Tống Triều Dương chỉ vào điện thoại của cô rồi nói: “Tự cô nói mà.”
Tô Vãn Trinh ngây ra một lúc rồi mới nhớ ra, đúng là ban nãy cô có nói ra tên của mình, ngay lập tức cô cảm thấy hoảng loạn lúng túng.
“Đi thôi, tôi lấy năm nghìn cho cô.”
Tô Vãn Trinh cắn môi gật gật đầu rồi âm thầm đi theo sau Tống Triều Dương.
Khoảng mười lăm phút sau, Tống Triều Dương và Tô Vãn Trinh tới trước cổng kho, ông lão trông cửa nhìn thấy Tống Triều Dương đưa theo một cô gái về thì liền nở một nụ cười mờ ám rồi mở cửa cho hai người họ. Tống Triều Dương đưa Tô Vãn Trinh vào trong.
Sau khi vào phòng ngủ của mình, Tống Triều Dương lấy túi ra, tiền của cậu không gửi ở ngân hàng mà đem theo bên người. Có điều ban nãy ra ngoài ăn cơm cậu không mang theo nhiều tiền, dù sao thì cậu cũng chẳng phải trả tiền.
Tống Triều Dương đếm năm nghìn rồi đưa cho Tô Vãn Trinh. Cậu nhìn tập tiền của mình còn lại mỏng dính mà bất giác thầm cười khổ. Mấy hôm trước cậu còn cảm thấy là mình vẫn xông xênh lắm, vậy mà bây giờ chỉ còn lại vỏn vẹn hai nghìn, ngoài ra vẫn còn món nợ một vạn rưỡi nữa, việc tốt như này quả thật là không thể làm bừa bãi được.
Lúc này Tô Vãn Trinh đã cất năm nghìn đó đi, sau đó cô đi tới trước mặt Tống Triều Dương, mặn mũi đỏ bừng, hai tay vặn vẹo nói lắp bắp: “Đại ca, cảm ơn anh, tôi… tôi… không biết, xin lỗi, anh bảo tôi… làm thế nào thì tôi… làm như thế.”
Tống Triều Dương nhìn Tô Vãn Trinh, trong lòng cậu thầm nghĩ bản thân mình bỏ ra tận hai vạn tệ cơ đấy, nếu có xảy ra quan hệ gì với Tô Vãn Trinh thì cũng chẳng có gì là không hợp lý, hơn nữa cô gái này vừa xinh đẹp lại vẫn là gái trinh, quá thật khiến người ta phải động lòng.
Nhưng cuối cùng Tống Triều Dương vẫn lắc lắc đầu, dù gì cô gái này cũng không phải kiểu phụ nữ tìm sự kích thích ở quán bar. Chiếm được cô rồi thì bản thân cậu cũng có cảm giác tội lỗi, cảm giác này chẳng tốt chút nào. Cậu mỉm cười nói: “Ai bảo tôi định làm gì cô chứ?”
Tống Triều Dương vỗ vỗ vai cô rồi dịu dàng nói: “Được rồi, tôi biết cô là một cô gái tốt, là một đứa con hiếu thảo. Chỗ tiền này coi như là tôi giúp đỡ cô, đừng tuỳ tiện bán thân vì tiền nữa.”
Tô Vãn Trinh trợn tròn mắt, cô nhìn Tống Triều Dương như không thể tin nổi, cô lắp bắp nói: “Đại ca… anh… không phải anh mua tôi…”
“Không phải, thật sự cô rất khiến người khác rung động, nhưng tôi không xuống tay được.” Tống Triều Dương tự giễu.
Đôi mắt của Tô Vãn Trinh đỏ ngầu nhưng không phải vì đau lòng mà là vì cảm động. Cô vốn nghĩ rằng hôm nay mình sẽ chẳng thể may mắn thoát được, đến khi lấy được tiền xong thì cô cũng đã quyết định sẽ nghênh đón cơn bão giông ấy, thế nhưng chẳng ngờ là Tống Triều Dương lại chẳng cần cô.
“Đại ca… anh đúng là người tốt.”
Tống Triều Dương cười hê hê: “Được rồi, đừng có phát thẻ người tốt cho tôi nữa, đi thôi, tôi tiễn cô.”
Tô Vãn Trinh vội nói: “Vậy… vậy… vậy… số tiền này coi như là tôi nợ anh, sau này nhất định tôi sẽ trả lại cho anh.”
“Không cần đâu, tôi cho cô, không cần cô phải trả lại tôi. Nếu ngày nào đó cô vì muốn trả tiền cho tôi mà lại nghĩ tới việc bán thân thì tội tôi lớn lắm.”
“Nhưng… nhưng…” Tô Vãn Trinh lắc đầu thật mạnh rồi nói: “Không được, đại ca à, tôi không thể nhận không tiền của anh được. Hoặc là anh cần tôi, hoặc là coi như tôi mượn anh.”
Quả thật Tống Triều Dương lại chẳng ngờ rằng cô gái này lại cố chấp như vậy. Nhưng ấn tượng của cậu về cô gái này lại càng tốt hơn, cậu cười nói: “Được rồi được rồi, cô bảo mượn cũng được, có điều khi nào cô có thì hẵng trả nhé.”
“Vâng vâng, vậy tôi viết giấy cho anh.” Tô Vãn Trinh vừa nói vừa lấy một quyến sổ nhỏ trong túi ra. Cô xé ra một tờ giấy rồi nghiêm túc viết giấy nợ, sau đó cô đưa cho Tống Triều Dương.
Nét chữ trên giấy vô cùng nắn nót, Tống Triều Dương vờ xem qua rồi cất đi. Lúc này cậu không muốn đả kích lòng tự tôn của Tô Vãn Trinh nữa. Khi cậu cất giấy nợ đi, quả nhiên Tô Vãn Trinh nhoẻn miệng cười.
“Đại ca, tôi… vẫn chưa biết anh tên gì?” Tô Vãn Trinh hơi xấu hổ nhưng vẫn nhìn vào Tống Triều Dương.
“Tôi tên là Tống Triều Dương.” Tống Triều Dương cũng chẳng ra vẻ làm việc tốt mà không để lại tên tuổi. Dù gì cũng bỏ ra hai vạn tệ, đối phương nhớ kỹ tên cậu cũng là điều bình thường.
“Vậy tôi gọi anh là Tiểu Tống.”
“Được rồi, cũng muộn rồi, để tôi đưa cô về.”
Tô Vãn Trinh gật gật đầu, đang định rời đi thì điện thoại lại vang lên. Vừa nhìn thấy số gọi tới cô liền nghe máy rồi vội nói: “Tôn tổng… A, sao có thể vậy được, chẳng phải anh nói là hai vạn sao? Nhưng…. Nhưng… sao tôi có nhiều tiền như vậy chứ, xin anh đấy Tôn tổng, ngày mai tôi sẽ đưa cho anh hai vạn tệ, xin anh đừng làm hại ba tôi, tiền tôi sẽ nghĩ cách… Tôn tổng, xin anh đấy… Tôn tổng! Tôn tổng!”
Tô Vãn Trinh kêu lên mấy tiếng rồi tuyệt vọng buông điện thoại xuống. Ngoài sự đau khổ ra cô còn vô cùng bất lực và tức giận.
“Sao vậy?” Tuy Tống Triều Dương không nghe thấy trong điện thoại nói gì nhưng cậu cũng biết là chắc chắn Tô Vãn Trinh đã gặp phải phiền phức, hai vạn tệ đó đã chẳng đủ nữa rồi.
Những giọt nước mắt của Tô Vãn Trinh lặng lẽ rơi, toàn thân cô dường như không còn chút sức lực nào vậy, mềm nhũn ngồi sụp xuống đất. Tống Triều Dương vội đưa tay ra dìu cô dậy rồi đưa cô ngồi lên giường. Tô Vãn Trinh như một cái xác không hồn, Tống Triều Dương bảo cô làm gì thì cô làm theo, chỉ có những giọt nước mắt là cứ thế lã chã rơi.
“Rốt cuộc là có chuyện gì vậy, nói tôi nghe xem, có lẽ tôi sẽ giúp được cô.” Tống Triều Dương vỗ vỗ vai của Tô Vãn Trinh.
Cơ thể của Tô Vãn Trinh hơi rung lên, cô quay đầu sang nhìn Tống Triều Dương rồi đột nhiên bổ nhào vào lòng cậu, cô siết chặt eo của Tống Triều Dương rồi oà khóc.
Tống Triều Dương không ngăn cô lại, hai tay cậu vòng qua người cô, một tay ôm lấy eo cô, tay kia khẽ vỗ vỗ vào vai.
Tô Vãn Trinh khóc năm sáu phút sau thì tiếng khóc mới ngừng lại, sau đó cô ngồi thẳng người dậy, quệt nước mắt rồi nói: “Tống tiên sinh, xin lỗi anh, tôi làm bẩn quần áo của anh rồi.”
Tống Triều Dương mỉm cười rồi nói: “Không sao, bây giờ có thể nói với tôi là đã xảy ra chuyện gì rồi chứ?”
Tô Vãn Trinh thở dài một tiếng rồi nói: “Haiz… đều do ba tôi, ông ấy cược tiền với người ta, cược sạch hết tiền trong nhà rồi, bây giờ lại còn nợ người ta hai vạn tệ. Người ta bắt ba tôi lại rồi nói là không trả tiền thì sẽ chặt tay ông ấy. Tôi cũng chỉ có thể nghĩ cách giúp ông ấy nhưng mọi người đều biết ông ấy là con nghiện cờ bạc, họ hàng thân thích đều không cho tôi mượn tiền. Bạn học đại học của tôi cũng chẳng có tiền, tôi biết là chỉ cần tôi đồng ý với yêu cầu của một vài người thì bọn họ sẽ cho tôi tiền nhưng nếu tôi đồng ý với họ thì sau này sẽ chẳng thoát được quan hệ với họ, thế nên tôi thà bán thân ở đây chứ cũng không muốn làm vậy.
Tống Triều Dương hơi kinh ngạc về suy nghĩ này của Tô Vãn Trinh nhưng cậu cũng không thể không thầm phục cô, cô gái này vẫn có giới hạn riêng của bản thân.
“Nhưng ai mà biết được là vốn dĩ đã thoả thuận xong xuôi rồi mà trong thời gian ngắn ngủi như vậy ba tôi đã lại đánh bạc với bọn họ, lại nợ người ta thêm hai vạn, quả thực ông ấy… quả thực…” Tô Vãn Trinh tỏ ra vô cùng tức giận nhưng vì là ba mình nên cô không thể nói ra lời lẽ khó nghe được.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT