Năm phút, mười nghìn dặm!” Lưu Nam báo cáo với Trương Chí Quân, ý là sau năm phút nữa họ sẽ tiến vào tiết điểm trọng yếu nhất trong mạng lưới phòng không của Đài Bắc – “Trận địa mười nghìn dặm” – nơi điều khiển hệ thống tên lửa phòng không Patriot 3.
Trương Chí Quân cúi đầu, mau chóng liếc nhìn màn hình hiển thị của hệ thống quản lý chiến trường bên trái, bên trên có ba đầu mũi tên, một cái màu xanh lục là mình, 2 cái màu xanh lam là đội hình “Người Thu Hút”, độ cao và tốc độ của họ không giống nhau, trận địa phòng không tấn công cũng không giống nhau, nhưng mục đích đều là áp chế hệ thống phòng không khu vực Đài Bắc.
“Khóa, khóa!” Tiếng cảnh báo hòa lẫn với ánh sáng đèn cảnh báo màu đỏ nhấp nháy càng trở nên quái dị trong ánh sáng thiết bị và máy móc hiển thị. Tốc độ tay Lưu Nam gõ xuống bàn phím càng nhanh, thông tin cảnh báo và trên màn hình hiển thị đều cho thấy máy bay đã bị chùm sóng của ra-đa AN/MPQ-253B chiếu tới, cường độ tần phổ và điện từ cho thấy hiện tại đã bị khóa, trạm chỉ huy trong hệ thống Patriot có thể tự động làm việc dưới sự điều khiển của máy tính, một khi mục tiêu đã bị khóa, tên lửa có thể bắn về phía chúng bất cứ lúc nào.
Trạm chỉ huy của Patriot 3 thao tác máy tính điều chỉnh một đoạn mã code đặc biệt, và chùm sóng bên cạnh ra-đa bay về phía máy bay tấn công Phi Báo mã hiệu 601, đây là mã hệ thống phân biệt địch ta gửi mã code hỏi, nếu như hệ thống phân biệt trên máy bay nhận được sóng điện này sẽ trả lời một đoạn thông tin mật mã đơn giản, máy tính của hệ thống phân biệt địch ta Patriot xác nhận mật mã chính xác sẽ nhận định là “máy bay phe mình”, từ đó hủy lệnh bắn.
“Người Thu Hút” đương nhiên không phải “máy bay phe mình”, điều này có nghĩa là hệ thống phân biệt địch ta của họ sẽ không thể gửi mật mã trả lời chính xác, thế là tọa độ không gian 3 chiều phương vị mục tiêu thông qua một liên kết dữ liệu vô tuyến được gửi tới xe bắn được trạm chỉ huy lựa chọn, trên xe lắp đặt tám quả tên lửa, tiếp đó, hai máy phóng tên lửa được đốt cháy, mũi tên chết chóc sắp sửa bay đi.
“601 bắn!” Lưu Nam thông qua liên kết dữ liệu giọng nói nhắc nhở máy bay yểm trợ, họ bắn tên lực phòng bức xạ hạng nặng “YJ-9E”.
“Điểm rẽ, 1 phút!” Vô tuyến điện trong mũ của Doãn Hồng Yến ở vào trạng thái phát thanh đội hình trong máy bay, cô nghe thấy âm thanh này, là giọng của Sử Cường – nhân viên vũ khí và điều hướng đội hình phía sau cơ trưởng đội hình Lâm Tiêu, đây là đang nhắc các đội viên “Phẫu Thuật Khoa Mắt” sắp sửa bắt đầu quay đầu góc độ lớn.
Doãn Hồng Yến cảm thấy cơ thể mình ngả rạp sang phải, đồng thời máy bay đang giảm độ cao, cô không nhìn thấy gì cả, chỉ cảm thấy xung quanh là một màn đen kịt, phân đội “Phẫu Thuật Khoa Mắt” đang bay ở vùng giáp ranh giữa Thái Bình Dương và biển Đông.
Phân đội Phẫu Thuật Khoa Mắt, đây là Tổ Chim Ưng số 2!” Máy bay cảnh báo và kiểm soát chiến trường đang bay ổn định ở độ cao 1000m phía Tây Nam quốc đảo đang gọi biên đội
“Tổ Chim Ưng, nơi này là lưỡi dao!” Nhân viên điều hướng biên đội Sử Cường đang trả lời.
“Dự báo thời tiết, đêm nay trời trong xanh, lặp lại, đêm nay trời trong xanh!” Giọng của nhân viên quản lý trong máy dự báo bình tĩnh và rõ ràng.
Dự báo thời tiết chính là khu vực nhiệm vụ có máy bay địch hay không, cùng với số lượng và mức độ nguy hiểm của máy bay địch, trời trong xanh là dự báo không phát hiện ra bất cứ chiến cơ địch nào.
Đêm nay hệ thống phòng không của toàn đảo đều bị bước nhảy nguy hiểm của “Người Thu Hút” hấp dẫn.
“YJ-9E” nhào về phía hệ thống Patriot đã khóa mình với thế sấm sét gấp hai lần tốc độ âm thanh, nhưng hai quả hỏa tiễn với độ dài 5m mang theo đầu đạn 100kg cũng bay về phía máy bay 601 với tốc độ gấp ba lần tốc độ âm thanh. Ra-đa AN/MPQ-253B thăm dò ra được một vật thể tiếp cận với tốc độ cao, máy tính lập tức phán đoạn ra là tên lửa phòng bức xạ của địch, trong vòng mấy chục mili giây, ra-đa này đã tắt toàn bộ mọi tín hiệu điện từ.
Đây là cách tiêu chuẩn để đối phó với tấn công phòng bức xạ, nhưng “YJ9” mà hôm nay chúng phải đối phó có tốc độ quá nhanh, trước khi tắt máy, ăng-ten tần phổ trên tên lửa đã khóa ra-đa kiểm soát tương đối trên màn hình, lúc này nó đang điều chỉnh phương hướng lần cuối cùng, bay nốt hành trình cuối cùng của mình.
Patriot trong không trung bắn đạn không hề chịu ảnh hưởng vì tắt ra-đa, vì trước khi tắt máy quyền điều khiển hai quả tên lửa bay về phía máy bay 601 đã được chuyển sang ra-đa AN/MPQ-253B dự bị khác, đây là kỹ năng tấn công chống bức xạ kỹ sư của công ty Raytheon Mỹ thực hiện khi thiết kế hệ thống của Patriot.
Hai quả tên lửa do hệ thống Patriot chặn lại lao thẳng về phía Trương Chí Quân trong thời gian 0.2 giây, “YJ-9E” mang theo âm thanh sấm sét cũng đang trong hành trình cuối cùng của tên lửa tấn công.
“Điểm tiếp cận, 2 phút!” Doãn Hồng Yến lại nghe thấy tiếng Sử Cường, họ cần tiến vào bầu trời của đảo này.
Cô đột nhiên cảm thấy tim mình bất ngờ giật thót, sau đó lại mau chóng về lại lồng ngực, biển đèn rực rỡ vụt qua trong mắt.
“Chúng ta tới đảo Đài Loan, hiện giờ là thời gian xe qua núi.” Giọng Lưu Nhất Phi rất nhẹ nhàng.
“Cái gì?” Doãn Hồng Yến không hiểu lắm, nhưng cô lập tức được trải nghiệm.
Khoang treo “Trời Xanh” đang trong trạng thái quan sát trong đêm kết hợp giữa hồng ngoại và vi quang, trên màn hình hiển thị là một vùng thế giới màu xanh lục lấp lánh, Lưu Nhất Phi buông tay khỏi cần điều khiển và van tiết lưu, dường như muốn thả lỏng.
“Máy bay đang bay tự do, không cần người.” Lưu Nhất Phi không muốn nữ quan sát viên ngồi ghế sau lo lắng.
Doãn Hồng Yến không nghe thấy, cô đã bị cảnh tượng kì ảo thu hút, Su-30 khổng lồ xuyên qua một cách tự do, linh hoạt trong khe và vách sơn cốc, đèn vụt thoáng qua đẹp hơn cả sao băng, con sông và dòng suối uốn lượn được trăng và sao chiếu sáng giống như một dải lụa màu bạc không ngừng múa lượn lên xuống.
“Thật là đẹp!” Doãn Hồng Yến tự nói một mình.
“Biết vị trí đuôi tên lửa không?” Lời Lưu Nhất Phi nói khiến Doãn Hồng Yến cảm thấy rất đường đột.
“A, biết!” Doãn Hồng Yến vừa trả lời vừa xoa vào cuộn dây giống như hai cái tai ở mép ghế ngồi, điều này cô nhớ rất rõ khi huấn luyện.
“Tôi nói bắn thì cô kéo, đừng nghĩ ngợi, tuyệt đối đừng nghĩ ngợi!” Lưu Nhất Phi nói rất nghiêm túc.
“Tôi, tôi biết rồi!” Doãn Hồng Yến nói.
Trương Chí Quân cảm thấy toàn thân run rẩy, tiếp đó là vô cùng cảnh giác, anh muốn kéo cần bắn, nhưng hai mắt bất ngờ tối sầm, thế giới mất đi cảm giác tồn tại, 601 trong vòng 0.1s đã phân giải thành mấy nghìn mảnh vụn trong không trung.
Cả đường chân trời dường như đều được chiếu sáng, tiếp theo đó là tiếng nổ là sóng xung kích cực lớn, thuốc nổ năng lượng cao gần 1 tấn, uy lực vô cùng đáng sợ, “Trận địa mười nghìn dặm” chìm ngập trong biển lửa, ngoại trừ mã hiệu 601, mã hiệu 603 của đội hình khác bắn đồng loạt một lần, bắn xong hai quả “YJ-9E”, hiện giờ cả trận địa đang bốc lửa, ở tận chợ đêm Sỹ Lâm cũng có thể cảm nhận rõ ràng.
Một tiếng kêu giống tiếng chim hót khiến Lao Chấn Quốc và các đội viên của anh vốn đang ngẩn người bừng tỉnh khỏi cơn mê, đây là tín hiệu định sẵn từ trước, nó nói lên một việc, phân đội “Phẫu thuật khoa mắt” sắp sửa tới nơi.
Lao Chấn Quốc bò lên trên một tảng nham thạch đã chọn trước từ triều, ngắm chuẩn thiết bị phóng tia hồng ngoại vào giếng làm mát, hơi điều chỉnh một chút, đốm sáng vừa hay nằm ở vị trí chính giữa.
Hiện giờ anh cần phải giữ vừng, không để đốm sáng nhích ra dù chỉ là 1mm, cũng may tất cả những điều này sẽ hoàn thành trong vòng sáu phút.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT