Trương Hồng Chính cũng như những người già về hưu khác, thích trò tiêu khiển đi dạo không tốn kém, để tiêu hao thời gian nhàn rỗi mỗi ngày, nhưng có chút khác biệt so với người bình thường, ông lão có một thói quen đã ăn sâu vào trí óc, chính là nhân lúc đi dạo sẽ quan sát người và những sự việc xung quanh đang xảy ra, và liên hệ chúng với nhau, đây là thói quen nghề nghiệp được nuôi dưỡng lâu năm khi ông đảm chức ngoại cần cục an ninh quốc nội của bộ an ninh, khoảng thời gian gần đây, ông lão chú ý đến một cô gái béo ú sống trong khu vực này dường như mỗi ngày đều sẽ ghé thăm một tiệm in ấn hình ảnh bên đường, điều này khiến lão Trương cảm thấy kì lạ, ai mà có nhiều hình đi rửa như thế, và cô gái này sống một mình, cũng chẳng có bạn bè đến thăm nom, không thuộc tuýp người giao tiếp rộng rãi, vì vậy ông quyết định tăng cường quan sát.
Sự quan sát đặc biệt suốt một tuần nay khiến lão Trương càng lúc càng khẳng định đây là một mạng lưới truyền gửi tình báo vô cùng nhanh chóng, mấy ngày nay, mỗi ngày ông đều dùng bữa tối qua loa, sau đó vừa mở máy thu âm, vừa giả vờ tình cờ đi theo ông chủ tiệm in ấn, sau buổi tối 7 giờ, người yêu thích nhiếp ảnh hơn 60 tuổi đều vác kiềng ba chân đến công viên công cộng ngoài 1 cây số, đây giống như là một hành động bình thường, nhưng có một điểm bất thường là, trong 10 lần sẽ có 8 lần ông ta nhặt của rơi giúp người ta, hoặc nhiệt tình chụp ảnh giúp người đi đường, hoặc là ngẫu nhiên giúp đỡ người cùng sở thích điều chỉnh kính máy ảnh. Lão Trương thầm ghi nhớ trong lòng mỗi người mà ông ta tiếp xúc, khác với nhân viên công tác ngoại cần hiện tại là, những người trải qua thời đại của ông lão, đôi mắt là chiếc kính tốt nhất, đầu óc là thẻ nhớ lớn nhất, đối với điều này, Trương Hồng Chính vô cùng tự tin.
Lão Trương quyết định đến cục báo án, ông biết những chuyện này tìm cảnh sát chẳng có tác dụng gì, nhưng đến cục thì hơi bao đồng, vì vậy, ông đi tìm cựu lãnh đạo đang nhàn rỗi tại nhà như ông, tính cảnh giác của cựu lãnh đạo cũng cao như lão Trương, chờ ông nêu rõ tình hình, cựu lãnh đạo liền nhấc điện thoại gọi cho sở trưởng hiện nay của cục an ninh quốc nội, cũng là đồ đệ năm xưa của ông, và cho lão Trương thuật lại một phen sự phát hiện của ông.
Công việc hôm nay của Đào Tiểu Linh cực kì bận rộn, có không ít tài liệu “1101” cần tiêu hủy, gần như tốn mất thời gian một ngày trời, tiếng chuông báo 10 giờ vừa vang lên, Đào Tiểu Linh vội vàng rời khỏi nhà, đi thẳng đến tiệm in ấn, kì lạ là vào giờ này, cửa tiệm vẫn chưa nghỉ, đại khái sau vài phút, cô rời khỏi tiệm in ấn trở về nhà, bước chân vô cùng nhẹ nhàng. Tiếp tục trải qua một tiếng đồng hồ, cửa màng của tiệm in ấn kéo xuống, ông chủ tiệm nhanh chóng rời khỏi, đáp một chiếc xe buýt, xuống xe tại trạm tàu điện ngầm gần nhất, tàu điện ngầm hiện giờ chỉ còn vài chuyến cuối cùng, chuyến đi ngoại thành vô cùng đông đúc, có nhiều người tăng ca phải đáp nó về nhà nằm ngoài vành đai 5.
Tàu điện ngầm bắt đầu tăng tốc lăn bánh, mọi người bận bịu cả ngày trời hoặc đang ngồi, hoặc dựa vào tay cầm, chẳng ai chú ý đến ông chủ tiệm chen lấn về hướng một buồng xe nào đó, gần đến nơi tiếp nối buồng xe, ông va chạm với một cô gái trẻ tuổi ăn mặc cực kì thời thượng, trong lúc vướng mắc, một chiếc hộp nhỏ được nhét vào khe dây kéo hở nhỏ của chiếc túi xách, dường như chẳng ai phát giác.
Chuyến tàu vừa vào trạm, cô gái liền xuống xe, đi theo thang máy tự động chậm rãi rời khỏi trạm xe, vừa vặn có một chiếc “taxi” chờ khách ở cửa trạm liền mở cửa, cô lên xe ngồi vào.
“Đến chung cư Vân Tùng.”
Tài xế gật đầu, bắt đầu khởi động xe hơi, nhưng không đi theo chung cư Vân Tùng, mà nhanh chóng rẽ vào một ngã khác bên hông trạm xe.
“Anh làm gì đó?” Cô gái có chút hoảng sợ.
Chẳng hề trả lời, chiếc xe đột nhiên thắng gấp, cô gái còn chưa kịp tỉnh táo trở lại, liền bị một đôi tay mạnh mẽ tóm chặt, một miếng băng keo dán kín vào miệng, sau đó bị lôi vào một chiếc xe du lịch.
“Cơ quan an ninh quốc gia chấp hành lệnh bắt, không được chống cự!” Một giọng nói uy nghiêm vang lên bên tai.
“Tôi không làm gì cả, tại sao các người lại bắt tôi?” Nữ liên lạc phụ trách truyền gửi tình báo hoàn toàn khôi phục vẻ bình tĩnh, mặc dù chiếc ghế vừa nhỏ vừa cứng ráp, cô vẫn cố gắng ngồi theo tư thế thoải mái đôi chút.
“Ồ, vậy sao, để chúng tôi kiểm tra túi cô xem.” Người bắt cô chính là Vương Thanh, anh ta là phó khoa của khoa hành động số một thuộc sở an ninh quốc gia.
“Được thôi, tùy anh.”
Túi xách bị mở ra, bên trong có son môi, nước hoa, một chiếc điện thoại nhỏ nhắn, dưới đáy chiếc túi chứa một chiếc thẻ SD nằm trong hộp nhựa. Nữ liên lạc hình như không để ý đến động tác của anh ta, chỉ giữ im lặng, cho đến khi Vương Thanh cầm chiếc hộp đó lên, cô hét lớn ra tiếng.
“Cái đó không phải của tôi, ôi trời ơi, sao lại nằm trong chiếc túi của tôi kia chứ.”
“Chúng tôi sẽ biết thôi.” Vương Thanh cười mỉm, liền rời khỏi căn phòng thẩm vấn có kí hiệu 003.
Hai tiếng sau, một kỹ sư của phòng kỹ thuật gọi điện thoại, với giọng điệu sửng sốt.
“Lần này bắt được con cá to rồi, anh mau đến đây xem thử.”
Anh cầm tấm ảnh phóng to. Chủ yếu là một tấm đồ thị, cùng tiêu đề được viết dưới dạng chữ in. Dòng chữ trên tấm ảnh là: Tổng thể công trình 1101*1, một tiêu đề khác là trận địa tia lader. Phía trên cùng của tấm ảnh có một hàng chữ nhỏ “số hiệu bí mật đặc biệt 1101-010”, tay của Vương Thanh hơi run rẩy, lẩm bẩm vài câu trong miệng.
“Con mẹ nó khốn kiếp.”
Một mình nữ liên lạc đi lại trong căn phòng thẩm vấn tĩnh mịch, giày cao gót của cô bị tịch thu, ngay cả vớ tất trên chân cô cũng bị cởi ra, toàn bộ trang sức đều bị lấy đi, những thứ này là biện pháp tiêu chuẩn phòng hờ cô tự sát. 1 tiếng, 2 tiếng, 3 tiếng, cô muốn được nghỉ ngơi, nhưng vừa ngồi xổm bên góc tường, âm thanh cạo chà thủy tinh chói tai sẽ vang lên đúng lúc, cô muốn đi vệ sinh, nhưng chẳng ai đáp lại lời hét gọi của cô, vào lúc cô cởi đầm, chẳng thèm quan tâm mặt mũi, thả lỏng cơ thể, đột nhiên cánh cửa được mở ra, nước tiểu không vâng lời bắn tung tóe lên cơ thể đang tỏa mùi thơm của nước hoa.
Người bước vào tầm 50 tuổi, mặc bộ âu phục thường khá đẹp, cầm một vài tờ giấy. Người này đi vòng đến chiếc bàn bên kia, trước khi ngồi xuống chẳng thèm ngó ngàng đến nữ liên lạc một lần. Đến khi nhìn cô, ánh mắt lãnh đạm, không hề hứng thú, như một người quan sát động vật sinh sống tha hương trong khu vườn sở thú. Nữ liên lạc cố gắng đón tiếp ánh nhìn của người đó một cách bình lặng, nhưng đã thất bại. Người thẩm vấn đã biết cô gái dễ đối phó. Có 25 năm kinh nghiệm, dù sao thì ông ta cũng sẽ quan sát ra.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT