Trong tiếng nhạc mở máy êm tai, logo viễn thông Vodafone kéo dài mấy giây trên màn hình, logo tín hiệu hòa mạng vừa xuất hiện trên màn hình, một hồi chuông điện thoại gấp gáp cùng tiếng rung vang liên hồi trong tai Vu Minh Na.

“Buổi tối tốt lành, ai vậy?” Vu Minh Na lên tiếng nói.

“Rời khỏi tàu điện ngầm, tới vườn hoa trung tâm thành phố, mang theo điện thoại.” Trong tai nghe vọng ra tiếng Trung rõ ràng.

“Chào anh, anh nói vậy là sao?” Vu Minh Na liên tục hỏi mấy lần, từ đầu tới cuối vẫn là câu nói này.

Cô biết đây có lẽ chỉ là một đoạn ghi âm mà thôi.

“Làm theo lời anh ta nói.” Giọng Mã Bưu vọng ra trong tai nghe, thiết bị giám sát tín hiệu này có thể truyền mọi âm thanh Vu Minh Na nghe thấy và nói ra tới thiết bị tiếp nhận ở gần đó, Mã Bưu dường như cùng lúc nghe thấy được chỉ dẫn của đối phương.

Vu Minh Na đeo túi của mình lên, cầm điện thoại trong tay, khi đi qua lối ra của tàu điện ngầm liền vứt hộp đựng vào trong thùng rác.

“Tới vườn hoa trung tâm, đối phương ở đó.” Giọng Mã Bưu lại vang lên, xem ra “Đại Tiện” đã xác định được phương hướng mục tiêu rồi.

Vườn hoa trung tâm cách bến xe Rouge chừng 15 phút đi bộ, Vu Minh Na kiểm soát hơi thở, cố gắng giữ bước chân nhìn có vẻ bình tĩnh đi về phía mục tiêu, vừa đi vừa không ngừng thông qua lớp mạ trên mắt kính quan sát tình hình sau lưng, cách vườn hoa chừng 5 phút, cô nhìn thấy Mã Bưu đã biến mất, hiện giờ người đi sau lưng cô là một người đội mũ trùm đầu trùm kín tóc, nhìn giống như Đinh Đinh.

Vườn hoa trung tâm thành phố chừng 8h tối vô cùng yên tĩnh, chỉ có một vài người dắt theo chó cưng đi dạo buổi tối, những người này đều là người Pháp bản địa, không có gì đặc biệt.

Khi cô không dám chắc phương hướng hành động bước tiếp theo, điện thoại trong tay lại đổi chuông.

“Chào cô!”

“Hãy tiếp tục đi, tới ghế thứ hai bên đài phun nước.”

Vu Minh Na quan sát, phát hiện dưới ánh đèn đường lờ mờ, đài phun nước giống như bức tượng thiên sứ ở cách 50m về bên tay phải.

“Mục tiêu ở kia, hãy giữ thoải mái.” Giọng nói trong tai nghe là của “Đại Tiện”.

Vu Minh Na hít một hơi thật sau, cô cảm thấy súng trên đùi mình hơi cọ vào da, hình như mồ hôi đã chảy xuống.

Bên cạnh đài phun nước đẹp xinh có bốn chiếc ghế dài kiểu cũ làm bằng gỗ và thép góc, trên ghế có một cái bóng màu đen không nhúc nhích.

Vu Minh Na lấy hết dũng khí bước qua phía trước, Đinh Đinh cách xa mấy mét dừng bước, vẫn đứng dưới gốc cây to lớn, hoàn toàn ẩn mình dưới bóng cây rậm rạp, tay phải nắm súng lục đã mở chốt an toàn, từ từ rút vũ khí có phần vướng víu vì lắp thiết bị giảm thanh ra khỏi túi áo, chiếc ghế cách xa không tới 20m và bán kính 5m quanh Vu Minh Na, quán quân bắn súng này đều có thể chắc chắn bắn trúng.

Trên ghế không có người, chỉ có mấy chiếc túi giấy của trung tâm mua sắm và một chiếc khăn đội đầu, từ xa nhìn tới, thứ đó giống người, Đinh Đinh đang chuẩn bị bước tới, trong tai nghe vọng tới tiếng của Mã Bưu.

“Không được hành động!”

Vu Minh Na bước tới trước ghế, cô nhìn thấy một chiếc điện thoại trả trước giống hệt chiếc điện thoại trong tay mình đang đựng trong một chiếc túi mua đồ màu nâu, xem ra trong điện thoại có lựa chọn cài đặt sẵn phần mềm hẹn giờ gọi và phát những đoạn ghi âm khác nhau.

Chân cô bắt đầu run rẩy vì căng thẳng, đây là bẫy sao? Có lẽ mình không sống nổi rồi.

Tiếng điện thoại lại vang lên, tiếng chuông êm tai lúc này khiến người ta sởn tóc gáy.

“Chào cô, tôi xin lỗi vì việc ngày hôm nay.” Một giọng nói ôn hòa truyền ra, là tiếng Pháp không tiêu chuẩn.

“Chào anh!”

“Rất xin lỗi, tiếng Anh của tôi thực ra không tốt lắm, tiếng phổ thông cũng tàm tạm, nhưng cục tình báo quốc nội Pháp có hệ thống nghe lén tự động, chỉ cần không phải tiếng Pháp sẽ đều tự động ghi âm, vì thế…”

“Không sao, tôi có thể nghe hiểu điều anh nói!”

“Cô và đồng nghiệp của cô đều rất xuất sắc, hành động của các bạn là hành động tự vệ tiêu chuẩn, tôi có thể yên tâm tiếp xúc với các bạn, ba giờ chiều mai, tôi mời cô thưởng thức cà phê tại tiệm cà phê “May Flower” trên phố Serbia, cô nhất định phải tới đấy, một lần nữa thành thật xin lỗi, chúc buổi tối tốt lành.”

Điện thoại đã ngắt, tiếp đó điện thoại tự động tắt máy, nhìn pin vừa hay đã hết.

“Không được đụng vào bất cứ thứ gì, lập tức rời khỏi đây, ra từ cửa bên phía sau, đi bộ tới đầu đường đèn xanh đèn đỏ thứ hai.” Là giọng của Mã Bưu.

Vu Minh Na chỉnh sửa lại trang phục, đi nhanh về phía cửa bên, sau sáu phút, cô nhìn thấy xe du lịch Ford ở chỗ tối trong góc.

Xe đã nổ máy nhưng không ra khỏi thành phố, không có mục đích cố định, chỉ đi một vòng tùy ý trong thành phố Paris, Vu Minh Na có chút khó hiểu, cô nói.

“Chúng ta không về nữa sao?”

“Đợi thêm một lát!” Mã Bưu nói.

Họ lại đi vòng chừng 10 phút, điện thoại của Mã Bưu đổ chuông, anh hạ thấp giọng, lẩm bẩm một lúc, vỗ vào “Đại Tiện” ngồi trên ghế lái.

“Tới khách sạn Mandarin Oriental đường The Queens.”

“Đã theo dõi được gã này, họ ở khách sạn Four Seasons George V.”

“Các anh theo dõi được rồi sao?” Vu Minh Na rất ngạc nhiên.

“Gã này là một tên lão luyện, Đại Vương, Tiểu Vương mù cả rồi, là mắt cơ động vòng ngoài phát hiện.”

“Mắt cơ động?”

“Đúng, không phải là người trong nhóm, rất lợi hại, cô không cần biết anh ta.” Mã Bưu không nói nữa, nhắm mắt dưỡng thần.

Khách sạn Mandarin Oriental là một khách sạn sang trọng ở Paris, tượng đá cẩm thạch và hoa cương đang lấp lánh ánh sáng màu trắng bạc rạng rỡ dưới ánh đèn, vô cùng ăn nhập với danh hiệu thành phố lãng mạn.

“Khách sạn thật đẹp!” Vu Minh Na không ngừng cảm thán, đối với mỗi người lần đầu tới Paris, đây là phản ứng vô cùng bình thường.

“Ha ha, hóa đơn chi phí tôi đã lưu hết lại rồi, nếu không sẽ không thể thanh toán, như vậy tôi sẽ thê thảm rồi.” Mã Bưu cười nói.

Phòng của họ đã đặt xong, vào trong thang máy được trang trí rất lộng lẫy lên tầng ba, đặt chân trên tấm thảm Iran dày bước tới cuối hành lang, trước phòng 322 bên trái, Mã Bưu nhấn chuông, một lát sau, Tiểu Vương mở cửa phòng.

Vu Minh Na nhìn thấy Đại Vương nằm trên giường nghỉ ngơi, Tiểu Vương đang tiến lại gần khung cửa ban công bên trái lắp một món đồ giống như camera mini, nhìn thấy họ lại gần, Đại Vương liền ngồi dậy nói.

“Đại Tiện tới đây mau, thứ này của anh, chúng tôi không xử lý được.”

“Đại Tiện” bật cười bước tới cửa sổ, cúi đầu hí hoáy, chả mấy chốc, anh đứng thẳng người dậy, nhích người, Vu Minh Na nhìn thấy một tia sáng màu đỏ nhạt phóng ra từ ống kính camera, hình thành một điểm sáng màu đỏ trên cửa kính của một căn phòng trên tầng 5 ở đối diện.

“Là máy nghe lén laze, tia sáng này có thể giám sát được chấn động nhẹ của cửa kính, sau đó thuận theo cửa kính phản xạ ngược lại, kính tiếp nhận này nhận được ánh sáng phản xạ, chuyển thành tín hiệu chấn động, vì thế…” “Đại Tiện” giải thích cho Vu Minh Na.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play