"Mẹ, con cũng muốn đi với cậu!” Lý Tương Tư bất mãn nói.

“Cháu đi cũng đâu giúp được gì, hãy cứ ngoan ngoãn cùng mẹ cháu về nhà!” Hứa Tất Thành nói, “Nếu không muốn để người khác chỉ trích thì hãy cố gắng làm theo quy trình. Chú đi gặp Tống Triều Dương còn có thể dùng thân phận đặc thù của mình để vào, nhưng cháu đi nữa thì phải nói thế nào?” Hứa Tất Thành hỏi ngược lại.

“Hừm! Lẽ nào cô cũng sẽ làm theo quy tắc sao?” Lý Tương Tư hỏi ngược lại.

“Cô ấy được nhiều người khen ngợi không phải vì gia thế. Phần lớn là vì cô ấy thuộc lòng và tôn trọng quy tắc.” Hứa Tất Thành trầm ngâm giây lát rồi nói.

Lý Tương Tư quay đầu đi. Cô cũng biết những gì Hứa Tất Thành nói là sự thật. Nếu như mình đi, rất có thể sẽ chỉ gây thêm phiền phức, không giúp được gì cả.

Phòng học đã bị phong tỏa thành hiện trường, những học sinh khác trong lớp đều bị xét hỏi, không thể học được tiết học buổi chiều. Lý Tương Tư cũng chỉ có thể về nhà.

“Mẹ, vừa rồi tại sao không để con nói chuyện với cô?’ Sau khi ngồi lên xe, Lý Tương Tư tức giận nói.

“Để con nói gì? Lẽ nào để một đứa nhóc như con cãi nhau với người lớn?’ Hứa Chỉ Lan hỏi.

“Cô và Tống Triều Dương có quan hệ gì? Dựa vào đâu mà không cho chúng ta lo việc của Tống Triều Dương?” Lý Tương Tư tức giận nói.

“Hà tất phải phân cao thấp trong lời nói, cậu của con không phải đã đi rồi sao?” Hứa Chỉ Lan lái xe nói.

“Nhưng con tức không chịu nổi! Cô ấy chẳng phải là cho rằng ông ngồi ở vị trí hiện tại không chịu về hưu, ảnh hưởng việc thăng tiến của ông hai, cuối cùng chỉ có thể chủ động âm thầm rút xuống…”

“Nói linh tinh gì chứ? Trẻ con như con thì biết gì?” Hứa Chỉ Lan nghiêm giọng nói.

“Mẹ, bây giờ con đã mười tám rồi, đừng cứ coi con là đứa trẻ không biết gì nữa có được không!” Lý Tương Tư bất mãn nói.

“Những việc này làm sao con biết?” Hứa Chỉ Lan nói.

“Hồi Tết, mẹ và ba con nói chuyện này ở phòng khách bị con nghe được…” Lý Tương Tư nói.

“Những lời thế này đừng bao giờ nói nữa, chỉ dựa vào mẹ và ba con cũng không có tư cách tham gia!” Hứa Chỉ Lan thận trọng nói với Lý Tương Tư.

“Đương nhiên là con hiểu đạo lý này, nhưng rõ ràng là việc của người lớn, tại sao cô lại trút giận lên đầu chúng ta!”

“Liên quan tới người thân nhất, có mấy ai có thể cân bằng tâm trạng? Đổi là chúng ta cũng vậy thôi, sau này gặp cô của con hãy thông cảm một chút, một thời gian nữa sẽ ổn!” Hứa Chỉ Lan thở dài một tiếng nói.

Hai ông lão là anh em ruột nhưng quan hệ không hòa hợp, giống như người xa lạ, trước đây nhờ sự nỗ lực của Lý Quán Kiệt, quan hệ của đời thứ hai có phần dịu lại, cũng thường xuyên qua lại. Nhưng từ sau khi ba của Lý Hương Quân tự động lui xuống, quan hệ giữa hai nhà lại trở nên căng thẳng. Hứa Chỉ Lan và chồng cũng thường xuyên thảo luận về vấn đề này nhưng cũng không có cách nào hay.

Hứa Chỉ Lan vốn muốn dẫn Lý Tương Tư tiếp tục đi truyền nước, nhưng Lý Tương Tư kiên quyết không chịu. Hai mẹ con liền về nhà.

Hứa Chỉ Lan và Lý Tương Tư về tới thư phòng, đóng cửa phòng lại, bảo mẫu biết được hai người chưa ăn cơm lập tức vào bếp chuẩn bị bữa trưa cho hai người.

“Bây giờ hãy nói rõ cho mẹ biết, việc của Tống Triều Dương rốt cuộc là thế nào?” Hứa Chỉ Lan nhíu mày hỏi, chỉ có ba bốn ngày ngắn ngủi, sao lại xảy ra nhiều việc tới vậy.

“Mục Đức Cao đố kỵ con và Tống Triều Dương thân thiết với nhau nên mới gây ra nhiều chuyện như vậy. Việc hôm nay cậu ta chắc chắn có liên quan!” Lý Tương Tư căm ghét nói.

“Tống Triều Dương nói với con sao?” Hứa Chỉ Lan hỏi.

“Tống Triều Dương sao có thể nói với con những việc này được, đều là do con đoán thôi!” Lý Tương Tư nói.

Việc Mục Đức Cao theo đuổi gắt gao Lý Tương Tư, Hứa Chỉ Lan biết rất rõ. Vì việc này, Hứa Tất Thành còn điều tra thân thế của Mục Đức Cao, sau đó cảnh cáo Lý Tương Tư, cố gắng không quá thân thiết với Mục Đức Cao. Dùng lời nói của Hứa Tất Thành là, Mục Đức Cao tâm địa không tốt, động cơ không đơn thuần.

Hứa Chỉ Lan có chút nghi hoặc, nói thế nào đi nữa cũng chỉ là một đám nhóc, sao lại có thể nghĩ ra được chủ ý nham hiểm, độc địa tới vậy.

“Có khi nào là Tống Triều Dương trước đây đã có những thói quen xấu đó không…” Hứa Chỉ Lan không dám chắc nói.

“Sao có thể được chứ?” Lý Tương Tư hỏi ngược lại.

“Có gì mà không thể chứ. Tống Triều Dương cũng xem là con nhà giàu, hơn nữa lại sống ở nước ngoài vài năm, huống hồ nhiều năm không có sự quản thúc của cha mẹ, một mình sinh sống. Có những thói quen xấu đó cũng bình thường.” Hứa Chỉ Lan nhíu mày nói.

“…”

Lý Tương Tư rất muốn phản bác vài câu nhưng không biết nên nói sao. Cô không hiểu nhiều về thân thế và hoàn cảnh của Tống Triều Dương, chỉ là nghe cậu Hứa Tất Thành nói sơ qua một lần, biết rằng ba mẹ của cậu ta đã qua đời, do bà nội nuôi lớn từ nhỏ, hai năm trước bà nội qua đời, chỉ có một người ông không mấy thân thiết sống ở nước ngoài.

“Sự thực mạnh hơn hùng biện, mọi điều rồi sẽ được phơi bày ra thôi!” Lý Tương Tư chun mũi nói.

Tống Triều Dương bị dẫn tới phòng thẩm vấn của đội phòng chống ma túy, một người cảnh sát khóa cậu lên ghế thẩm vấn, tay và chân đều có đeo còng.

Ghế thẩm vấn dùng ống thép hàn nối lại, phía trước là một chiếc bàn rộng chừng ba mươi centimet, Tống Triều Dương uể oải bò rạp trên bàn.

“Này, định coi nơi này là nhà chắc!” Người cảnh sát khóa Tống Triều Dương trên ghế thẩm vấn quát lớn một tiếng.

Tống Triều Dương lắc đầu, cố gắng để tập trung tinh thần. Cũng không phải cậu cố tình làm vậy, bộ dạng lúc này của cậu là phản ứng bình thường sau khi dùng ma túy, mệt mỏi, buồn ngủ, mất tập trung, tinh thần uể oải.

Đội trưởng Hàn ngồi trong phòng làm việc của mình, ngắt điện thoại trên bàn làm việc.

Người vừa rồi gọi điện cho anh là người phụ trách trung tâm tiếp nhận báo án chi cục. Hai người là người quen cũ, đội trưởng Hàn cũng coi như đã nhận được thông tin mà mình muốn.

Quy trình xử lý của trung tâm tiếp nhận báo án chi cục cũng coi như không có gì sai. Mặc dù dựa theo nguyên tắc xử lý gần, không tới lượt chi cục khu Tây điều động cảnh sát, nhưng cũng có trường hợp đặc biệt. Nếu như đơn vị cấp trên nghĩ tới bảo vệ địa điểm và nguyên tắc bảo mật, vụ án liên quan tới ma túy này sẽ điều động cảnh sát nơi khác xử lý. Huống hồ chi cục thành Tây lại là đơn vị nhận báo án đầu tiên, vốn dĩ có quyền điều động cảnh sát.

Nhưng vụ án ngày hôm nay có mấy điểm kì lạ, căn cứ theo thông tin thân phận của người báo cảnh sát mà trung tâm tiếp nhận báo án chi cục lưu lại, một nam sinh học cùng lớp với Tống Triều Dương không thừa nhận báo án. Hơn nữa khi đó có rất nhiều bạn học có thể làm chứng cho cậu ta, nam sinh này luôn có mặt ở sân vận động, không hề rời đi, cũng không có hiện biểu hiện nhận điện thoại. Kết luận rút ra được là người báo án không dám để người khác biết được thân phận thật của mình.

Theo lời khai của toàn bộ học sinh lớp 6 khối 12, thầy giáo trọc đầu và bác sĩ xinh đẹp này thực sự tồn tại, hơn nữa biểu hiện của hai người này rất nổi bật, có thể không để lại bất cứ hình ảnh nào trong camera an ninh, chỉ dựa vào điểm này thôi cũng rất lợi hại.

Mọi học sinh trên sân vận động đều cho biết, biểu hiện của Tống Triều Dương trước khi tới phòng y tế là rất bình thường, hơn nữa có thời gian ngắn giao thủ với giáo viên thể dục. Nhưng thứ ma túy nước thần này có một đặc điểm rất rõ ràng là sau khi sử dụng tác dụng phát tác rất nhanh, thời gian dược hiệu kéo dài cũng rất lâu. Nếu như cả lớp không nói dối, vậy thì Tống Triều Dương rất có khả năng là dùng ma túy trong phòng y tế.

Hơn nữa theo khai báo của Tống Triều Dương, hai người lợi hại như vậy, chỉ là để chuốc thuốc, tiêm ma túy cho Tống Triều Dương, ngoài ra không có ý đồ nào khác, như vậy là không hợp logic.

Người báo án là giả, giáo viên dạy thể dục là giả, nữ bác sỹ phụ trách băng bó vết thương cho Tống Triều Dương cũng là giả, kèm thêm biểu hiện đầu tiên của Tống Triều Dương sau khi dùng ma túy, đội trưởng Hàn nghi ngờ rằng Tống Triều Dương rất có thể bị người khác hãm hại.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play