"Vương thiếu gia, tên tiếu tử này chắc chắn là cao thủ.”

“Nói thừa, tôi không biết nó là cao thủ chắc? Có điều cao thủ thì đã sao? Tôi không tin là không giết chết được nó!” Vương Quế Bân vô cùng cay cú, hắn không sợ cao thủ. Lần này là đối mặt trực tiếp thì hắn mới bị cao thủ cho ăn đòn, nhưng chỉ cần Tống Triều Dương không có quyền, không có thế thì hắn cũng chẳng coi Tống Triều Dương ra gì.

Lúc này Tống Triều Dương đã đưa Mạnh Phi Phi về tới nhà rồi, cả Tô Tri Thu và Mạnh Phi Phi đều ngồi trên ghế sofa nhà cậu, Tống Triều Dương ngồi xổm bên cạnh Mạnh Phi Phi xử lý vết thương cho cô.

Mạnh Phi Phi mặt mày nhăn nhó, mắt cô ngân ngấn nước: “Tiểu Tống, cậu nhẹ chút coi, đau quá đi.”

Tống Triều Dương nắm chặt cổ tay của Mạnh Phi Phi không cho cô động đậy, cậu nói: “Đau thì cũng phải chịu, nếu tôi không lấy mảnh thuỷ tinh ở bên trong ra thì cô phải đến bệnh viện bảo y tá làm cho cô đấy.”

“Nhưng thật sự là đau lắm đấy.”

“Bây giờ biết đau rồi cơ à, sao khi đó cô lại không biết đau thế?”

“Khi đó tôi chỉ nghĩ là làm cách nào để liều với bọn họ thôi nên không thấy đau.” Mạnh Phi Phi tủi thân chu môi lên.

“Cô cũng lợi hại thật đó, đối mặt với ba gã đàn ông mà cũng dám làm vậy.”

Về điểm này thì quả thật là Tống Triều Dương vô cùng khâm phục Mạnh Phi Phi. Bình thường con gái mà gặp phải chuyện này e là sợ ngất ra rồi, thế nhưng a đầu này lại dám liều mạng với người ta.

“Tất nhiên, tôi lợi hại mà, hồi bé tôi còn đánh nhau với bọn con trai cơ, chúng nó đều không đánh lại tôi. Có điều sau khi lên cấp hai thì tôi đánh không lại chúng nó nữa rồi.”

Tống Triều Dương và Tô Tri Thu đều bị chọc cho cười nắc nẻ, a đầu này lại còn có cả quá khứ huy hoàng như vậy nữa.

Mạnh Phi Phi giơ tay lên nhìn một lúc rồi nói: “Cũng không tồi, xem ra sau này Tiểu Tống cậu đi làm y tá cũng được đó, thiết nghĩ sẽ có rất nhiều người đẹp tìm cậu để được phục vụ.”

Tống Triều Dương lườm cô một cái rồi nói: “Sao tôi thấy cái câu này cứ sao sao ấy nhỉ?”

Mạnh Phi Phi cười khúc khích: “Thật đó, bây giờ chẳng phải đều coi trọng những cái này sao? Những cái hội quán mà dành cho nữ ấy, nhân viên phục vụ bên trong đều là những cậu trai trẻ.”

Tống Triều Dương trợn mắt nhìn Mạnh Phi Phi rồi nói: “Tôi không nên quan tâm đến cô mới đúng, về đây rồi lại còn dám nói tôi như vậy.”

Mạnh Phi Phi lè lưỡi đáng yêu: “Tiểu Tống à, xin lỗi nha, thật lòng tôi vô cùng cảm kích cậu, ở đây tôi chỉ có thể tìm cậu giúp đỡ mà thôi, may mà cậu còn chịu giúp tôi.”

Lúc này Tô Tri Thu mới hỏi: “Cô ở đây không có người nhà sao?”

Mạnh Phi Phi cong môi nói: “Ba mẹ tôi đều qua đời cả rồi, bây giờ chỉ còn lại mình tôi thôi.”

Tô Tri Thu lập tức áy náy nói: “Xin lỗi cô, tôi không biết là ba mẹ cô đều đã qua đời.”

Mạnh Phi Phi không hề buồn, cô chỉ hơi chùng xuống một lúc nhưng lập tức lại cười khẽ: “Có gì đâu, lúc đầu tôi rất đau buồn nhưng bây giờ đã không còn nhớ bọn họ như vậy nữa rồi. Bọn họ ở bên đó bầu bạn với nhau, tôi thì vẫn còn trẻ, tự tôi có thể chăm sóc mình.”

Mạnh Phi Phi lại nhìn chằm chằm Tô Tri Thu rồi nói: “Chị Tô à, chị đẹp thật đó, chị là người đẹp nhất mà tôi từng gặp, đám minh tinh còn lâu mới sánh được với chị.” Tô Tri Thu nhìn Tống Triều Dương một cái rồi mỉm cười nói: “Vẻ ngoài xinh đẹp thì cũng chẳng có ích lợi gì cả, nó sẽ đem tới rất nhiều phiền phức.”

Mạnh Phi Phi liền gật đầu lia lịa rồi đồng cảm nói: “Đúng vậy đúng vậy, bây giờ đúng là phiền chết đi được.”

Lúc này Tống Triều Dương liền đứng dậy nói: “Được rồi, hai người nói đủ chưa? Nói xong rồi thì ai về nhà nấy đi, đừng ăn vạ ở chỗ tôi nữa.”

Mạnh Phi Phi lập tức chu môi nói: “Tiểu Tống à, cậu xem tay tôi đã bị thương rồi, tối nay chắc chắn là không thể nấu cơm được nữa. Cậu xem liệu có thể cho tôi ăn ở nhà cậu một bữa được không?”

Tống Triều Dương vừa tức vừa buồn cười nói với Mạnh Phi Phi: “Đã bao giờ cô tự nấu chưa?”

“Nấu mỳ thì có tính không?”

“Cô nói xem?”

“Vậy thì là chưa nấu bao giờ…” Da mặt của Mạnh Phi Phi cũng dày lắm, lúc này cô còn chẳng xấu hổ đỏ mặt mà cười hihi nói với Tống Triều Dương: “Tiểu Tống à, cậu giúp người thì giúp cho trót, mấy hôm tới tôi ăn nhờ cơm ở nhà cậu có được không?”

“Chưa gặp ai lầy như cô đâu.” Tống Triều Dương cười mắng.

Tô Tri Thu lập tức nheo mắt lại nói: “Vậy tính thêm cả tôi nữa được không, tôi cũng không biết nấu cơm.”

Tống Triều Dương cảm thấy cạn lời, hai cái người hàng xóm này cũng được thật đó, họ coi nhà cậu là nhà ăn rồi.

Tô Tri Thu cũng nghịch ngợm cười: “Hê hê, tôi không ăn không đâu, tôi nộp tiền thức ăn.”

Tống Triều Dương giơ tay ra nói: “Vậy còn được, mỗi ngày một trăm tệ, ăn ngày nào nộp ngày đó, tiền trao cháo múc.”

Tô Tri Thu đang định đồng ý thì Mạnh Phi Phi đã kêu lên: “Tiểu Tống, cậu xấu xa thế, đắt như vậy cơ à.”

Tống Triều Dương đắc ý cười: “Hai người có thể lựa chọn không ăn mà?”

“Nhưng tôi hết tiền rồi.” Mạnh Phi Phi chu môi.

“Cô phải vừa được phát lương mới đúng chứ?” Tống Triều Dương trừng mắt, lần trước gặp Mạnh Phi Phi thì cô có nói là mấy hôm nữa sẽ được phát lương. Bây giờ đã hơn một tuần trôi qua rồi, hiệu suất của công ty hàng không rất mạnh, không thể có chuyện nợ lương được.”

Mạnh Phi Phi lè lưỡi nói: “Tôi cho đồng nghiệp mượn rồi, nhà cô ấy có việc cần dùng tiền gấp.”

“Vậy cô có nghĩ là sau này cô sẽ sống thế nào không?”

“Tôi... Tôi định mượn cậu.” Lần này Mạnh Phi Phi thật sự đã đỏ mặt rồi.

Tống Triều Dương đã bị Mạnh Phi Phi này đánh bại triệt để rồi, a đầu này không chỉ ăn chực nhà cậu mà lại còn định mượn tiền cậu.

Tô Tri Thu khẽ cười: “Tiểu Phi à, tôi cũng là hàng xóm nhà cô, nếu cô thiếu tiền thì tôi có thể cho cô mượn.”

“Hay quá hay quá!” Mạnh Phi Phi liền reo lên nhưng cô lại lập tức lè lưỡi rồi ngại ngùng nói: “Thôi tôi cứ mượn Tiểu Tống thì hơn.”

Tô Tri Thu là một người vô cùng thông minh, Mạnh Phi Phi nói câu này có nghĩa là trong lòng Mạnh Phi Phi thì Tống Triều Dương gần gũi hơn là cô.

Nếu là một người phụ nữ bình thường trông thấy quan hệ giữa Tống Triều Dương và Mạnh Phi Phi tốt như vậy thì trong lòng chắc chắn sẽ cảm thấy khó chịu, nhưng Tô Tri Thu lại không nghĩ thế. Khó khăn lắm cô mới thích một người đàn ông, nếu người đàn ông này quá bình thường thì lại khiến cô thất vọng. Bây giờ xem ra tuy Tống Triều Dương chỉ là một nhân viên quèn của công ty mà vẫn có những cô gái xinh đẹp như Mạnh Phi Phi hay Trần Tú Như ở bên cạnh thì chứng tỏ là cô không nhìn nhầm người.

Trần Tú Như vẫn không biết là cô đã bị Tô Tri Thu xếp vào dạng những người thích Tống Triều Dương rồi, không hiểu cô ấy suy nghĩ kiểu gì nữa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play