Này, người sắt, tôi muốn biết tên thân mật ở nhà của anh.”

“Bạc Lệ Hạ.” Lưu Tiến Giang trả lời rõ ràng.

Chu Đình Na nhẹ nhàng nắm chặt hai tay của anh, dùng giọng nói êm ái nhất cất lời.

“Đồng chí Lưu Tiến Giang, chúng tôi đưa anh về nhà, anh ngủ đi.”

Ăn xong bánh nướng mật ong trước mặt, uống hết chai hồng trà cuối cùng, Lâm Trung Minh đứng dậy rời khỏi nhà hàng nhỏ, đi vào trong căm hẻm nhỏ hẹp phía sau, ném hết áo khoác, mũ dạ, giày da chứng tỏ rõ thân phận thân sĩ của mình vào trong thùng rác, mở chiếc túi xách mang theo bên người ra, bắt đầu nhanh chóng thay đổi trang phục. Lúc ông bước ra lần tiếp theo đã biến thành một ông già mặt đầy râu, cái lưng còng còng, đeo chiếc kính râm cũ nát, mặc một bộ quần áo và giày thể thao chỉ cần liếc mắt là có thể nhận ra đồ được mua ở khu chợ hàng thùng, kiểu người như thế xuất hiện rất nhiều ở Serbia, bọn họ từng thuộc giai cấp công nhân Yugoslavia trước kia, hiện tại đã về hưu tại Serbia.

Trước bữa trưa, Lâm Trung Minh đã gửi một bưu phẩm trong một hòm thư bảo mật ở quán Internet, đặt dấu hiệu lấy hàng của một cửa hàng ký gửi Do Thái trong một cái huyệt mộ sụp đổ của nghĩa trang Thánh Đồ Peter cũ, như vậy ông ta đã truyền được tình báo cho người cần liên lạc khẩn cấp, trong thư ông ta nói với người liên lạc rằng:

“Nghe nói hoa trong vườn tôi thuộc họ cây mù tạc, nhưng tôi không chắc chắn về chuyện này lắm, đang tự nghĩ cách xác nhận.”

Ông ta lên chiếc xe bus, đi qua chiếc cầu trên đường bắc qua sông Đa Nuýp, đi tới khu “Tháng Mười Đỏ”, đây là một nơi ở vinh dự dành cho kỹ sư và nhân viên quản lý tầng trung điển hình vào những năm 70, phòng trọ là kiểu phòng đơn hình hộp diêm, bên ngoài ban đầu được sơn màu đỏ và xanh lam tươi đẹp, trải qua nhiều năm sương gió, phần sơn bên ngoài đã phai nhạt, để lộ ra lớp bê tông màu xám, một số quần áo đã bạc màu đặt lộn xộn trên mặt đất đã từng một thời cỏ xanh mơn mởn, đám trẻ con đang vui vẻ chơi đùa bên con ngựa gỗ đồ chơi cũ kỹ nhiều năm không được tu sửa, dường như chỉ có bọn chúng là chưa bao giờ bị ảnh hưởng bởi vì sự suy yếu do chuyện quốc gia giải thể mang lại.

Lâm Trung Minh đi vào một nhà trọ nằm sát bên đường lớn, đi xuyên qua hành lang bị bỏ bê không được quản lý mà trở nên tối đen như mực, leo lên chiếc cầu thang rộng đến tầng thứ ba, dừng bước trước cửa căn phòng được đánh số 302.

Ông ta quay đầu nhìn lại hành lang trống trải đen ngòm, dùng sức ấn chuông cửa, nhưng chuông cửa lại không hề vang lên.

Ông ta khẽ thở dài, giơ tay lên, gõ mạnh lên cánh cửa mấy lần.

“Ai đấy, tôi không có hứng thú tụ tập với các người, mau đi đi.” Phía sau cánh cửa phát ra giọng nói hơi hổn hển của Paul Scala Kosnwich.

“Xin anh mở cửa, trừ phi anh cho rằng tấm gỗ của mình có thể chống được uy lực của viên đạn từ súng lục 9mm.” Lâm Trung Minh thờ ơ nói.

Mấy giây sau, ông ta nghe thấy một loạt những tiếng loạt xoạt của xích chống trộm, cánh cửa từ từ mở ra, để hé ra một cái khe, một khuôn mặt có phần nhợt nhạt xuất hiện.

Lâm Trung Minh đặt báng súng vào phần hông, họng súng chĩa về phía Kosnwich.

“Tay tôi hơi run đó, đừng có ý đồ gì với khẩu súng này.” Ông ta cười nói.

Kosnwich kéo cửa ra, để cho vị khách không mời vào trong.

“Anh ngồi xuống.” Lâm Trung Minh hất hàm về phía chiếc sofa được bày trong phòng khách tối tăm.

Họng súng của ông ta vẫn hướng thẳng vào ông chủ của hộp đêm, cố gắng di chuyển một ngăn tủ gỗ đặt gần chỗ cửa ra vào để chặn phía sau cánh cửa.

Ông ta nhanh chóng quan sát căn nhà trọ hai gian này, đóng những cánh cửa nối với phòng khách của nó, lại dùng một thứ đồ trang trí không biết được làm từ cái cây gì chèn vào trên hai cánh cửa, chỉ để lại duy nhất một lối đi nhỏ thông ra phòng vệ sinh phía sau. Ông ta chuyển một chiếc ghế, đặt nghiêng đối diện lối đi nhỏ, mắt vẫn nhìn chằm chằm vào chủ nhân căn hộ.

“Ông muốn làm gì?” Ông chủ hộp đêm hỏi.

“Đây là vấn để của tôi, sao anh lại phóng khói báo hiệu?” Lâm Trung Minh nói.

“Sao ông lại biết? Tôi… ôi, không ngờ ông lại tìm được tới nơi này.” Kosnwich thở dài.

“Đây là nhà của cha mẹ anh, không phải ư? Sao anh lại không ra nước ngoài, bình thường sau khi thả báo hiệu, anh sẽ gặp nguy hiểm.” Trên mặt Lâm Trung Minh không nhìn ra biểu cảm.

Kosnwich nhún vai, bày ra vẻ mặt bó tay.

“Nếu như tôi ra nước ngoài thì nhất định sẽ chết, đợi ở chỗ này có thể sẽ có đường sống, làm sao ông biết tôi đã thả báo hiệu?”

“Bây giờ thì tôi biết rồi, bạn của tôi.”

Mặt Kosnwich xám như tro, không ngừng run rẩy.

“Anh phục vụ cho ai?” Lâm Trung Minh hỏi.

“Người mà ông không chọc nổi.”

“Anh nói cho tôi biết cũng không có gì xấu đối với anh, chưa biết chừng sẽ không cần thiết phải diệt khẩu anh nữa.”

Không biết Kosnwich đang suy nghĩ điều gì, một lát sau, bỗng nhiên anh ta mở miệng.

“Đi Tallinn*, tu viện Thánh Catarina, những chuyện khác, tôi không biết gì hết.”

*Tallinn: Thủ đô đồng thời là thành phố lớn nhất của Estonia.

Lâm Trung Minh gật đầu, nói một câu cảm ơn rồi đứng dậy định rời đi.

Kosnwich cười khan mấy tiếng.

“Nhưng mà chỉ có một thứ của ông có thể đi được, nếu như có thật...”

“Cái gì?” Lâm Trung Minh thấy khó hiểu hỏi lại.

“Ha ha ha ha, linh hồn của ông đấy, bạn của tôi.”

Một loạt tiếng bước chân dồn dập từ hành lang truyền tới.

“Đến địa ngục đi.” Kosnwich gào to.

Hai mươi tám người trẻ tuổi sắc mặt kiên định ôm quyết tâm liều chết ngồi trên chiếc máy bay thương mại Boeing 777 của Malaysia Airlines từ Isalamabad trở về vùng đất mình xuất phát – Penang, Malaysia

Ngài Rooney Bin Tamula sắp xếp cho những người trẻ tuổi mình đích thân lựa chọn ra này ở trong khu vườn cao su nằm tại vùng ngoại ô xa xôi, đó là một tòa trang viên có tính bí mật và tốt nhất trong số mấy chục trang viên quy mô không lớn của người thương nhân giàu có này, những người kia ở đây nghỉ ngơi ổn định lại thể xác và tinh thần, đợi mệnh lệnh hành động cuối cùng.

Tamula bảo một nhân viên thời vụ người Trung của mình nói chuyện với những người trẻ tuổi bằng thứ tiếng Hoa đơn giản trong chốc lát, đây là một cuộc kiểm tra nói, lời nói chiếm vị trí vô cùng quan trọng trong hành động lần này.

Kết quả kiểm tra khiến cho mọi người vừa lòng, nhân viên thời vụ sinh ra và lớn lên tại Quảng Châu nói với ông chủ của mình rằng tiếng Trung của những người trẻ tuổi này hoàn toàn có thể mê hoặc được những người mà tiếng Trung không phải là tiếng mẹ đẻ, nhất là một vài khẩu hiệu phản Nhật của những người trẻ tuổi này được nói rất chuẩn, phát âm hoàn hảo, khiến người khác khắc sâu ấn tượng.

“Cám ơn cậu, đừng nói cho bất cứ ai về người và chuyện mà cậu nhìn thấy.” Ngài Tamula nói với nhân viên thời vụ.

Nhân viên thời vụ hơn 30 tuổi này nhận được phần thưởng là một chiếc xe motor, anh ta vô cùng hài lòng về điều này.

Trên đường trở về thành phố, lúc đi qua một đoạn sát vách núi, bởi vì mấy ngày trước trời vẫn luôn mưa nên đường xá trơn trượt, trong lúc phanh gấp, lại chưa quen với chiếc xe motor này, bố của ba đứa trẻ bỗng phát hiện cả hai bên phanh đều không ăn, anh ta không điều khiển được chiếc xe motor khiến nó nghiêng đi, cắm đầu xuống vách núi cao, trong ngọn lửa phun trào, anh ta đã mất đi mạng sống khi tuổi đời còn quá trẻ.

Đây là chuyện tất yếu, bởi vì dầu của phanh xe đã bị thay đổi, khi nhiệt lượng tăng lên, những thứ dịch dầu ép này liền trở thành thứ loãng toẹt như nước.

Tamula nhận được một cuộc điện thoại vệ tinh, nội dung cuộc trò chuyện vừa đơn giản vừa đầy ắp sự ấm áp của gia đình.

“Mong các anh em ân cần thăm hỏi người mẹ nằm viện, nguyện Thánh Allah phù hộ cho mẹ.”

Tamula vừa căng thẳng lại vừa kích động, ông ta biết, cuộc điện thoại này đánh dấu hoạt động “Sứ Giả Ánh Sáng” chính thức mở màn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play