"Em gái, em lợi hại thật đấy, có một mình thôi mà cũng tóm được tên lưu manh này.” Người đàn ông ấy lúc này ở đằng sau Lâm Chi Quỳnh lại nói.
Lâm Chi Quỳnh liền quay đầu lại, cô nghi hoặc nhìn người đàn ông này rồi nói: “Đây không phải là tôi bắt.”
“Ở đây có mỗi cô là cảnh sát thôi, không phải cô thì còn ai vào đây nữa?”
“Đây là anh bắt.”
“Ôi, cô em này, đúng là đồ ngốc.”
“A, tôi hiểu rồi, anh không muốn người khác biết là anh làm?” Lâm Chi Quỳnh đột nhiên hiểu ra, cô ngạc nhiên nhìn người đàn ông bí hiểm.
“Hoá ra cũng không phải là quá ngốc.”
Lâm Chi Quỳnh lắc đầu nguầy nguậy nói: “Không được không được, tôi không thể cướp công lao của anh được, anh bắt là anh bắt.”
Người đàn ông nhoẻn miệng cười, đột nhiên anh ta chỉ tay về phía sau Lâm Chi Quỳnh kêu lên: “Cẩn thận.”
Lâm Chi Quỳnh liền quay đầu lại nhưng lại chẳng có gì cả, tên côn đồ kia vẫn nằm hộc máu ở đó, về cơ bản là hắn chẳng còn chút sức lực nào để tấn công nữa rồi.
Cô quay đầu lại nhìn người đàn ông ấy nhưng phát hiện ra đằng sau mình đã chẳng còn ai. Điều này khiến Lâm Chi Quỳnh lập tức lạnh hết cả tóc gáy, khi người đàn ông ấy xuất hiện thì cô không hề phát giác ra, đến khi anh ta đi cô cũng chẳng biết, người này quả thực quá lợi hại.
Có điều bây giờ cũng chẳng phải lúc cô đi tìm người đàn ông ấy. Cô vội gọi cho sở phó bảo ông đem theo đội cảnh sát hình sự tới.
Không lâu sau, hai chiếc xe cảnh sát đã tới, vài cảnh sát từ đội cảnh sát hình sự nhảy xuống khỏi xe, họ đều mặc vũ phục trên người, trong tay còn cầm cả súng. Nhưng khi nhìn thấy Lâm Chi Quỳnh đứng ở đây còn tên lưu manh kia thì đang nằm trong đống gạch thì ai nấy đều ngẩn ra. Như này là sao, một mình Lâm Chi Quỳnh đã có thể bắt giữ được tên này sao?
Tiếp đó, người của đội cảnh sát hình sự lôi tên côn đồ từ đống gạch ra rồi đưa thẳng hắn vào bệnh viện. Lâm Chi Quỳnh cũng đi tới đội cảnh sát hình sự, chuyện như này chắc chắn là cô phải phối hợp điều tra với đội cảnh sát hình sự rồi.
Lâm Chi Quỳnh không làm theo yêu cầu của gã đàn ông đó mà thuật lại hoàn chỉnh một lượt quá trình xảy ra sự việc. Lúc này cũng đã có kết quả kiểm tra của tên côn đồ, hắn bị gãy sáu xương sườn ở ngực, đây là vết thương nặng trực tiếp nhất, còn như bị gạch đập vào đầu thì không tính.
Chỉ dùng một chân thôi mà cũng có thể làm gãy sáu cái xương sườn của một gã côn đồ có tố chất cơ thể tốt như này, đừng nói là điều khiến Lâm Chi Quỳnh phải ngạc nhiên mà đến ngay cả người nào người nấy trong đội cảnh sát hình sự cũng cảm thấy căng thẳng. Phải biết là người của đội cảnh sát hình sự là những tay đánh võ giỏi nhất, nhưng họ cũng chẳng thể chỉ dùng một chân đạp vỡ sáu cái xương sườn được, thực lực của người đàn ông này quả thực quá lớn mạnh.
Đội cảnh sát hình sự cũng cảm thấy lo lắng về việc có một người dũng mãnh như vậy tồn tại. Nếu người đàn ông này chỉ làm việc tốt thì chẳng sao, nhưng nếu anh ta làm việc xấu thì đúng là một chuyện vô cùng đáng sợ, vì vậy mà họ để Lâm Chi Quỳnh miêu tả lại diện mạo của người đó rồi dùng kỹ thuật phục hồi lại dung mạo của người này.
Thế nhưng Lâm Chi Quỳnh nhớ lại một lượt, ngoài việc biết được chiều cao và đại khái nói ra được thể hình của anh ta ra thì cô lại chẳng thể tả được dung mạo của người đàn ông đó. Về các ngũ quan ở trong máy tính, Lâm Chi Quỳnh cảm giác cái nào cũng giống, quả thực là vô cùng bức bối.
Người đàn ông bí hiểm này dĩ nhiên chính là Tống Triều Dương. Cậu thấy Lâm Chi Quỳnh đuổi theo qua đó nên cũng đi theo. Có điều trước khi xuất hiện thì cậu đã thay đổi dung mạo của mình, kỹ năng này không phải là cái mà người bình thường có thể nắm được. Trong một vài tiểu thuyết kiếm hiệp nó được gọi là dị dung thuật.
Không phải Tống Triều Dương có thể thực sự tuỳ ý thay đổi khuôn mặt mình thành bất cứ hình dạng nào, cậu chỉ có thể thông qua việc di chuyển cơ mặt để thay đổi dung mạo của mình mà thôi. Loại dung mạo siêu bình thường này lại là sở trường của cậu, đặc điểm lớn nhất của dung mạo này chính là khiến người khác không tài nào nhớ được, tránh việc cảnh sát tìm ra cậu.
Tuy đây là việc tốt nhưng Tống Triều Dương vẫn không muốn để cảnh sát chú ý đến mình, kể cả thân phận của cậu đủ để khiến cảnh sát không dám nghi ngờ, nhưng sau này nếu họ cứ hễ có việc gì lại tìm cậu giúp đỡ thì há chẳng phải là cậu chẳng thể làm chuyện mà mình muốn hay sao.
Ngày hôm sau, Tống Triều Dương đến công ty làm việc. Hôm nay Trần Tú Như không tìm cậu, Tô Tri Thu cũng không liên hệ với cậu nên cậu khá là thảnh thơi.
Buổi tối khi về nhà, Tống Triều Dương cảm nhận được rằng căn nhà trống ở phía bên trái đã có người ở rồi, xem ra cậu lại có thêm một hàng xóm nữa, cũng chẳng biết họ rốt cuộc là người thế nào.
Tống Triều Dương cũng chẳng đến mức là có người tới ở liền đi gõ cửa chào hỏi. Người ở thành phố hiện nay đã quen với việc ở chung một tầng lầu mà cũng chẳng quen biết nhau rồi.
Vừa nấu xong cơm, Tống Triều Dương còn chưa kịp ăn thì đã có tiếng gõ cửa, Tống Triều Dương ra mở cửa, chẳng ngờ lại nhìn thấy nữ cảnh sát Lâm Chi Quỳnh.
“Cảnh sát Lâm, sao cô lại tới đây?” Tống Triều Dương lập tức kinh ngạc nhìn Lâm Chi Quỳnh.
Lâm Chi Quỳnh đanh mặt lại nói: “Tôi tìm cậu là để tìm hiểu chuyện này.”
Tống Triều Dương liền cười he he nói: “Được, mời vào, tôi vừa nấu cơm xong, cô có muốn ăn không?”
“Không cần đâu.” Lâm Chi Quỳnh lắc lắc đầu rồi nói: “Vậy anh ăn đi đã, tôi đợi anh ăn xong rồi hỏi.”
“Vậy cám ơn nhé, tôi đúng là đang đói đây.” Tống Triều Dương vừa nói vừa không khách khí ngồi vào bàn bắt đầu ăn nhồm nhoàm.
Tuy tối nay Tống Triều Dương nấu rất đơn giản nhưng đối với một người yêu thích đồ ăn ngon như cậu mà nói thì kể cả có nấu cái đơn giản cũng có thể toát ra mùi vị thơm nức. Lúc này Lâm Chi Quỳnh vẫn chưa ăn cơm, ngửi thấy mùi thơm của đồ ăn mà bụng cô cũng bất tự chủ réo lên ùng ục.
Tống Triều Dương liền nói: “Cảnh sát Lâm, chẳng phải cô vẫn chưa ăn sao, mau tới đây ăn mấy miếng đi.”
“Cảm ơn, không cần.” Lâm Chi Quỳnh lập tức từ chối, cô chưa bao giờ có cảm tình với cái tên Tống Triều Dương này cả.
Tống Triều Dương vừa ăn vừa nói: “Vậy thì thôi, cô mà ăn thì tôi còn sợ chẳng đủ đồ ăn ấy chứ.”
Lâm Chi Quỳnh sa sầm nét mặt, cái tên này ăn nói đúng là khiến người ta cạn lời mà. Cô ngửi thấy mùi thức ăn thì cảm thấy mình cũng đói đói, cái chính là cái tên này lại ăn như con gái vậy, chậm rãi tới mức khiến Lâm Chi Quỳnh không diễn tả được sự khó chịu của mình.
Cuối cùng cũng đợi được Tống Triều Dương ăn xong, Lâm Chi Quỳnh coi như là đã không phải chịu sự giày vò này nữa rồi. Khi Tống Triều Dương ngồi lên ghế sô pha thì Lâm Chi Quỳnh mới nhìn chằm chằm vào Tống Triều Dương nói: “Chín giờ tới mười giờ tối qua anh ở đâu?”
Tống Triều Dương nghi hoặc nhìn Lâm Chi Quỳnh nói: “Cảnh sát Lâm à, không phải là tôi có liên đới tới vụ án gì đó chứ?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT