Dẫn Phương Minh Châu tiến vào phòng khách, Lâm Ngữ Đường ngại ngùng gãi đầu, trong nhà thật tình không thứ gì có thể mang ra chiêu đãi khách, ngay cả chai nước cũng không có.

Khi vừa chuyển đến ngôi trường này, bởi vì bề ngoài quá đáng sợ, trong lớp không một bạn học nào chịu ngồi cùng bàn với cậu. Khi giáo viên chủ nhiệm chuẩn bị sắp xếp một chỗ ngồi riêng biệt cho cậu thì Phương Minh Châu đã đứng ra, biểu thị đồng ý ngồi chung với Lâm Ngữ Đường. Lúc đó, toàn thể giáo viên và các bạn học kinh ngạc đến mức suýt chút nữa rơi cả tròng mắt xuống sàn.

Phương Minh Châu là cô gái xinh đẹp nhất ở trong lớp, thậm chí toàn trường. Tuy không biết rõ về bối cảnh gia đình cụ thể, nhưng hôm khai giảng, được đích thân Hiệu trưởng tiếp đãi sắp xếp, nghĩ lại thì chắc không tệ đến nỗi nào đâu.

Tướng mạo của Lâm Ngữ Đường, kẻ nào có mắt đều thấy rõ. Trên người cậu lúc đó mặc bộ đồ Tôn Trung Sơn cải cách từng được ông nội mặc qua, đôi chân mang một đôi giày cao su màu xanh lá sớm đã bạc màu, kể cả cặp sách, cũng là thứ được công nhân khu xưởng dùng để đựng dụng cụ vứt bỏ. Bản thân cậu cũng không định mặc, nhưng ông nội cứ bảo chỉ có ăn mặc như vậy mới phù hợp với thân phận của mình.

Hồi đó hay nghe câu thành ngữ khác xa một trời một vực, nhưng chưa bao giờ có khái niệm cụ thể, lần này, toàn bộ giáo viên và học sinh đều có trải nghiệm bằng đôi mắt thực tế nhất.

Phương Minh Châu như một con chim tự do bay bổng, mỗi ngày đều có nhiều đề tài nói không hết, lần nào Lâm Ngữ Đường cũng nghe rất chăm chú, cậu cảm thấy, ngồi cùng bàn với Phương Minh Châu là khoảnh khắc vui vẻ nhất trong thời gian một năm nay của bản thân.

Từ nhỏ Phương Minh Châu được nuông chiều, không biết khuyên nhủ người khác ra sao. Cô sợ mình mở miệng nói chuyện sẽ thốt sai lời, khiến Lâm Ngữ Đường càng đau khổ khó chịu.

Thời gian dần dần trôi qua, Lâm Ngữ Đường vẫn ngơ ngác ngồi bất động, hiện giờ đang suy nghĩ ông nội dùng cách thức gì để liên lạc với mình.

Lũ khốn lão đại không bao giờ mang theo công cụ liên lạc, à, cũng bao gồm bản thân và ông nội trong đó.

Nghĩ kĩ lại xem, khi nhắc đến việc liên lạc với cậu, ông nội còn nói những gì nhỉ…

Tuy lúc đó có cảm giác đang nằm mơ, nhưng Lâm Ngữ Đường đã có sự phán đoán tổng quát. Dù ông có lợi hại ra sao đi chăng nữa, cũng chẳng thể nào đi vào giấc mơ của cậu để nhắc nhở, chân tướng duy nhất chỉ có thể là: nhân lúc cậu không để ý, ông đã thôi miên cậu. Bản thân cậu không phát giác lúc tỉnh táo, chỉ có thể trong điều kiện mặc định, bản thân mới chìm vào trạng thái ám chỉ sau thôi miên, và cũng nhớ ra tình cảnh ông nội thôi miên cậu. Điều kiện mặc định này chính là bộ phim điệp viên đó.

Thấy đôi mắt của Lâm Ngữ Đường đang ngơ ngác, ánh mắt đờ đẫn, Phương Minh Châu gọi nhẹ hai tiếng, nhưng vẫn không gây được sự chú ý của Lâm Ngữ Đường.

Nhìn bàn tay trắng mịn phe phẩy trước mắt cậu, trong đầu Lâm Ngữ Đường bỗng lóe lên một tia sáng...

Đúng rồi, hình như có nhắc đến Phương Minh Châu.

Ông nội nói sẽ liên lạc với cậu thông qua Phương Minh Châu, có thể vì ở trong trường học, chỉ có Phương Minh Châu có mối quan hệ tốt nhất với cậu thôi!

Khi cậu về nhà thường sẽ không nhắc đến chuyện và người trong trường, ngoại trừ Phương Minh Châu. Trừ chuyện học tập của cậu, ông cũng không có hứng thú với người và những chuyện khác, nhưng lại rất quý Phương Minh Châu. Mỗi lần cậu nhắc đến, ông nội luôn cười bảo: con nhóc đó không tệ, tìm cách cưới về đi. Sau đó cậu sẽ khinh bỉ ông nội một phen, trong lòng tiếp tục ảo tưởng một hồi, có khả năng nào xảy ra đúng như vậy không.

Khả năng Phương Minh Châu bị nghe trộm không lớn lắm, đối phương có lợi hại thế nào đi chăng nữa cũng không thể nghe trộm đến bạn học của cậu, bởi vì phạm vi mục tiêu như thế quá rộng, thiết bị nghe trộm và thiết bị theo dõi đâu có rẻ.

Trong lòng Lâm Ngữ Đường thả lỏng nhẹ nhõm, gật đầu với Phương Minh Châu.

Trong lòng Phương Minh Châu thở phào một hơi: Không sao thì tốt. Cô và thầy chủ nhiệm rất lo lắng, sợ Lâm Ngữ Đường vì sự ra đi của ông nội mà bị đả kích.

Phương Minh Châu móc một chiếc điện thoại từ trong túi ra, Lâm Ngữ Đường nhịn không được nghĩ rằng: Không lẽ ông nội không cài đặt mật khẩu, trực tiếp gửi tin nhắn liên quan đến cho Phương Minh Châu? Trí thông minh của ông nội chắc không thấp đến vậy chứ?

Phương Minh Châu đang định lên tiếng, nhưng bị Lâm Ngữ Đường nắm chặt đôi tay: "Mình tiễn cậu về!"

Khuôn mặt Phương Minh Châu đỏ bừng, vội rút đôi tay ra, nhưng vẫn gật đầu theo bản năng...

Dưới ánh chiều tà, hoàng hôn nhuốm đỏ cả bầu trời. Ánh sáng vàng kim tràn ngập khắp cả thành thị, bộc lộ vài phần sắc màu mộng mơ. Thiếu nam thiếu nữ bước đi trên con đường lớn, giống như đang tản bộ trong thế giới cổ tích.

Hai người vai kề vai, không ai lên tiếng nói chuyện, như một cặp tình nhân mới yêu. Bước ngang mấy con đường, sắc trời càng lúc càng tối, Phương Minh Châu dừng chân lại, dịu giọng nói: "Muộn rồi, cậu về đi!"

Lâm Ngữ Đường hơi ghé sát vào Phương Minh Châu, giúp cô chỉnh lại tóc rối bên mang tai, nhẹ giọng nói: "Cũng hơi muộn rồi!"

Phương Minh Châu định lùi bước theo bản năng, nhưng phát hiện vòng eo của mình bị Lâm Ngữ Đường ôm nhẹ, vừa chạm đã buông.

Đậu tiếp tục đóng vai tài xế, đi theo cách đó không xa, chỉ là hôm nay thay một chiếc xe hơi khác, thông qua ống nhòm dõi theo cậu nhóc và cô gái đang đứng sát nhau, không hề phát hiện Lâm Ngữ Đường dùng hai ngón tay nhanh chóng kẹp máy điện thoại từ túi của Phương Minh Châu ra.

Lâm Ngữ Đường lợi dụng quần áo và bàn tay che thành một góc an toàn, nhanh chóng mở chiếc máy, bắt đầu dò tìm.

Khi cậu mở tin nhắn của mấy ngày gần đây, một chuỗi số lộn xộn gây sự chú ý của cậu. Lâm Ngữ Đường đã phiên dịch một cách dễ dàng, thứ tự và phương pháp phiên dịch mật mã, chỉ có cậu và ông nội biết.

Quả nhiên, Lâm Ngữ Đường âm thầm thở nhẹ một hơi, lại rón rén nhét chiếc điện thoại về túi của Phương Minh Châu, do dự một hồi, mới nhẹ nhàng kéo lấy cánh tay nhỏ nhắn của Phương Minh Châu.

Vốn dĩ Phương Minh Châu có chút xấu hổ, tuy bình thường hai người hay đùa giỡn, Lâm Ngữ Đường cũng sẽ thốt những lời trêu ghẹo, nhưng chưa bao giờ có hành động bậy bạ như thế. Tuy cô không nổi giận vì Lâm Ngữ Đường ôm eo của mình, nhưng Phương Minh Châu không muốn Lâm Ngữ Đường nghĩ rằng mình là một cô gái dễ dãi.

Phương Minh Châu đang định rút tay về, nhưng cảm giác lòng bàn tay ngứa ngáy, hình như Lâm Ngữ Đường đang viết chữ nhẹ trong bàn tay của mình.

Phương Minh Châu bắt đầu tò mò, tiếp theo tỏ vẻ kinh ngạc, thậm chí cuối cùng có chút bàng hoàng.

Phương Minh Châu ngẩng đầu nhìn Lâm Ngữ Đường, khuôn mặt tràn đầy lo lắng.

Lâm Ngữ Đường chớp mắt kiên định, trịnh trọng nói: "Yên tâm đi, mình sẽ không sao đâu!"

Phương Minh Châu há miệng, nhưng lại nhớ đến lời bàn giao của Lâm Ngữ Đường, chỉ có thể nhẹ nhàng gật đầu.

Quay người bước vào chiếc xe hơi cao cấp đang đậu ven đường, Phương Minh Châu cảm thấy trái tim mình vẫn đang đập mạnh, giống như sắp nhảy ra khỏi cổ họng.

Phương Minh Châu càng lúc càng lo lắng, nhịn không được mở lời hỏi: "Chú Thành..."

"Minh Châu con yên tâm, chú không thấy gì hết!" Tài xế lái xe vững vàng, không chờ Phương Minh Châu nói xong bèn đáp ngay.

"Ui da, chú Thành... con không nói chuyện này..." Phương Minh Châu có chút ngượng ngùng nên nói năng cũng lúng túng.

Bình tĩnh trở lại, Phương Minh Châu tiếp tục nhẹ giọng hỏi: "Chú Thành, lúc nãy chú có thấy xung quanh đây có kẻ khả nghi không?"

"Ơ? Là cậu nhóc xấu xí khi nãy nói với con ư?" Đôi mắt tài xế lóe lên tia sáng rồi vụt tắt, điềm tĩnh hỏi.

"Không phải, là con cảm thấy kì lạ... giống như... giống như có kẻ đang nhìn trộm ở nơi xa nào đó..." Phương Minh Châu cúi mắt xuống, cố gắng để giọng điệu của mình tỏ ra bình thường.

"Ha ha..." Tài xế cười vui vẻ, "Thật không hổ danh là cháu ruột của ông cụ, trực giác mạnh thế cơ!"

Trong lòng Phương Minh Châu kinh hãi, sợ sệt hỏi: "Có thật sao?"

Tài xế tiếp tục thờ ơ: "Yên tâm đi, tiểu thư, có chú ở đây con sẽ rất an toàn!"

Phương Minh Châu há mồm, nhưng không dám hỏi tiếp, cô sợ tài xế nghi ngờ. Cũng chứng tỏ Lâm Ngữ Đường không nói giỡn với mình, mà thật sự đang có nguy hiểm.

Đôi lúc nghe cha kể, chú Thành là cấp dưới cũ của ông nội, trước đây là một nhân vật vô cùng lợi hại, sau khi xuất ngũ liền làm tài xế cho ông nội. Người được cha khen ngợi, tuyệt đối không đơn giản.

Bóng dáng của chiếc xe hơi đã khuất mắt, Lâm Ngữ Đường vẫn đứng yên tại chỗ. Chàng hoàng tử sa sút yêu cô công chúa trong truyện cổ tích, cuối cùng rồi sẽ được như ý nguyện. Nhưng thật đáng tiếc, truyện thì vẫn chỉ là truyện, bản thân mình đích thực rất sa sút, nhưng không phải là hoàng tử, mà còn có khả năng mất đi sự tự do trong tích tắc. Tình yêu, là một thứ xa xỉ đối với cậu!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play