Tống Triều Dương không muốn để Sở Yến Yến càng miêu tả càng đen tối, cậu vội nói: “Đừng ăn nói linh tinh nữa, tôi không thích kiểu trẻ con như cô đâu.”

Câu nói này của Tống Triều Dương cũng có thể coi như là khiến sắc mặt của Lâm Chi Quỳnh trở nên dễ coi hơn một chút nhưng Sở Yến Yến liền nói: “Chú à, đừng sợ cô ta, chuyện mà chúng ta thích ấy, lần trước chú chơi hay như vậy, cháu lại học được một chiêu mới này, chúng ta hôm nay nhất định phải chơi cho đã.”

Tống Triều Dương cũng phục cái cô nàng Sở Yến Yến này, nếu còn tiếp tục ở đây nữa thì e rằng a đầu này lại nói ra những lời kinh thiên động địa gì nữa mất thôi. Cậu vội nói: “Cảnh sát Lâm, chúng tôi đi trước đây, nếu cô không tin tôi thì có thể tới nhà tôi kiểm tra.”

Sau đó cậu liền đưa Tô Vãn Trinh và Sở Yến Yến bỏ chạy.

Lâm Chi Quỳnh tức tối giẫm chân một cái, gầm gừ nói: “Nhất định tôi sẽ tới kiểm tra, nhất định, tốt nhất là đừng có để tôi bắt được nguyên hình.”

“Hi hi, nhìn thấy sắc mặt của cái cô cảnh sát đó đen như hũ nút kìa, vui thật đó.” Thoát khỏi tầm nhìn của Lâm Chi Quỳnh, Sở Yến Yến lập tức bật cười khúc khích.

Tống Triều Dương hừ một tiếng: “Cô có biết là làm vậy thì sẽ gây cho tôi rất nhiều rắc rối không hả?”

Sở Yến Yến nghển cổ lên rồi ôm lấy cánh tay của Tống Triều Dương nói: “Có thể có rắc rối gì được cơ chứ?”

Đúng là không biết trời cao đất dày, đám trẻ này quả thực không biết sợ là gì và cũng chẳng biết như nào là phiền phức. Tống Triều Dương biết là nói với cô thì cũng chẳng rõ được nên chỉ đành nói: “Vậy được, bây giờ cô nghe rõ đây, tôi phải về nhà, cô làm gì thì đi làm đi.”

Sở Yến Yến lập tức ôm chặt cánh tay của Tống Triều Dương, bộ ngực nhỏ xinh kia ép sát vào cánh tay của cậu, cô nhõng nhẽo nói: “Chú à, chú đồng ý với người ta đi mà, người ta vì chú mà hy sinh ra nhiều như vậy, lại còn chẳng để bụng chuyện chú đã có bạn gái nữa, chú còn muốn người ta làm thế nào nữa đây?”

“Cô không để bụng nhưng tôi để bụng đấy, vậy nên xin cô đừng bám lấy tôi nữa.”

“Cháu không chịu đâu, nếu chú không đồng ý với cháu thì ngày nào cháu cũng sẽ tới tìm chú, cháu sẽ nói là đã mang thai với chú rồi, để chú phải chịu trách nhiệm với cháu.”

Tống Triều Dương bị Sở Yến Yến làm cho tức đến nỗi hai mắt long sòng sọc, cậu liền tức giận hất tay ra rồi nói: “Tuỳ cô, kể cả cô nói là có thai tám đứa hay chục đứa cũng được.”

Sở Yến Yến ngây ra rồi vẫy mạnh cánh tay, hưng phấn hét lớn lên: “Chú à, chú đúng là cool quá đi, cháu thích chú quá đi mất.” Sau đó cô liền rảo bước đuổi theo rồi lại tóm lấy cánh tay của Tống Triều Dương. Tống Triều Dương nổi nóng với cô nhưng a đầu này lại cho rằng cậu đang tỏ vẻ cool ngầu.

Đây đúng là lần đầu tiên Tống Triều Dương gặp phải một cô gái bám dai như vậy, kiểu ngổ ngáo như Tiểu Lệ hay gì gì đó thì cậu dĩ nhiên có thể giải quyết nhẹ nhàng, nhưng a đầu Sở Yến Yến này kỳ thực cũng chẳng có ý gì xấu, chẳng qua cô ta ngưỡng mộ cậu mà thôi. Cô ta bám lấy cậu như vậy thì cậu cũng chẳng tránh được việc gò bó tay chân.

Tống Triều Dương dừng bước lại rồi sa sầm nét mặt nói với Sở Yến Yến: “Nếu cô muốn tôi không ghét cô thì cô cứ ngoan ngoãn vào, cô ngông nghênh như vậy thì tôi lại càng ghét cô hơn mà thôi, sau này tôi không muốn nhìn thấy mặt cô nữa.”

Sở Yến Yến chu môi nói: “Chú à, người ta thích chú mà.”

“Cô thích là việc của cô nhưng tôi không thích cô. Tôi ghét nhất là kiểu con gái suốt ngày đem lại phiền phức cho tôi. Tôi chỉ thích kiểu con gái dịu dàng như Vãn Trinh thôi.”

Sở Yến Yến nhìn Tô Vãn Trinh một cái rồi cái miệng nhỏ lại càng chu lên cao hơn: “Cháu biết rồi, người ta không làm bừa nữa, thế chú có thể đưa cháu tới nhà chú không?”

“Không.” Tống Triều Dương đáp lại chắc như đinh đóng cột.

Sở Yến Yến tức tối giẫm chân, cô nói: “Chú à, cháu khiến chú ghét cháu như vậy hay sao?”

“Vốn dĩ tôi cũng chẳng ghét cô lắm đâu, nhưng biểu hiện ban nãy của cô quả thực lại càng khiến tôi ghét hơn.”

Khuôn mặt của Sở Yến Yến đầy vẻ ấm ức, cô nói: “Người ta sửa là được chứ gì? Với cả ban nãy nhìn chú đánh nhau trông đẹp trai như vậy, quả thực là cháu hưng phấn quá mà.”

Trông thấy Sở Yến Yến có vẻ đã biết điều hơn rồi thì ngữ khí của Tống Triều Dương mới hiền hoà lại: “Vậy thì được, bây giờ cô ngoan ngoãn về nhà đi. Nếu cô biểu hiện tốt thì sau này có khi tôi còn có thể để ý tới cô, nếu không thì sau này không bao giờ tôi thèm để tâm tới cô nữa.”

“Chú à…. Cháu nghe lời chú, nhưng mà… chú đừng đuổi cháu đi mà, hôm nay cháu chán lắm, cháu muốn đến nhà chú chơi, cháu đảm bảo sẽ không làm loạn đâu!”

Tống Triều Dương không nói gì, Sở Yến Yến lắc lắc cánh tay của cậu rồi tủi thân nói: “Chú à, chú đồng ý với người ta đi mà, người ta thật sự ngoan lắm đó.”

“Tiểu Tống… anh nhận lời cô ấy đi.” Tống Triều Dương đang định từ chối thì Tô Vãn Trinh lại nói giúp Sở Yến Yến.

Sở Yến Yến lập tức phấn khích nói: “Chị à, chị đúng là một người tốt. Em quyết định rồi, sau này chúng ta sẽ cùng đứng chung một chiến hào, cùng đi theo chú.”

Sắc mặt của Tô Vãn Trinh và Tống Triều Dương liền đen kịt lại, thế nhưng nếu như Tô Vãn Trinh đã nhận lời rồi thì Tống Triều Dương cũng chẳng từ chối nữa. Kiểu con gái như Sở Yến Yến càng không nhận lời với cô ta thì e là cô ta lại càng không cam tâm, hơn nữa cô ta cũng biết Tống Triều Dương thực chất chỉ là một nhân viên quèn, không có tiền cũng chẳng có quyền, ngoài ra cũng chẳng có gì thú vị cả. Có khi chẳng lâu nữa Sở Yến Yến cũng sẽ mất hứng mà thôi.

Bọn họ bắt một chiếc xe taxi, Tống Triều Dương ngồi đằng trước, Sở Yến Yến và Tô Vãn Trinh ngồi đằng sau. Cái miệng nhỏ của Sở Yến Yến đúng là kiểu biết nói chuyện, rõ ràng cô có ý muốn lấy lòng Tô Vãn Trinh, còn Tô Vãn Trinh tuy không giỏi ăn nói nhưng cũng có thể nói vài câu với Sở Yến Yến.

Không lâu sau, ba người họ về tới nhà của Tống Triều Dương. Sau khi Sở Yến Yến vào nhà thì cô đi một vòng quanh nhà, sau đó cô kinh ngạc nói: “Chú à, sao chú lại ở cái nhà nhỏ như vậy?”

Tống Triều Dương cười nhạt nói: “Cái nhà này còn là đi thuê đấy, tôi cũng làm gì có tiền, dĩ nhiên chỉ có thể ở cái nhà nhỏ vậy rồi.”

Sở Yến Yến ồ một tiếng rồi chớp chớp mắt nói: “Vậy cũng không tồi, nhà nhỏ thì lại càng ám áp, nếu ở cái nhà to thì chẳng có ý nghĩa gì cả.”

Tống Triều Dương cũng chẳng muốn nói nhiều về chuyện này với Sở Yến Yến, cậu nói với Tô Vãn Trinh: “Vãn Trinh à, cô nói chuyện với Tiểu Yến đi, tôi đi mua ít thức ăn.”

Tô Vãn Trinh liền nói: “Tiểu Tống à, để tôi đi mua thức ăn cho.”

Tống Triều Dương xua xua tay nói: “Không cần đâu, trưa nay tôi nấu ít món ngon cho cô ăn.” Sau đó cậu chẳng đợi Tô Vãn Trinh đứng dậy mà đi ra khỏi nhà luôn.

Khi Tống Triều Dương quay về thì cả Tô Vãn Trinh và Sở Yến Yến đều ra nghênh đón. Tô Vãn Trinh đỡ lấy đồ trong tay Tống Triều Dương còn Sở Yến Yến thì cười híp cả mắt lại nhìn cậu, sau đó cô gập cong người một góc 90 độ với Tống Triều Dương rồi lấy cho cậu đôi dép lê: “Chú à, chú về rồi ạ!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play