Việc này khiến Trần Tú Như vô cùng kích động, cô vẫn luôn muốn có cơ hội tiếp xúc với Tô Tri Thu, nhưng chẳng ngờ là bản thân mình còn chưa tìm được lý do thì Tô Tri Thu đã tới đây rồi. Những người ở cùng với Trần Tú Như lúc này cũng vô cùng kích động, sự tiếp xúc bây giờ khác hẳn so với ban nãy khi mọi người ở cùng nhau, rất có khả năng đây là một cơ hội tuyệt vời.

Tô Tri Thu giơ ly rượu lên ra hiệu rồi khẽ nhấp một ngụm, sau đó cô mỉm cười nói: “Mọi người không cần để ý tới tôi, mọi người cứ nói chuyện đi, tôi chỉ muốn nghe mà thôi, mọi người không để bụng chứ?”

Mọi người lúc này cũng cảm thấy mất tự nhiên, nhất thời không biết nên nói gì nữa. Trần Tú Như hít một hơi thật sâu mới khiến tâm trạng đang kích động của mình được bình ổn trở lại, cô nói: “Tô tiểu thư, chúng tôi đang nói chuyện làm ăn thôi, và cũng đang nói là không biết liệu Tô tiểu thư có ý định phát triển ở Đồng Giang hay không.”

Tô Tri Thu mỉm cười với Trần Tú Như rồi nói: “Tôi rất thích thành phố này và quả thực cũng muốn làm gì đó ở đây. Hy vọng sau này mọi người sẽ ủng hộ tôi.”

Tô Tri Thu vừa nói xong thì mấy người Trần Tú Như đều cảm thấy vô cùng kích động.

Tô Tri Thu vẫn nở nụ cười: “Những cái này đều chẳng đáng để nhắc tới. Xin lỗi, tôi vẫn chưa biết vị tiểu thư này xưng hô thế nào.”

Trần Tú Như vui sướng trong lòng, cô biết là mình đã thành công thu hút được sự chú ý của Tô Tri Thu nhưng vẫn nén lại sự kích động trong lòng. Cô dùng ngữ khí vô cùng khiêm tốn nói: “Tôi tên là Trần Tú Như, tổng giám đốc công ty con Viễn Hoa của tập đoàn Lăng Vân.”

“Hoá ra Trần tiểu thư là một tổng giám đốc, tôi lại cứ tưởng là thiên kim tiểu thư nhà ai cơ, chẳng trách mà lời lẽ đều không tầm thường.” Nói xong, Tô Tri Thu đưa tay về phía Trần Tú Như.

Trần Tú Như lập tức bắt tay Tô Tri Thu, cô cảm giác trái tim mình sắp nhảy ra từ cổ họng đến nơi rồi. Phải biết rằng cả buổi tối ngày hôm nay cái bắt tay đầu tiên với người khác mà Tô Tri Thu chủ động làm có ý nghĩa thế nào, những người khác đều hiểu hàm ý trong đó.

“Tô tiểu thư, nếu cô có thời gian thì tôi có thể đưa cô đi dạo quanh Đồng Giang để cô có thể hiểu hơn về Đồng Giang của chúng tôi.”

“Được thôi, vậy chuyện này quyết vậy nhé, có điều có lẽ sẽ phải làm lỡ dở thời gian quý báu của Trần tiểu thư rồi.”

“Cái này cũng có gì đâu, có thể được đồng hành cùng quý nhân như Tô tiểu thư đây chính là vinh hạnh của Trần Tú Như tôi.”

“Được, vậy có thể cho tôi danh thiếp không, để mai tôi tiện liên lạc với cô.”

“Được chứ!” Trần Tú Như rút một tấm danh thiếp ra đưa cho Tô Tri Thu. Tô Tri Thu cầm lấy rồi khẽ cười nói: “Tôi không có danh thiếp, ngày mai tôi sẽ liên hệ với cô, không vấn đề gì chứ?”

Trần Tú Như gật gật đầu: “Không vấn đề.”

Tô Tri Thu lại nâng ly ngỏ ý mời rồi mỉm cười đi tới nhóm người khác, Trần Tú Như lúc này liền trở thành tiêu điểm của cả bữa tiệc, mọi người vô cùng ngưỡng mộ Trần Tú Như, cô có thể đưa Tô Tri Thu đi chơi cơ đấy, cô có rất nhiều cơ hội tiếp xúc với Tô Tri Thu. Tạm không nói đến việc ngay lập tức có được lợi ích gì mà chỉ cần trở thành bạn bè với Tô Tri Thu thôi thì lợi ích sau này chắc chắn không thể nào đong đếm được.

Vốn dĩ Trần Tú Như tưởng rằng hôm nay sẽ gặp phải chút rắc rối mà chẳng ngờ là lại có được một cuộc gặp gỡ bất ngờ như vậy. Tô Tri Thu vừa đi tới chỗ khác thì bí thư thành phố và thị trưởng đã bước tới bên cạnh cô.

Bí thư thành phố tên là Tống Chấn Đào, ông vô cùng coi trọng chuyện này, ông nói với Trần Tú Như: “Tiểu Trần à, ngày mai cô nhất định phải tiếp đãi Tô tiểu thư cho tốt, nếu có yêu cầu gì thì cứ nói với chúng tôi, thành ủy và chính quyền thành phố nhất định sẽ ủng hộ cô hết sức.”

Lúc trước Trần Tú Như tuy cũng từng tiếp xúc với hai nhân vật lớn này của thành phố rồi nhưng cũng chỉ là nói những lời khách khí đơn giản mà thôi, họ chưa từng tôn trọng cô như vậy và cũng chưa từng coi trọng công ty Viễn Hoa như thế. Bây giờ khẩu khí của đối phương lại ôn hoà như vậy, nếu lúc này cô muốn có được sự ủng hộ của thành phố với công ty thì chắc chắn bọn họ sẽ đồng ý không chút do dự.

“Bí thư Tống, thị trưởng Tần, nhất định tôi sẽ không phụ sự kỳ vọng của hai vị lãnh đạo đâu.” Trần Tú Như lại kích động nói.

Hai vị lãnh đạo nói vài câu đơn giản xong, vài ông lớn trong giới thương nghiệp của Đồng Giang cũng ùn ùn bày tỏ thiện ý với Trần Tú Như. Bọn họ lúc trước về cơ bản là chẳng thèm để tâm tới công ty của Trần Tú Như, nhưng bây giờ chẳng ai dám coi thường nữa rồi. Ai mà biết được là liệu Tô Tri Thu có thực sự hợp tác với Trần Tú Như hay không cơ chứ, nhỡ đâu bọn họ hợp tác với nhau thì Trần Tú Như đã có một bệ đỡ vô cùng hùng mạnh phía sau rồi, làm gì có ai đắc tội được với Trần Tú Như nữa.

Ở đây thậm chí còn có cả Tôn Năng Hội của tập đoàn Thiên Lực, cũng chính là ba của Tôn Đông Nhiên. Bởi thái độ của ông với Trần Tú Như nên lúc này Tôn Đông Nhiên cũng chẳng dám làm bừa với Trần Tú Như nữa.

Trần Tú Như được mọi người săn đón như vậy bởi một nguyên nhân quan trọng nhất đó là ngoài yêu cầu cùng ra ngoài dạo chơi với Trần Tú Như ra, Tô Tri Thu không đề xuất với bất cứ ai nữa, hơn nữa thái độ của cô với mọi người tuy rằng cũng vô cùng thân thiết nhưng rõ ràng có sự khác biệt so với Trần Tú Như. Nói cách khác, trong buổi tiệc rượu này, dường như Tô Tri Thu tán thưởng Trần Tú Như nhất.

Trần Tú Như bận rộn mãi không dứt cho tới tận khi tiệc rượu kết thúc, Tống Triều Dương thì lại cảm thấy vô cùng nhạt nhẽo, cậu thấy Tôn Đông Nhiên không còn quấy rối Trần Tú Như nữa thì dứt khoát đi về phòng nghỉ của bảo vệ rồi cùng chém gió với đám người đó.

Tận mười giờ hơn thì bữa tiệc rượu này mới kết thúc, Trần Tú Như đã ngà ngà say rồi. Mọi người ồ ạt mời rượu cô, ai nấy đều vô cùng thịnh tình nên thực sự là hôm nay cô đã uống không ít.

Nhưng lúc này Trần Tú Như rõ ràng vẫn vô cùng hưng phấn, cô ngồi lên xe rồi nói với Tống Triều Dương: “Cậu thấy chưa? Chẳng ngờ Tô Tri Thu lại để tôi đưa cô ấy đi chơi Đồng Giang.”

Tống Triều Dương vừa lái xe vừa cười hê hê: “Tôi thấy rồi, hôm nay chị thực sự rất vẻ vang.”

“Đúng đó, kể từ khi tôi bắt đầu làm việc thì ngày nào cũng nghĩ đủ mọi cách để khiến công ty trở nên lớn mạnh, suốt ngày cứ phải xoay vòng vòng theo các ông chủ lớn và đám quan chức, mệt chết đi được. Thế nhưng hôm nay tất cả bọn họ đều vô cùng khách khí với tôi, tôi chỉ là một kẻ làm thuê mà lại có được cái vinh dự này, sao mà không hưng phấn cho được.”

“Vậy thì thực lòng chúc mừng chị, sớm biết hôm nay chị được như vậy, tôi làm vệ sĩ cho chị cũng thừa.”

“Hê hê, hình như đúng là vậy, có điều tôi uống nhiều như này thì chắc chắn không thể tự lái xe được, để cậu đưa tôi về thì vẫn an tâm hơn.”

“Tôi cũng là một người đàn ông bình thường, OK? Đừng có mà hạ thấp tôi như vậy.” Tống Triều Dương bức bối nói.”

Trần Tú Như bật cười ha hả: “Tôi khen cậu mà, sao lại hạ thấp cậu được cơ chứ. Được rồi được rồi, lát nữa mua thêm ít rượu tối nay chúng ta về nhà uống tiếp.”

Đây là lần đầu tiên Tống Triều Dương trông thấy Trần Tú Như cười lớn như vậy, có lẽ đây mới thực sự là bản chất thật sự của cô, có chuyện vui nên cô cũng quên hết tất cả, do phải ngồi ở vị trí này nên cô nhất định phải kiềm chế lại tâm trạng của mình. Có điều Tống Triều Dương lắc đầu nói: “Chị còn uống nữa sao? Ngày mai chẳng phải chị còn phải cùng Tô Tri Thu đi chơi sao?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play