"Trưởng phòng Trịnh tìm anh làm gì vậy?” Tống Triều Dương vừa ngồi xuống thì Mễ Đóa Đoá thò đầu sang khẽ hỏi: “Triều Dương à, trưởng phòng Trịnh tìm anh không có chuyện gì đấy chứ?”

Tống Triều Dương mỉm cười với Mễ Đoá Đoá rồi nói: “Cô ấy phái người tới vịnh Đại Á làm quản lý tạm thời mấy hôm ở kho.”

“Waaaa, vậy há chẳng phải là anh được thăng chức rồi sao?” Mễ Đoá Đoá lập tức ngạc nhiên rồi khẽ kêu lên. Tuy âm thanh không to nhưng đủ để khiến tất cả mọi người ở trong văn phòng nghe thấy.

Thẩm Nam Nam lập tức đẩy bàn, trượt ghế tới bên cạnh Tống Triều Dương rồi cũng nói với vẻ ngạc nhiên: “Tiểu Tống à, không phải cậu đang đùa đó chứ? Cậu mới tới phòng hành chính chúng tôi được mấy ngày mà đã được điều tới kho làm quản đốc rồi?”

Tống Triều Dương nhún vai nói: “Quản đốc kho của vịnh Đại Á có việc xin nghỉ, vừa hay có một lô hàng cần nhập. Không có ai đi thì không ổn nên phái tôi đi.”

Thẩm Nam Nam vỗ một cái vào vai Tống Triều Dương rồi nói: “Vậy thì đó cũng là chuyện tốt. Cậu có biết không, quản đốc kho là một việc béo bở đấy, bất kể là nhập hàng hay xuất hàng thì chỉ cần khẽ động đậy tay chân thôi là có lợi lộc rồi.”

Tống Triều Dương liền lắc đầu nói: “Chị Thẩm à, sao tôi biết mấy cái đó được, chỉ là tôi qua đó làm tạm đôi ngày mà thôi.”

“Nói cũng phải, có điều có thể làm lãnh đạo vài hôm cũng tốt rồi. Vịnh Đại Á tôi từng tới rồi, ở đó có mười mấy người cơ. Tới đó thì mọi người đều phải nghe cậu, nào giống ở công ty, ai cũng quản được cậu.”

Tống Triều Dương nghe thấy câu này lập tức ưỡn ngực nói: “Chị Thẩm à, chị nói vậy là đúng lắm. Tôi vẫn luôn là lính quèn, bây giờ có thể làm lãnh đạo vài hôm cũng sướng lắm.”

Mọi người đều chúc mừng Tống Triều Dương, đặc biệt là Mễ Đoá Đoá lại càng vui thay cho cậu. Có điều Tống Triều Dương không nói rằng đây là do Triệu Định An sắp xếp, nếu vậy thì chắc chắn mọi người sẽ đoán ra được là Triệu Định An chẳng có bụng dạ tốt đẹp gì, họ sẽ lo lắng cho cậu.

Thời gian ở phòng hành chính tuy chưa lâu nhưng Tống Triều Dương và mọi người khá hoà hợp với nhau, vậy nên chuyện này cậu không muốn khiến mọi người phải lo lắng cho mình.

Ăn trưa xong, Tống Triều Dương về nhà lấy mấy bộ quần áo để thay. Một tuần này cậu sẽ phải ở liền tại kho, đây cũng là nguyên nhân mà một vài người không thích làm quản đốc kho. Những nơi đó hầu hết đều ở chỗ heo hút, giao thông không thuận tiện, bình thường làm việc ở đó ngoài người bản địa ra thì về nhà một lần cũng khá phiền phức.

Khi tới kho thì đã hơn ba giờ rồi, chủ quản tạm thời ở kho hiện tại là một người đàn ông ngoài ba mươi, anh ta tên là Đổng Phương Dân. Đã được nghe công ty thông báo từ trước nên khi Tống Triều Dương vừa tới thì anh ta lập tức nhiệt tình đón tiếp Tống Triều Dương. Bên trong là một văn phòng đơn sơ, lúc này Tống Triều Dương gặp mặt toàn bộ nhân viên ở kho. Tất cả có mười một người, ngoại trừ Đổng Phương Dân ra thì còn có hai công nhân xe nâng, năm công nhân tháo dỡ, ngoài ra còn có hai bảo vệ kho, một ông lão coi cửa. Ngoại trừ hai nhân viên thủ kho là nữ ra thì chín người còn lại đều là nam.

Kể cả hai nhân viên thủ kho kia thì cũng đều là những người phụ nữ tầm bốn mươi tuổi, họ ăn mặc rất bình thường, thực sự là chẳng có sức hấp dẫn gì cả. Chỉ bàn về đồng nghiệp thôi thì đã kém xa so với ở công ty.

Tống Triều Dương tìm hiểu một chút về công việc thì Đổng Phương Dân có thể coi như là người có kinh nghiệm lâu năm nhất ở đây, vì vậy mà trước khi Tống Triều Dương tới thì anh ta phụ trách tạm thời. Bây giờ Tống Triều Dương đã tới rồi nên anh ta bàn giao lại công viẹc cho Tống Triều Dương, hơn nữa còn giảng giải tường tận về công việc ở kho cho cậu.

Tống Triều Dương nghe rất chăm chú. Chắc chắn là Triệu Định An có vấn đề nên cậu phải chú ý một chút khi làm việc ở đây.

Khi làm quen một lượt với mọi người xong thì mọi người cũng tản đi làm việc. Vì ngày mai có hàng phải nhập nên mọi người đều đang dọn dẹp kho, cuối cùng chỉ có Đổng Phương Dân ở lại.

Cái tên này bây giờ mới cười hê hê với Tống Triều Dương: “Quản đốc Tống à, tối nay cậu không có việc gì chứ?”

“Hê hê, chắc là không có việc gì?”

“Vậy tối nay tôi đón gió tẩy trần cho quản đốc Tống nhé. Đây là việc mà quản đốc Lưu trước khi đi cố ý dặn dò trước, quản đốc Tống nhất định phải nể mặt đấy.”

“Quản đốc Lưu biết tôi sẽ tới sao?” Tống Triều Dương buột mồm hỏi.

“Không phải, quản đốc Lưu biết chắc rằng sẽ có người tới nên anh ấy dặn dò từ trước rồi. Bất kể ai tới thì cũng phải tiếp đãi tử tế.”

Tống Triều Dương nheo mắt lại nói: “Không phải tiền công đó chứ?”

Đổng Phương Dân lập tức nói: “Không phải, đây là khoản tiền mà quản đốc Lưu cố ý để lại cho tôi.”

Tống Triều Dương mỉm cười nói: “Vậy tôi không khách khí đâu.”

“Hê hê, vậy thì tốt. Vậy khi nào tan làm chúng ta sẽ đi.” Khuôn mặt của Đổng Phương Dân lộ ra nụ cười dâm đãng, nó khiến Tống Triều Dương cảm thấy hơi buồn cười. Xem ra cái gã này định đưa cậu đi chơi cái đó rồi, nếu không thì anh ta đã chẳng có biểu cảm như vậy.

Cả kho vịnh Đại Á có sáu nhà kho và một dãy nhà mái tôn, ngoài một phòng là văn phòng riêng của cậu ra thì còn có một phòng đơn để ở, bên trong đó ngoài chiếc giường đơn ra còn có một cái tivi, hơn nữa còn có mạng internet. Có điều Tống Triều Dương không có máy tính nên e là cũng chỉ có thể dùng tivi để đốt thời gian mà thôi.

Dưới sự chỉ dẫn của Đổng Phương Dân, Tống Triều Dương đi một vòng quanh kho để làm quen với môi trường bên trong đó. Thiết bị an ninh của kho khá tốt, bên trong và bên ngoài đều có camera, cửa nẻo cũng rất chắc chắn. Có thể nói khả năng mất đồ là rất thấp.

Tuy Tống Triều Dương chẳng mấy để tâm tới cái tên Triệu Định An đó nhưng đề phòng một chút vẫn hơn, tránh việc tên đó giở trò khiến cậu bị thiệt.

Sau khi tan làm, Đổng Phương Dân và Tống Triều Dương tới một hàng ăn ở trong thị trấn. Đổng Phương Dân gọi một bàn ăn thịnh soạn rồi ăn no uống say với cậu, trong lúc ăn uống anh ta mong Tống Triều Dương sau này quan tâm giúp đỡ…

Tống Triều Dương biết rõ rằng quản đốc cũ ở kho này khi quản lý kho hàng cũng có chút gian dối nên sợ Tống Triều Dương tới sẽ khui chuyện này ra, vì vậy nên mới lấy lòng cậu như vậy.

Tống Triều Dương cũng chỉ tới đây có một tuần thôi, cậu cũng chẳng muốn khui cái chuyện cũ của người ta ra làm gì, cậu chỉ cần làm tốt việc của mình trong thời gian này là được. Nếu quả thực phải kiểm tra thì cũng là ban ngành khác tới xử lý.

Vì vậy mà cậu ăn nhậu cũng rất nhiệt tình, ăn xong thì Đổng Phương Dân còn đưa Tống Triều Dương đi hát ở một quán karaoke.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play