Mục Đức Cao đi đến cửa thang máy, lúc chuẩn bị đi xuống, phía sau bỗng vang lên giọng của Chu Bằng Trình.

“Anh Mục, các bạn học đang đợi anh đến nói vài câu đấy!”

“Cậu qua đây!” Mục Đức Cao đối diện với thang máy, quay lưng lại nói với Chu Bằng Trình.

Chu Bằng Trình không hề do dự mà bước đến thang máy, khi nhìn thấy vẻ mặt của Mục Đức Cao, không nhịn được run rẩy cả lên.

“Bốp!” một tiếng, Mục Đức Cao tát một cái thật mạnh lên mặt của Chu Bằng Trình.

Lần này đỡ hơn một chút bởi vì nơi ra vào thang máy có một cái sảnh, khách trong quán bar nghe thấy tiếng vang, chứ không nhìn thấy hành động của hai người Mục Đức Cao và Chu Bằng Trình, tất cả mọi người chỉ là hơi khựng lại một chút.

Trên mặt bỗng chốc hiện lên năm dấu ngón tay, Chu Bằng Trình không hiểu tại sao mà bụm mặt lại, ngoài mặt tỏ ra vẻ hoảng sợ.

“Anh… Anh Mục…”

“Tại sao không dẫn Tống Triều Dương lên đây?” Sắc mặt của Mục Đức Cao u ám đến đáng sợ, giọng nói trầm thấp, hung hãn!

“Anh Mục… Em…”

“Đừng có nói những lời như cậu không thấy, con mẹ nó chuyện tối nay bảo cậu làm chính là việc này, cậu làm gì không thấy ai được?” Mục Đức Cao cắn răng nói.

“Cho dù tôi rất ghét Tống Triều Dương, hận không thể khiến cậu ta sống không qua ngày mai, cũng không muốn mất mặt như vậy trước mặt Lý Tương Tư…”

Mục Đức Cao mở thang máy ra bước vào, chỉ để lại Chu Bằng Trình bị sưng nửa mặt ngẩn người tại chỗ.

Mục Đức Cao theo đến trước cửa khách sạn, trên đường vẫn dòng người tấp nập, nhưng nào đâu thấy được bóng dáng của Lý Tương Tư.

Lúc này Lý Tương Tư đang ngồi trên chiếc xe taxi dừng tại trước cửa, lạnh lùng đưa mắt nhìn Mục Đức Cao đang đứng ở cửa ra vào, mở điện thoại ra gọi cho Tống Triều Dương.

Lần này cuối cùng Tống Triều Dương cũng nghe máy.

“Đang ở đâu?” Lý Tương Tư lạnh lùng mà hỏi rằng.

“Vẫn đang ở trên cầu!”

Hình như trời âm u rồi, nhiệt độ càng ngày càng thấp, một luồng gió lạnh thổi đến, Tống Triều Dương theo bản năng quấn chặt chiếc áo Jacket trên người.

“Công trình kiến trúc tiêu biểu cao nhất ở gần cậu là gì!” Lý Tương Tư nói tiếp.

Nhìn tòa nhà cao tít tầng mây ở bên cạnh, lại ngẩng đầu nhìn bầu trời, nhưng lại chỉ có thể thấy được một mảng mờ mịt. Tống Triều Dương thở một hơi trắng ra nói: “Mình chuẩn bị về nhà rồi, cậu cũng không cần qua đây nữa, ở trên này thật sự lạnh quá đi mất!”

Không đợi Lý Tương Tư lên tiếng, Tống Triều Dương bèn ngắt cuộc gọi, trực tiếp tắt máy.

Nghe thấy tiếng báo hiệu vang ra từ trong điện thoại, bỗng chốc Lý Tương Tư cũng có chút manh động muốn ném điện thoại, nghiến rằng, nói với tài xế rằng: “Khu căn hộ Hoàng Triều Nhất Phẩm, nhanh một chút bác tài!”

Nếu như Tống Triều Dương thật sự ở trên cầu, bất kể là cây cầu nào, muốn đi đến nơi có thể bắt xe, quãng đường đi cũng không ngắn. Huống hồ bây giờ vào khoảng thời gian này thì đừng mong chờ vào taxi nữa, hẹn xe trước ít nhất cũng phải đợi trên nửa tiếng. Lý Tương Tư tuyệt đối tự tin rằng có thể chặn Tống Triều Dương lại ở trước khu căn hộ. Cho dù chặn không được, cũng có thể hỏi Hứa Tất Thành về địa chỉ nhà của Tống Triều Dương, trực tiếp tìm đến nhà cậu ta.

Điện thoại lại vang lên, thấy là số điện thoại lạ, Lý Tương Tư dập máy luôn.

Xe dần dần khởi động, Lý Tương Tư từ trong tấm cửa kính toàn cảnh nhìn thấy Mục Đức Cao vẫn đang cầm điện thoại gọi điện. Số lạ đó lần nữa gọi đến, Lý Tương Tư lần nữa từ chối.

Mục Đức Cao ném chiếc điện thoại xuống đất lần nữa, nát thành mảnh vụn. Đứng trong đại sảnh, sắc mặt u ám hệt như bộ dạng của dã thú muốn ăn thịt người vậy. Tất cả nhân viên công tác trong đại sảnh của khách sạn đều im như thóc, không dám phát ra bất kì một âm thanh nào.

Bước xuống cầu, sương mù càng ngày càng nhiều, chỉ có thể thấy được nơi trong khoảng bảy, tám mét. Khí lạnh ẩm ướt xâm nhập thấu xương, Tống Triều Dương đã không còn tâm trạng đi dạo nữa, nhưng cậu thật sự không có cách nào phân biệt được phương hướng và vị trí mình đang đứng, cậu bất lực lấy điện thoại, mở bản đồ ra.

Dựa theo bản đồ, đi về nơi đã hẹn với xe đặt trước, đi hết tận nửa tiếng, chiếc xe đặt sẵn vẫn chưa đến.

Từng cánh từng cánh hoa tuyết tung bay phấp phới trên bầu trời. Dưới sự chiếu rọi của ánh đèn đường, trông có vẻ vô cùng không chân thật. Tống Triều Dương có một cảm giác vô cùng lạ lùng, dường như mình đang ở một thế giới khác vậy.

Ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, không biết đã qua bao lâu, khắp người đều bị bao phủ bởi hoa tuyết, hệt như một người tuyết mới đắp vậy, cho đến khi điện thoại trong túi vang lên, Tống Triều Dương mới hoàn hồn lại.

Vẫn là Lý Tương Tư, Tống Triều Dương không nghe máy. Coi như cậu cũng khá hiểu tính cách của Lý Tương Tư, rõ ràng nhất chính là đã nói là làm. Nếu như bây giờ nghe máy, Lý Tương Tư chắc chắn sẽ xông đến tận cửa, chất vấn mình một phen, nói không chừng sẽ lôi mình đi đối chất với Mục Đức Cao. Mục Đức Cao đã có thành kiến rất nặng đối với mình, không cần thiết phải giáng sâu thêm hiểu lầm. Huống hồ mình trước giờ chưa từng có ý định ăn nói khép nép với bất cứ người nào, Mục Đức Cao còn chưa có tư cách khiến mình khuất phục.

Liên hệ được tài xế taxi đã hẹn trước, kết quả xe vẫn còn kẹt trên đường, ít nhất phải nửa tiếng nữa.

Tống Triều Dương buồn chán đá những viên đá bên lề đường, lúc này Lý Tương Tư đã đến trước cửa khu căn hộ.

Không có thẻ mở cửa không vào được, Lý Tương Tư chỉ có thể đứng đợi ở trước cửa. Điện thoại của Tống Triều Dương gọi mãi không nghe máy, nhiệt độ lạnh lẽo không hề khiến lửa giận của Lý Tương Tư giảm xuống. Trong lúc ngừng gọi điện, Tô Nhã Văn lại gọi đến.

Lý Tương Tư nhíu chặt mày, bắt máy.

“Tương Tư, cậu đang ở đâu vậy?” Tô Nhã Văn ngồi ở phòng kế bên, bên cạnh chỉ có một mình Mục Đức Cao.

“Sao vậy?” Lý Tương Tư bình tĩnh hỏi.

“Cậu đột nhiên bỏ đi, chúng mình đều rất lo lắng cho cậu!”

“Không có chuyện gì, các cậu chơi vui vẻ đi!” Lý Tương Tư nói.

Mục Đức Cao lấy điện thoại đi, “Tương Tư…”

“…” Vừa nghe thấy giọng của Mục Đức Cao, Lý Tương Tư liền cảm thấy chán ghét, lập tức ngắt máy.

Mục Đức Cao giận xanh mặt, Tô Nhã Văn lấy lại điện thoại, khi gọi lại lần nữa, điện thoại thông báo rằng đã tắt nguồn.

Lý Tương Tư đội mũ áo lông vũ lên, kéo lại dây kéo trên cổ, co hai tay vào trong ống tay áo, đứng ở đó không ngừng giậm chân, chỉ đứng đợi được vài phút thôi liền cảm thấy khí lạnh thấu xương chui vào trong áo. Tuyết vẫn rơi không ngừng, Lý Tương Tư đi tới đi lui, để lại vài dấu chân sâu trên sàn đất, nhưng không bao lâu lại bị tuyết che phủ đi.

Hứa Chỉ Lan lần nữa gọi cho Lý Tương Tư, nhưng lại báo rằng đã tắt nguồn.

“Vừa nãy còn gọi được, sao lại tắt nguồn rồi?” Hứa Chỉ Lan nói một câu, gọi thêm một lần nữa, nhưng vẫn hiển thị tắt nguồn.

Sau khi gọi thêm mấy lần, Hứa Chỉ Lan bắt đầu lo lắng, liền gọi cho Hứa Tất Thành…

“Lý Tương Tư đâu?” Tô Nhã Văn vừa mới nghe xong điện thoại liền xông vào phòng, kéo Mục Đức Cao đang ngồi uống bia trên ghế sô pha lên quát to.

“Cậu nói gì cơ?” Có bạn học đang cầm micro hát, trong phòng có chút ồn, lại thêm Mục Đức Cao vốn dĩ hơi ngà ngà say, cho nên nghe không rõ lắm.

“Lý Tương Tư đi đâu rồi? Điện thoại cậu ấy tắt nguồn, cũng không có về nhà, người nhà cậu ấy sốt ruột lắm, đang đi tìm khắp nơi đấy?” Tô Nhã Văn áp sát vào tai của Mục Đức Cao nói.

Người nhà của Lý Tương Tư? Mục Đức Cao thầm nói một câu ta, bỗng chốc bừng tỉnh, cơn say đã biến mất đi hơn một nửa.

Mục Đức Cao kéo Tô Nhã Văn xông vào phòng trống bên cạnh.

“Cậu nói gì cơ, Lý Tương Tư mất tích rồi?”

Bạn học cả lớp, chỉ có Mục Đức Cao hiểu rõ hoàn cảnh gia đình của Lý Tương Tư nhất, có rất nhiều tình huống thật ngay cả Tô Nhã Văn cũng không biết. Nếu như thật sự có chuyện gì ngoài ý muốn, người tổ chức hoạt động là Mục Đức Cao tuyệt đối không gánh nổi trách nhiệm này.

Mục Đức Cao ngồi trên ghế sô pha, dùng ngón tay miết huyệt thái dương của mình, sau khi suy nghĩ vài giây mới nói: “Tống Triều Dương không có đến, cậu ta cho rằng mình cố tình làm khó, cho nên giận rồi, bảo là về nhà, sau đó tắt nguồn điện thoại, không liên lạc được nữa...”

Tô Nhã Văn lườm Mục Đức Cao một cái, liền liên hệ với Hứa Tất Thành vừa mới gọi đến…

Đợi khoảng chừng hơn một tiếng rưỡi, Lý Tương Tư cảm thấy mình sắp bị đóng băng rồi, nhưng vẫn chưa thấy bóng dáng của Tống Triều Dương.

Lý Tương Tư thật sự biến thành một người tuyết. Khắp người đều là màu trắng, hệt như một quả cầu tuyết di động vậy. Vào lúc cô gần như đã tuyệt vọng, chiếc xe hẹn trước của Tống Triều Dương mới đến khu căn hộ.

“Tống… Tống Triều Dường… Cậu… Đồ khốn kiếp…” Lý Tương Tư vốn dĩ định chửi Tống Triều Dương một trận, vừa mở miệng, bèn không kìm được rùng mình, cả hàm răng không ngừng run rẩy.

Thuận theo giọng nói, Tống Triều Dương nhìn thấy một người toàn thân đều là tuyết đang đứng tại chỗ cách mình không xa. Lông mày và lông mi mắt đều dính tuyết trắng, ven dãy lông của chiếc mũ lông có lớp tuyết dày cộm đóng lại. Đi đến trước mặt mới phát hiện, thì ra là Lý Tương Tư.

“Sao cậu lại ở đây?” Tống Triều Dương kinh ngạc.

“Lạnh… Lạnh chết bà rồi… Đồ khốn kiếp…” Lý Tương Tư run cầm cập, ngay cả một câu hoàn chỉnh cũng không nói được, cùng với sự chấn động khi nói chuyện, tuyết trên áo lông rơi xuống ào ào.

“Mau vào trong rồi nói!” Tống Triều Dương kéo theo Lý Tương Tư, quẹt thẻ mở cửa rồi bước vào khu căn hộ.

Về đến nhà, Tống Triều Dương bảo Lý Tương Tư ngồi ở phòng khách, dùng tốc độ nhanh nhất pha một ly nước đường nóng, rồi đưa đến tay Lý Tương Tư.

Nước nóng có thể nhanh chóng khôi phục lại nhiệt độ bình thường của cơ thể, đường có thể giúp cơ thể bổ sung năng lượng ngay tức khắc.

Nhìn ly nước nóng nóng hổi, lại nhìn nam sinh anh tuấn ở trước mặt, trong lòng Lý Tương Tư dâng lên một cảm giác không thốt ra được.

“Rõ ràng đã nói trước rồi, sao lại không đi?” Lý Tương Tư chất vấn Tống Triều Dương, giọng nói vẫn lớn tiếng như cũ, nhưng trong mắt đã không còn ánh mắt hùng hổ dọa người nữa.

“Xin lỗi, quả thật là mình không đúng!” Nhớ lại bộ dạng của Lý Tương Tư lúc vừa mới xuống xe, khuôn mặt phủ đầy sương tuyết đó đẹp đến lóa mắt, trong lòng Tống Triều Dương nảy sinh ra một cảm giác ấm áp.

“Cậu tưởng cậu không nói thì mình không biết à?” Lý Tương Tư hừ lạnh một tiếng nói: “Không phải mình nói tốt cho Mục Đức Cao, con người của Mục Đức Cao chưa từng gây xung đột trực tiếp với người khác. Nếu như cậu ta thù cậu, cũng chỉ giở thủ đoạn ở sau lưng mà thôi. Hôm nay nhất định là Chu Bằng Trình tự tiện quyết định, cố tình không dẫn cậu lên! Nhưng tại sao cậu không gọi cho mình?”

“Đại tiểu thư à, cho dù mình mặt dày đến mấy, cũng không đến nỗi rõ ràng biết rằng người ta không thích mình mà vẫn vác mặt tới đấy chứ!” Tống Triều Dương nói.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play