Tống Triều Dương cảm thấy sao lời này lại kì lạ như vậy, gì mà xứng hay không xứng, sao giống loài lợn loại ngựa thế kia.

“Hừ, cậu còn muốn ăn xong chùi mép không thèm thừa nhận à?” Trần Tú Như và Hà Uyển lại đồng thanh quát lên, nhưng cũng chỉ về đối phương.

Tống Triều Dương cười hi hi nói: “Tôi thừa nhận, vậy tối nay tôi ăn tiếp.”

“Biến đi.” Hai người Hà Uyển và Trần Tú Như phỉ nhổ Tống Triều Dương, Hà Uyển thì đỡ hơn, còn Trần Tú Như thì trừng Tống Triều Dương.

“Sao nào, chẳng phải hai chị nói tôi ăn xong không chịu thừa nhận sao? Tôi thừa nhận thì hai chị lại không đồng ý?”

“Cậu đi chết đi!” Hôm nay hai người nói chuyện quả thật giống y như đúc, sau đó quay người đi dọn dẹp đồ.

Tống Triều Dương sờ mũi, cảm thấy chuyện này khá vui, nhưng chơi một tí thì thôi, cậu vẫn không có quá nhiều ý nghĩ, nhất là Trần Tú Như, chỉ gán ghép bừa bãi mà thôi.

Bảy giờ, Tống Triều Dương lái xe chở Trần Tú Như và Hà Uyển đến công ty.

Lúc này Trần Tú Như và Hà Uyển cũng không tiếp tục làm loạn với Tống Triều Dương, mà nghiêm túc nghiên cứu vấn đề chi tiết về việc tiếp đãi Tô Tri Thu, chỉ lo có thiếu sót gì.

Đến công ty cũng có người nhìn thấy Tống Triều Dương đi chung với hai đại mỹ nữ, nhưng người khác chỉ xem Tống Triều Dương là tài xế, thực chất không nghĩ đến tối hôm qua Tống Triều Dương ở chung một phòng với hai người.

Trở về phòng hành chính, các đồng nghiệp đều nhiệt tình chào hỏi Tống Triều Dương, do chuyện lần trước, tình cảm của Tống Triều Dương với mọi người tốt hơn, cười ha ha tán dóc vài câu với mọi người.

“Tiểu Tống, tuy Triệu Định An đã bị đuổi ra công ty nhưng vẫn chưa bị bắt, tôi sợ hắn ta sẽ gây sự với anh, anh vẫn nên chú ý một chút.” Mễ Đóa Đóa tranh thủ nói nhỏ nhắc nhở Tống Triều Dương.

“Cảm ơn cô nhắc nhở tôi.” Tống Triều Dương nào để Triệu Định An vào mắt, trong công ty cậu còn có thể không tiện hành động, nhưng nếu ở bên ngoài Triệu Định An gây sự với cậu, vậy Tống Triều Dương sẽ có vô số phương pháp trừng trị hắn.

“Đều do anh giúp tôi nên mới kết thù với hắn ta.” Trong mắt Mễ Đóa Đóa lại tràn đầy vẻ áy náy.

“Được rồi, cô nói tiếp nữa có vẻ như muốn lấy thân báo đáp đấy.” Tống Triều Dương bật cười nói đùa với Mễ Đóa Đóa.

Khuôn mặt Mễ Đóa Đóa đỏ ửng lên, lắp ba lắp bắp nói: “Tiểu Tống, anh...... anh ức hiếp tôi.”

“Ha ha, tôi đùa thôi, cô đừng để ý.”

Mễ Đóa Đóa bĩu môi nói: “Tiểu Tống học hư rồi, trước kia chưa từng ức hiếp tôi.”

“Ha ha, chẳng phải là vì giờ tôi thân với cô hơn rồi sao.”

Lúc này Mễ Đóa Đóa cũng không thực sự tức giận, trò chuyện vài câu với Tống Triều Dương rồi ngồi xuống làm việc.

Tống Triều Dương đang muốn kiếm chút việc để làm, bỗng điện thoại vang lên, là Trần Tú Như gọi đến, vừa bắt máy Trần Tú Như đã giành nói trước: “Hôm nay cậu làm tài xế của tôi tiếp, dẫn tôi và Tô Tri Thu đi chơi, chuyện này, cậu không được nói cho người trong phòng hành chính biết.”

“Ừ, biết rồi.” Tống Triều Dương cúp máy, làm tài xế cho Trần Tú Như vốn không có gì, chỉ là không biết Tô Tri Thu có nhận ra cậu không.

Sau khi xuống lầu, Tống Triều Dương đợi chưa được năm phút thì Trần Tú Như đã xuống, đưa chìa khóa xe cho Tống Triều Dương nói: “Cậu giữ chìa khóa này đi, sau này cậu làm tài xế chuyên trách của tôi.”

“Không làm ở phòng hành chính nữa à?” Tống Triều Dương mở cửa xe, nghi hoặc hỏi Trần Tú Như.

“Chẳng phải tài xế cũng thuộc phòng hành chính hay sao, sau này tôi sẽ bảo trưởng phòng Trịnh giao cho cậu ít việc hơn, nếu tôi dùng xe thì cậu lái cho tôi, sao nào, cậu không bằng lòng à?”

Tống Triều Dương cười hi hi nói: “Đâu phải, chẳng phải chuyên lái xe cho cấp trên là chuyện tốt hay sao, người khác muốn còn không được nữa cơ.”

“Biết thì tốt, đi thôi, đến khách sạn Bạch Cáp.”

Tống Triều Dương mở định vị, nhập khách sạn Bạch Cáp vào, sau đó lái theo tuyến đường chỉ dẫn.

Trần Tú Như ngồi ở phía sau có vẻ hơi căng thẳng, Tống Triều Dương lắc đầu nói: “Tôi nói Trần tổng này, chị căng thẳng như vậy, có khi nào để lại ấn tượng không tốt không?”

Trần Tú Như hít sâu một hơi nói: “Tôi quả thật có chút căng thẳng.”

“Dù sao thì cô ta cũng là một con người, chị quá xem trọng cô ta rồi nên mới căng thẳng như vậy, chị xem cô ta như một người bình thường là được.”

“Cậu nói đơn giản quá, lát nữa khi cậu thực sự tiếp xúc gần với cô ta thì cậu sẽ thấy căng thẳng.”

Tống Triều Dương cười không lên tiếng, sự tiếp xúc gần giữa cậu và Tô Tri Thu đã không thể gần hơn nữa, không những cõng Tô Tri Thu chạy hết cả ngày mà còn từng kéo váy của Tô Tri Thu xuống, thậm chí đã từng hôn Tô Tri Thu, nếu để Trần Tú Như biết được, không biết cô ta sẽ nghĩ như thế nào.

Hơn mười phút sau, Tống Triều Dương đã lái xe đến trước cửa khách sạn Bạch Cáp, Tống Triều Dương đợi trong xe, còn Trần Tú Như thì vào khách sạn.

Đợi một hồi, Trần Tú Như và Tô Tri Thu bước ra, ba vệ sĩ, hai nam một nữ, hai nam một trước một sau, người nữ kia đi bên cạnh Tô Tri Thu, ánh mắt của ba người cực kỳ sắc bén, lướt nhìn tình hình xung quanh, nếu có bất kỳ dị thường gì, họ nhất định sẽ có hành động phù hợp nhất.

Tống Triều Dương cũng không xuống xe, đợi Trần Tú Như tự mình lên xe, quan trọng nhất là, dường như trong lòng cậu cũng không muốn gặp lại Tô Tri Thu.

Nhưng điều khiến Tống Triều Dương kinh ngạc là Trần Tú Như và Tô Tri Thu cùng nhau bước tới bên cạnh xe cậu, sau đó vệ sĩ nữ đó mở cửa xe phía sau ra và nhìn vào xe trước, sau đó Tô Tri Thu và Trần Tú Như cùng nhau ngồi vào xe cậu.

“Tô tiểu thư, cô không dẫn theo vệ sĩ của cô, có vấn đề gì với sự an toàn không?” Ngồi trong xe, Trần Tú Như lo lắng hỏi.

Tô Tri Thu mỉm cười, ánh mắt như có như không nhìn về Tống Triều Dương nói: “Tôi tin chắc tuyệt đối sẽ không có vấn đề gì đâu.”

“Chuyện này... Tôi thấy vẫn nên để họ đi theo.”

Tô Tri Thu lắc đầu nói: “Trần tiểu thư, đây là đất nước của chúng ta, tôi nghĩ đất nước chúng ta vẫn chưa tới nổi loạn đến mức đó, tôi chỉ đi dạo thôi, cũng có vấn đề về an toàn, hơn nữa... Chẳng phải cô còn có một người tài xế sao, chắc anh ta có thể bảo vệ cho sự an toàn của chúng ta.”

Trần Tú Như nhìn sang Tống Triều Dương, cô từng nghe những người trong công ty nói, lúc Tống Triều Dương ra ngoài với Mễ Đóa Đóa, một mình có thể đánh bại ba tên côn đồ, nhưng đó chỉ là côn đồ, sao Trần Tú Như có thể đảm bảo được.

Tống Triều Dương nghe Tô Tri Thu nói như vậy liền biết cô ta đã nhận ra cậu, chẳng qua Tô Tri Thu này không có vạch trần thân phận trước kia của cậu, tuy không biết Tô Tri Thu có mục đích gì, nhưng hiển nhiên Tống Triều Dương thích với điều này, quay đầu lại mỉm cười nói: “Trần tổng, Tô tiểu thư, tôi có thể phụ trách cho sự an toàn của hai người, bây giờ chúng ta đi đâu?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play