Thám tử Tiết liệt kê tên của Mục Đức Cao và anh em Ngũ Phúc lên giấy, sau đó đưa cho trợ lý.

“Trước tiên, điều tra lịch sử cuộc gọi gần đây của mấy người này, liệt ra toàn bộ người liên lạc, xem thử có nhân vật khả nghi nào không.”

“Thứ hai, thông qua hệ thống mạng, trích toàn bộ camera giám sát xung quanh nhà trường, tập trung tìm kiếm tung tích của thầy giáo đầu trọc và bác sĩ, ngoài ra, tìm thử xem sáu người này có tiếp xúc qua với nhân vật khả nghi nào ở xung quanh trường không!”

Thám tử Tiết ra lệnh cho trợ lý. Trợ lý nghe đến nỗi há hốc mồm miệng, điểm mấu chốt là lượng công việc quá tải. Việc đầu tiên còn đỡ, chỉ thông qua số điện thoại để tìm kiếm chủ nhân sử dụng dãy số đó, sau đó thẩm định thân phận của chủ nhân sở hữu số điện thoại.

Nhưng việc thứ hai chẳng dễ tí nào. Theo sự phỏng đoán thấp nhất ở xung quanh nhà trường, tối thiểu cũng vài trăm cái đầu. Muốn xem xét toàn bộ, tất cả đội viên ít nhất phải tăng ca mấy hôm mới xong.

“Đúng là ngốc quá đi!” Thám tử Tiết mắng mỏ một câu, “Chỉ cần trích ra đoạn thu hình sau khi xảy ra xung đột giữa Tống Triều Dương và anh em Ngũ Phúc cho đến trước buổi trưa hôm nay, và chỉ cần xác định khoảng thời gian lên lớp của mấy người này, thì có thể bỏ qua rất nhiều rồi…”

Trợ lý dùng sức đập vài phát vào trán, cười ngại ngùng với Lý Hương Quân.

“Làm như vậy có được không?” Lý Hương Quân bên cạnh nghi ngờ hỏi, cô cảm thấy cách của thám tử Tiết có chút mò kim đáy bể.

Thám tử Tiết không trả lời trực tiếp, “90% trở lên của các vụ trọng án đại án nghi án, đều thông qua những chi tiết không bắt mắt để phá giải. Thông thường các tình tiết không được chú ý nhiều sẽ nảy sinh tác dụng quan trọng!”

“Nếu đã nghi ngờ mấy đứa học sinh này, chẳng phải nên tập trung giám sát hành tung hiện giờ của bọn họ hay sao?” Lý Hương Quân hỏi tiếp.

Thám tử Tiết cười ha hả một tiếng, “Nếu vụ việc này thật sự do bọn họ làm, vậy bây giờ bọn họ sẽ cẩn thận hơn bất kỳ ai, sẽ không dễ dàng lộ ra sơ hở. Nhưng trước khi gây án, cũng chính là lúc lên kế hoạch gây án, tâm lý cảnh giới và đề phòng không nặng như hiện tại, như vậy, manh mối để lại sẽ nhiều hơn.”

Lý Hương Quân bỗng nhiên gật đầu tỉnh ngộ.

Thám tử Tiết nói tiếp, “Giả sử Tống Triều Dương bị hãm hại, muốn tẩy sạch hiềm nghi trên người cậu ta, chỉ còn hai cách mà thôi.”

“Một là tìm được hai người đóng giả thầy giáo thể dục và bác sĩ, chứng minh Tống Triều Dương bị kẻ khác tiêm chất cấm vào người, chứ không phải bản thân chủ động hút hít…”

“Hai là tìm được người giấu chất cấm vào cặp của cậu ta. Bây giờ thông tin duy nhất có lợi cho cậu ta, chính là trên chai thuốc chứa chất cấm không có bất kì dấu vân tay nào, cho dù là cậu ta, hay là của người khác…” Thám tử Tiết nói mạch lạc rõ ràng.

“Cám ơn anh Tôn!” Trong một căn phòng riêng của nhà hàng gần trường học, Diêu Kim Tiền cười cúp máy, ngồi cạnh còn có bốn người khác trong anh em Ngũ Phúc.

“Sao rồi?” Lưu Tự Phi bên cạnh hỏi.

“Người đã bị bắt, những chuyện khác được sắp xếp ổn thỏa rồi!” Diêu Kim Tiền đắc ý cười thêm vài tiếng, “Ha ha ha, Tống Triều Dương, ông nội mày sẽ từ từ cho mày một trận…”

“Tốt…” Mấy người kia cũng hưng phấn suýt nhảy cẫng lên.

“Diêu, có thể tìm cách cho bọn tao vào đó không, đánh tên tiểu tử kia một trận no đòn trước đã?” Gấu Mập hỏi.

Diêu Kim Tiền trầm ngâm vài giây rồi nói: “Bây giờ tao cũng hận không thể xách một thùng nước tiểu, đổ cho thằng khốn kia uống hết. Nhưng tốt nhất hãy đợi thêm, quan trọng là một nhân tố không chắc chắn lắm như Lý Tương Tư vẫn còn tồn tại. Đừng vì một phút giây vui mừng khiến cả bọn bị bại lộ. Chờ mấy ngày xem tình hình ra sao, chờ đến ngày thằng nhãi này thật sự bị buộc tội, bọn mình trả thù vẫn chưa muộn!”

“Làm theo lời thằng tư nói đi!” Lưu Tự Phi đập mạnh lên bàn bảo, “Thù nhất định phải trả, nhưng không vội một hai ngày!”

“Vả lại, dù hiện giờ bọn mình không tiện ra tay, nhưng cũng sẽ có người tiện ra tay mà, sao có thể để thằng khốn kia thoải mái quá, trong Cục, tao đã sắp xếp xong xuôi rồi, yên tâm đi.” Diêu Kim Tiền cười lạnh vài tiếng đáp.

Mấy người còn lại cười to phụ họa, sau đó bắt đầu nâng ly đẩy cốc, vui vẻ uống mừng.

“Đội phó Triệu!” Một cảnh sát trực ở phòng giam đang cầm điện thoại lướt, nghe có tiếng người bước vào, ngẩng đầu nhìn, thì ra là phó đội trưởng Triệu và Tiểu Vũ.

Cảnh sát trực ban cất điện thoại, đứng dậy theo thói quen. Phó đội trưởng Triệu bất chợt cau mày: “Tôi đã nhắc đi nhắc lại rồi, thời gian làm việc không được phép chơi điện thoại, chính những người như các cậu, ngày nào cũng xem chế độ như trò đùa, tác phòng kỷ luật của cảnh sát chính là bị phá hoại thế này đây…”

Cảnh sát trực ban cúi thấp đầu, ngượng ngùng đứng tại chỗ nghe lời giáo huấn của đội phó Triệu. Phó đội trưởng Triệu không nhìn thấy sắc mặt chán ghét trên mặt cậu ta.

“Đi, lấy một chiếc ghế thẩm vấn qua đây.” Phó đội trưởng Triệu lạnh mặt ra lệnh.

“Vâng… vâng…” Cảnh sát trực ban cúi đầu tháo chạy ra ngoài.

“Cái quái gì… suốt ngày chỉ biết ra oai vênh mặt với đám cấp dưới, có bản lĩnh thì phá thêm vài vụ án đi…”

Rời khỏi phòng thẩm vấn, ngay chỗ khuất tầm nhìn của phó đội trưởng Triệu, cảnh sát trực ban bắt đầu hờn oán.

Tất cả ghế thẩm vấn trong đội được làm từ thép, không chỉ cứng cáp mà còn rất nặng nề, một người khiêng sẽ vô cùng tốn sức. Cảnh sát trực ban chửi rủa đảo một vòng ở phòng làm việc của đội, tìm được một chiếc ghế thẩm vấn gọn nhẹ bằng thép không gỉ.

“Sao lấy cái cũ vậy?” Thấy cảnh sát trực ban đẩy chiếc ghế thẩm vấn đó đến phòng giam, phó đội trưởng Triệu cau mày hỏi.

“Đội phó Triệu, cái mới thật sự đẩy không nổi…” Cảnh sát trực ban cười ngượng ngùng đáp.

“Cơm trưa cậu ăn là phân hay sao?” Đội phó Triệu mắng mỏ.

Cảnh sát trực ban cúi đầu, khuôn mặt tràn đầy sự phẫn nộ, nhưng đội phó Triệu không hề nhìn thấy.

“Tôi đi mang cái khác tới!” Cảnh sát trực ban cúi đầu nói.

“Được rồi, mang vào đi!” Đội phó Triệu hừ lạnh một tiếng, “Canh gác tốt ở bên ngoài, đừng cho những người khác vào đây! Cho dù có nghe thấy tiếng động gì, cũng đừng lấy làm lạ. Canh kĩ cửa của cậu là được!”

“Vâng, đã hiểu!” Cảnh sát trực ban trả lời. Cậu ta biết tên khốn này lại giở trò thủ đoạn với người tình nghi trong kia. Tội phạm tình nghi được đội phòng chống ma túy đưa về, không phải buôn thuốc, thì là chơi thuốc. Mười phần hết tám phần thuộc hai loại người này, cậu ta không có sự đồng cảm đối với những kẻ như thế. Nhưng cậu ta phản cảm với cách thức làm việc và quản lý thuộc hạ của đội phó Triệu.

“Đội phó, cầm món đồ này để làm gì vậy? Chẳng thà vào phòng thẩm vấn?” Sau khi cảnh sát trực ban rời khỏi, Tiểu Vũ nghi ngờ hỏi.

“Cậu thật ngu chết đi được!” Đội phó Triệu mắng mỏ một câu, “Trong phòng thẩm vấn toàn camera, sao giở trò được. Cho dù xóa thu hình đi, lỡ như có chuyện, bề trên điều tra được cũng khó mà giải thích!”

“Giở thủ đoạn thì dùng ghế thẩm vấn chi vậy, để nó nếm mùi mất ngủ trước là được rồi?” Tiểu Vũ nói tiếp.

“Chơi từng món thì phiền phức quá, vả lại thời gian không đủ!” Đội trưởng Triệu cau mày bảo, “Mấu chốt là tên tiểu tử này còn là đứa học sinh, khi dùng thủ đoạn đừng để quá nhiều người thấy được truyền ra ngoài, gây ảnh hưởng xấu!”

“Vâng!” Tiểu Vũ bừng tỉnh gật đầu. Khó trách đội phó Triệu chờ đội trưởng dẫn hầu hết những người khác đi ăn cơm mới tới hỏi cung tên tiểu tử này.

“Cho tên tiểu tử này nếm mùi thoải mái trước, cậu chuẩn bị đồ đi!” Đội phó Triệu dặn dò.

Tiểu Vũ gật đầu, ra ngoài trong giây lát, bèn cầm theo một chiếc quạt điện và một thùng nước đi vào.

“Ngồi dậy!” Đứng trước cửa sắt hàng rào của phòng giam, Tiểu Vũ quát to một tiếng.

Tống Triều Dương nằm trên giường, đôi mắt nhắm chặt, giống như đang ngủ. Không gian của phòng giam không lớn lắm, ngoại trừ một chiếc giường đơn sơ, còn có một hầm xí đơn giản bên vách ngăn.

Tống Triều Dương mở mắt, quay đầu, đưa mắt nhìn Tiểu Vũ và đội phó Triệu đứng ngoài phòng giam.

“Khốn kiếp, tưởng đang ở nhà à, con mẹ mày còn đánh giấc ngủ! Đôi tay ôm đầu, ngồi xổm!” Tiểu Vũ tiếp tục quát nạt.

“Chẳng phải khi nãy đã thẩm vấn rồi sao?” Tống Triều Dương bẻ người uể oải, ngồi dậy hỏi.

“Ui da, còn bày đặt chất vấn sao? Sao mà nhiều lời thế?” Tiểu Vũ chửi rủa một phen, mở cửa phòng giam.

“Bảo mày ngồi xuống, bộ điếc hay sao?” Tiểu Vũ mắng nhiếc.

Tống Triều Dương liếc Tiểu Vũ một phen, chậm rãi ngồi xuống.

“Mẹ kiếp, bảo mày ôm đầu! Nghe không hiểu lời nói của bố mày sao?” Tiểu Vũ tung một cước đá sang Tống Triều Dương đang ngồi.

Tống Triều Dương ngồi xổm, né sang một bước cực nhanh. Cú đá của Tiểu Vũ bị hụt, nhưng không ngờ dùng lực quá mạnh, không thu kịp tư thế, vấp ngã trên sàn đất.

“Ai cho mày tránh…” Tiểu Vũ nhớn nhác trở người bật dậy, rút cây dùi cui cao su ra, đánh bổ thẳng vào mặt của Tống Triều Dương.

Tiểu Vũ chỉ cảm thấy bàn tay mình bị siết chặt, nhìn kỹ, nửa phần đầu của cây dùi cui bị Tống Triều Dương nắm chặt trong tay.

Tiểu Vũ muốn giành lại cây dùi cui, nhưng phát hiện dù vận động hết sức lực toàn thân cũng không lay chuyển được nửa phần của Tống Triều Dương, giống như bức tượng tạc từ miếng đá hoa cương vậy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play