Chú cảnh sát đứng im ở cửa, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Hứa Tất Thành.
“Chú tưởng tôi không dám bắn sao?” Sắc mặt của Hứa Tất Thành ngày càng sa sầm lại, anh lạnh lùng nói: “Chú đừng ép tôi!”
“Lẽ nào anh còn muốn diệt khẩu sao?” Chú cảnh sát cảm thấy không thể tin nổi, ông ta trợn tròn mắt lên hỏi.
“Với thân phận của tôi thì tôi có thể tìm được vô số lý do!” Đôi mắt của Hứa Tất Thành ngày càng sáng lên: “Vậy nên đừng có ép tôi!”
Cảnh sát trực ban càng lúc càng sợ hãi, cậu ta chầm chậm giơ hai tay lên nói với chú cảnh sát lớn tuổi: “Chú Toàn à, chú đừng quá kích động!” Rồi anh ta lại chầm chậm quay đầu lại nói với Hứa Tất Thành đang giơ súng lên: “Lãnh đạo à, cũng xin anh bình tĩnh lại!”
Hứa Tất Thành và chú cảnh sát đứng im, cảnh sát trực ban lo lắng nói: “Chú Toàn, chú mau vào đây, người ta có giấy phép giết người đó…”
Chú cảnh sát bước hai bước về phía trước rồi dùng gót chân đá vào cánh cửa phòng giam để đóng lại.
“Cậu ta là con cháu của cậu sao?” Chú cảnh sát nhìn Tống Triều Dương rồi hỏi Hứa Tất Thành.
Tống Triều Dương đứng dậy, trong tay cậu vẫn đang cầm dùi cui cao su và dùi cui điện. Trên đầu, trên mặt và cả cổ cậu có những vết bầm tím, ở trán còn sưng một cục to đùng. Khoé miệng cậu còn có cả vết máu chưa lau sạch. Hai vệt máu bị Tiểu Vũ đánh bởi dùi cui điện đập thẳng vào mắt.
Nếu chỉ là quan hệ đơn thuần, không có quan hệ sâu sắc gì thì sẽ chẳng có ai chĩa súng vào đồng nghiệp của mình cả, chuyện này nếu để sau truy cứu ra không những anh sẽ bị đuổi việc mà còn có khả năng phải ngồi tù.
“Không phải!” Hứa Tất Thành lắc đầu rồi cất súng đi. Sau đó, anh lại rút một hộp thuốc ra đưa cho cảnh sát trực ban và chú cảnh sát lớn tuổi mỗi người một điếu.
“Sự việc xảy ra tôi cũng bất lực, quả thật là tôi không còn cách nào khác!” Hứa Tất Thành thở dài một hơi rồi nói: “Xin hai vị thông cảm cho!”
“Vậy cậu ta là gì của anh?” Chú cảnh sát xua tay, ông ta hoàn toàn không nhận điếu thuốc mà Hứa Tất Thành đưa.
“Nợ cậu ta một ân tình!” Hứa Tất Thành lại thở dài nói.
“Hê hê hê….” Chú cảnh sát cười khẩy một tiếng, rõ ràng là ông không tin vào chuyện này.
Cảnh sát trực ban dùng bật lửa châm thuốc, cậu ta ngậm điếu thuốc ở mồm rồi khẽ ra hiệu bằng mắt với chú cảnh sát.
“Đừng có mà manh động! Súng tôi vẫn chưa khoá bảo hiểm đâu, cậu mà muốn cướp súng thì chẳng ai biết được là đạn sẽ bay về phía ai đâu!” Hứa Tất Thành nhìn viên cảnh sát trực ban rồi lùi về sau hai bước, anh châm điếu thuốc trong tay nói: “Đừng nói là tôi không cảnh báo các người, cỡ như các người có tới thêm hai người nữa thì cũng chẳng phải là đối thủ của người ta đâu. Hai người cứ nhìn hiện trường lúc này thì rõ!” Vừa nói anh vừa hất hàm xuống mặt đất đang tung toé linh kiện của chiếc ghế thẩm vấn rồi lại nhìn về phía Tống Triều Dương.
“Cậu ta thật sự lợi hại như vậy sao?” Chú cảnh sát nghi ngờ hỏi, nhưng ông ta vẫn chỉ đứng im tại chỗ không nhúc nhích, sau đó lại trợn mắt lên nhìn cậu cảnh sát trực ban.
“Nhìn thấy chưa!” Hứa Tất Thành nhìn hai người cảnh sát đó rồi nói với Tống Triều Dương: “Nếu để bọn họ chạy ra ngoài báo tin thì hôm nay cậu chết chắc rồi!”
Tống Triều Dương bước tới chỗ cánh cửa, còn Hứa Tất Thành lại đi tới chỗ Tiểu Vũ xem thương thế của hắn ta.
“Tôi cũng xem xem sao!” Chú cảnh sát cũng đi tới đó rồi nói với Hứa Tất Thành: “Anh yên tâm, tôi không làm bừa đâu. Chỉ là tôi lo lắng cho hai người nằm trên đất này thôi!”
Viên cảnh sát trực ban do dự một hồi rồi cũng qua đó xem.
Hứa Tất Thành không cản họ, anh đưa tay sờ vào động mạch ở cổ Tiểu Vũ rồi thầm thở phào nhẹ nhõm. Dựa vào kinh nghiệm của anh thì rất dễ thấy là Tiểu Vũ ngất đi do bị điện giật, người cậu ta chỉ có vết thương ngoài da, không đặc biệt nghiêm trọng.
Chú cảnh sát vén mí mắt Tiểu Vũ lên rồi lại thăm dò hơi thở của cậu ta. Cuối cùng ông cởi khuy áo ở trên người Tiểu Vũ ra. Trước ngực và sau lưng cậu ta đều là những vệt tím bầm. Dựa vào kinh nghiệm của ông thì những vết thương này đều do dùi cui cao su gây nên.
Ngoài vết thương bầm tím ở ngoài da thì còn có vết thương bị chích bởi dùi cui điện. Đây là nguyên nhân khiến Tiểu Vũ ngất đi. Thiết nghĩ vết thương trên người đội phó Triệu cũng vậy.
“Hê hê hê…” Chú cảnh sát cười khẩy một hồi rồi nheo mắt lại nói với Tống Triều Dương: “Tôi làm cảnh sát hơn nửa đời người rồi, lần đầu tiên chứng kiến chuyện như thế này, cậu bản lĩnh lắm đấy…”
Tống Triều Dương cũng cười nhạt theo: “Đến khi chú biết rõ chân tướng sự việc thì nói câu đó với cháu cũng chưa muộn!”
Hứa Tất Thành trợn mắt lên nhìn Tống Triều Dương rồi lấy điện thoại ra bấm số gọi nhanh.
“Chị à, chị cho em số điện thoại của Lý Hương Quân, em cần gấp!” Hứa Tất Thành vội nói.
“Sao thế! Em tìm Hương Quân làm gì vậy!” Đầu dây bên kia vọng lên giọng nói của Hứa Chỉ Lan. Bây giờ Lý Hương Quân vô cùng phản cảm với người nhà của bà, hơn nữa thì Hứa Tất Thành và Lý Hương Quân cũng chưa từng tiếp xúc với nhau. Hứa Chỉ Lan hoàn toàn có thể tưởng tượng ra sự căm ghét tột độ của Lý Hương Quân. Bây giờ mà Hứa Tất Thành gọi điện cho cô thì chắc chắn sẽ bị chế giễu khinh bỉ.
“Nhất thời em cũng không nói rõ với chị được!” Hứa Tất Thành nói: “Chị cứ đưa số điện thoại cho em, xong việc nói sau!”
Hứa Tất Thành cúp máy xong, Tống Triều Dương liền hỏi: “Anh tìm Lý Hương Quân làm gì vậy? Anh quen chị ta sao?”
“Cậu vẫn còn rảnh rỗi quản chuyện này à?” Hứa Tất Thành thất vọng nói: “Mẹ nhà cậu, gây ra hoạ lớn thế này, dựa vào một mình ông đây sao mà đỡ cho cậu được. Ông đây chỉ biết trong số người mà cậu quen thì Lý Hương Quân có quan hệ cứng nhất. Tôi không tìm cô ta thì tìm ai bây giờ?”
Tống Triều Dương há miệng nhưng lại không nói gì. Cậu không biết là Lý Hương Quân có thể cứu được cậu hay không nữa, nhưng cậu rất hy vọng là có thể truyền tin về tình hình hiện tại của cậu ra ngoài thông qua Lý Hương Quân, mặc dù cậu rất hoài nghi không biết là suy đoán của mình có chính xác hay không.
Hứa Tất Thành lại gọi điện, lần này là cho Lý Hương Quân.
“Ai vậy?” Đầu dây bên kia vọng lại giọng nói của Lý Hương Quân, có thể nghe ra được là cô cảm thấy rất khó chịu.
“Tôi là Hứa Tất Thành, cậu của Lý Tương Tư!” Hứa Tất Thành nhanh chóng nói tiếp, anh không để cho Lý Hương Quân có cơ hội được hỏi lại: “Cô hãy tới đội phòng chống ma tuý bằng tốc độ nhanh nhất có thể đi, Tống Triều Dương xảy ra chuyện rồi!”
“Ở cục cảnh sát thì có thể xảy ra chuyện gì được chứ?” Lý Hương Quân hỏi ngược lại, chuyện đầu tiên cô nghĩ tới đó là liệu có phải Tống Triều Dương bị người ta đánh rồi không.
Nhưng ngẫm lại thì cô lại thấy chuyện này là không thế. Tống Triều Dương được đích thân đội trưởng Hàn đưa về đội phòng chống ma tuý. Đội trưởng Hàn cũng tận mắt trông thấy vụ án này đã kinh động tới Cục trưởng thành phố, cảnh sát của đội phòng chống ma tuý có lẽ sẽ không làm những chuyện như là tra tấn ép cung đâu.
“Tống Triều Dương tấn công cảnh sát, hai cảnh sát thẩm vấn cậu ta đều bị cậu ta giày vò tới mức ngất xỉu đi rồi, hơn nữa còn thương tích đầy mình...” Hứa Tất Thành thở dài một tiếng rồi nói: “Nếu cô mà không nhanh tới đây thì cảnh sát vũ trang phòng chống bạo động sẽ tới đó!”
“Anh ở đó chờ tôi, tôi sẽ đến ngay!” Lý Hương Quân vội nói. Tuy Hứa Tất Thành nói rất ngắn gọn nhưng từ nhỏ cô đã chứng kiến quá nhiều những chuyện thế này rồi. Lý Hương Quân lập tức hiểu rõ được mức độ nghiêm trọng của sự việc. Tống Triều Dương không chỉ đánh cảnh sát mà lại còn đánh đến mức khiến họ hôn mê. Bất kỳ một cảnh sát nào cũng sẽ đều nhận định rằng cậu ta có khuynh hướng vượt ngục, điều này có thể xử bắn ngay tại chỗ.
Hứa Tất Thành cúp máy xong liền ngồi xuống chiếc giường của nhà giam. Anh lại hút một điếu nữa, anh rít một hơi thật sâu.
“Hai tên vô dụng này sao lại không mang súng bắn chết cậu luôn nhỉ?” Hứa Tất Thành nhìn Tống Triều Dương rồi căm phẫn nói.
Tống Triều Dương thở dài một tiếng rồi nói: “Nếu có thể làm lại thì em cũng không muốn lớn chuyện đến như này! Manh động là ma quỷ!”
Bản thân cậu trước giờ luôn bình tĩnh mưu mẹo, tại sao lại làm ra chuyện điên rồ như thế này được cơ chứ? Xém chút đã giết chết người rồi! Tống Triều Dương nhìn đôi tay suýt nữa đã bóp chết Tiểu Vũ của mình mà thầm hoài nghi trong lòng.
Nhưng nếu sự việc có thể làm lại thì Tống Triều Dương tuyệt đối sẽ không khoanh tay chịu trận mà không phản đòn.
“Sao thế?” Hứa Tất Thành đứng lên, chau mày nhìn Tống Triều Dương hỏi: “Mẹ nhà cậu, nói thật với ông nhanh lên, không được sót chữ nào cả!”
“Bọn họ dùng thủ đoạn với em, thực sự là em không nhẫn nhịn được nên mới phản kháng!” Tống Triều Dương bình tĩnh nói.
Hứa Tất Thành đưa mắt nhìn một lượt nhà giam. Quạt gió và xô nước đều vứt ở góc gần tường. Bốn cái máy sưởi còn chưa được cất đi, vẫn toả ra hơi ấm sót lại. Còn cả dùi cui điện và dùi cui cao su cùng những linh kiện của ghế thẩm vấn vương vãi khắp nơi trên sàn nữa.
Vừa nhìn thấy những thứ này, Hứa Tất Thành liền hiểu ngay ra là đã xảy ra chuyện gì. Những thứ này rất thường thấy ở cục cảnh sát, thủ đoạn mà bọn họ dùng cũng chỉ có mấy cái đó mà thôi.
Hứa Tất Thành chau mày lại, cái mà anh không hiểu đó là dựa vào tính cách và phong cách hành sự của Tống Triều Dương thì đáng lẽ cậu phải nghĩ đến kết cục có thể xảy ra sau khi bị bắt mới đúng. Cậu đáng lẽ phải có đề phòng và cảnh cáo.
Những chuyện này chờ Lý Hương Quân tới rồi ắt sẽ biết. Cái mà Hứa Tất Thành muốn biết lúc này là: giữa hai viên cảnh sát đang hôn mê bất tỉnh trên sàn và Tống Triều Dương rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT