờm. Bản thân Diêu Chí Khang không sạch sẽ, nếu để Lý Hương Quân dùng quan hệ thông thiên của mình điều tra Diêu Chí Khang thì nhất định là sẽ lòi ra được khuyết điểm. Kết quả khi đó còn thê thảm hơn cả bây giờ!

Bất luận là cậu ta suy nghĩ từ góc độ nào thì chuyện này cũng vẫn phải giải quyết. Cục trưởng Điền trợn mắt lên nhìn Diêu Chí Khang rồi gọi cho Lý Hương Quân.

“Đang làm gì đấy, cô nhóc?” Điện thoại được kết nối xong, Cục trưởng Điền nói.

“Cháu đang ở Chi cục khu Bắc ạ!” Lý Hương Quân đang giúp thám tử Tiết chỉnh lý hồ sơ nói.

“Đến chỗ chú một lát đi! Vụ án có kết quả rồi!” Cục trưởng Điền nói.

“Dạ?” Lý Hương Quân bỗng ngây ra. Bản thân cô còn chưa tìm được manh mối gì mà đã lại có kết quả ở chỗ Cục trưởng Điền rồi, sao mà cô không kinh ngạc được cơ chứ.

“Cháu bảo cậu Tiết đi cùng luôn nhé!” Cục trưởng Điền bổ sung thêm: “Chú không nói rõ qua điện thoại được, cháu tới đây là biết thôi!” Nói xong ông liền cúp máy.

Lý Hương Quân tay cầm điện thoại, cô ngồi ngây ra một lúc lâu không nói gì. Thám tử Tiết ở đối diện cảm thấy kỳ lạ, ông khẽ hỏi: “Sao vậy?”

Lý Hương Quân liền thoát ra khỏi sự trầm tư, cô nhìn thám tử Tiết rồi nói: “Là điện thoại của Cục trưởng Điền, ông ấy nói là đã có kết quả vụ án của Tống Triều Dương rồi, bảo cháu và chú cùng qua đó!”

“Vụ án có kết quả rồi sao?” Thám tử Tiết bất giác chau mày lại, vô thức hỏi. Nhất thời ông vẫn không hiểu được, chỉ có vài tiếng ngắn ngủi thôi mà rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra?

“Mình đi thôi, chú Tiết, đến chỗ Cục trưởng Điền là rõ ngay ấy mà! Dù sao cũng là chuyện tốt, không phải sao?” Lý Hương Quân cười nói.

“Cũng được!” Thám tử Tiết gật đầu tán thành: “Nói không chừng kẻ chủ mưu thật sự đằng sau vì không chịu được áp lực nên đã chủ động tới tìm Cục trưởng Điền tự thú rồi!” Thám tử Tiết nói đùa. Bất kể là Lý Hương Quân hay thám tử Tiết đều không ngờ rằng câu nói tựa như đùa này lại cực kỳ gần với sự thật.

Khi Lý Hương Quân tới văn phòng của Cục trưởng Điền ở công an thành phố thì Diêu Chí Khang đang ngồi ngây ra đờ đẫn trên ghế sô pha. Hai mắt ông ta trống rỗng, mặt mũi không chút biểu cảm, sắc mặt cũng rất xấu, tựa như bỗng nhiên già đi vài tuổi vậy.

Nhìn thấy Lý Hương Quân đi vào xong, Diêu Chí Khang đột nhiên đứng phắt dậy. Ông định nói gì đó nhưng há mồm ra xong lại chẳng biết nên nói gì với Lý Hương Quân. Lý Hương Quân chưa từng gặp Diêu Chí Khang nên cô chỉ lễ phép gật đầu rồi chào hỏi Cục trưởng Điền.

Nhưng do tính chất công việc nên thám tử Tiết đã gặp Diêu Chí Khang vài lần rồi. Vừa bước vào nhìn thấy Cục trưởng Diêu của Chi cục khu Bắc thì thám tử Tiết cũng đã có được suy đoán trong lòng.

Tống Triều Dương đoán kẻ hãm hại cậu sử dụng ma tuý rất có khả năng là người trong Ngũ Phúc, hoặc giả là toàn bộ đám đó. Cậu bí mật truyền tin vào tay thám tử Tiết, nói chính là Cục trưởng Diêu ở trước mắt đây. Cục trưởng Điền gọi ông tới nói là vụ án có tiến triển, đã vậy Cục trưởng Diêu còn có mặt ở đây, vậy thì chắc chắn là ông ta đã moi được thông tin gì từ miệng Diêu Kim Tiền rồi.

“Chào anh, Cục trưởng Diêu!” Thám tử Tiết chào một tiếng, Lý Hương Quân đang nói chuyện với Cục trưởng Điền liền hồ nghi quay đầu lại, nhìn chằm chằm vào Diêu Chí Khang. Trong thông tin mà Tống Triều Dương giấu cảnh sát Chi cục khu Tây truyền ra ngoài, nhân vật mấu chốt chính là Diêu Kim Tiền. Mà phụ thân của Diêu Kim Tiền lại chính là Cục trưởng Chi cục khu Tây, không phải là người mặc cảnh phục ở trước mặt cô đấy chứ!

Nhìn thấy ánh mắt không thiện cảm của Lý Hương Quân, Diêu Chí Khang giật thót tim. Ông ta biết cô gái xinh đẹp này chính là Lý Hương Quân, nhưng Lý Hương Quân không hề biết ông ta. Bất luận là cô làm nghề gì thì khi nhìn người bình thường cũng sẽ không có ánh mắt đầy vẻ thù địch như vậy. Lẽ nào đối phương đã điều tra ra được chuyện gì rồi sao?

Cục trưởng Điền nhìn thấy ánh mắt của mấy người họ nhưng vẫn chào hỏi như không có chuyện gì xảy ra: “Ngồi đi, ngồi đi đã, cậu Tiết cũng ngồi đi!”

“Ba cháu gần đây sức khoẻ thế nào?” Cục trưởng Điền nhìn Lý Hương Quân cười nói: “Từ lúc ông ấy về hưu thì bọn chú không hề gặp nhau.”

“Vẫn ổn ạ!” Lý Hương Quân nói: “Ngày nào cũng tưới hoa, trồng cây, viết chữ, khá hơn hồi trước nhiều!”

“Đúng vậy đó, làm ngành này của chúng ta chỉ cần ngày nào chưa về hưu thì tuyệt đối không thảnh thơi được. Chú vô cùng ngưỡng mộ cuộc sống lúc này của ba cháu!” Cục trưởng Điền nói.

Hàn huyên vài câu xong, Cục trưởng Điền nhìn Diêu Chí Khang rồi nói với Lý Hương Quân: “Đây là cậu Diêu ở Chi cục khu Tây, tình hình cụ thể ra sao thì để cậu ta nói với cháu!”

Diêu Chí Khang ngẩng đầu lên, đang định nói thì ông lại bị Lý Hương Quân ngắt lời: “Đợi đã, Cục trưởng Diêu! Đương sự của tôi là Tống Triều Dương bây giờ đang bị giam trong Cục của các ngài! Ngài định nói chuyện có liên quan tới Tống Triều Dương phải không?”

Cục trưởng Diêu gật đầu: “Tôi vừa biết được vài chuyện có liên quan tới vụ án của Tống Triều Dương. Về cơ bản vụ án đã sáng tỏ rồi nên tôi mới mời luật sư Lý tới đây!”

“Ngài nói đi!” Lý Hương Quân gật đầu, hồ nghi nhìn Diêu Chí Khang.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play