Nhưng chẳng hiểu sao cơ thể của Tống Triều Dương vừa nghiêng qua, Triệu Định An ngay tức thì đẩy hụt, và dùng sức quá mạnh, cơ thể của hắn ta xông thẳng về phía trước, cũng chẳng biết chân hắn vấp phải vật gì, toàn thân liền mất đi sự thăng bằng, té nhào nằm bò trên mặt đất.

Kèm theo tiếng “rầm” vang lên, trong thoáng chốc phòng làm việc yên lặng như tờ…

Triệu Định An ngã cú này cực kỳ nặng, cả con người như bức tranh nằm bò trên hành lang, thở hổn hển vài hơi, mới vùng vẫy bò dậy, vậy mà chiếc mũi ngã đến nỗi đổ máu, cũng chẳng biết lúc hắn ta té ngã tại sao không dùng hai tay bảo vệ đôi chút.

“A…” Triệu Định An suýt rơi nước mắt, tỉnh táo thở phào một hơi, liền nổi cơn tam bành quát tháo: “Tên tiểu tử, mày dám quẩn chân tao?”

Tống Triều Dương trợn to mắt, khuôn mặt vô tội đáp: “Phó phòng Triệu, anh có hiểu lầm gì không, tôi quẩn chân anh hồi nào, mọi người ai cũng giương mắt dõi theo, anh bảo tôi cút ra, câu nói đó thật kinh động lòng người, uy lực toàn thân tràn đầy, luồng khí bá vương bổ thẳng vào mặt, tôi chỉ là một nhân viên quèn sao có thể chịu đựng được khí thế đó của anh, vội cút ra cho anh, tới bây giờ tôi còn đang chìm ngập trong uy lực tràn đầy bá khí của anh, chân còn đang run rẩy, sao dám quẩn chân anh?”

Triệu Định An chỉ mặt Tống Triều Dương, tức giận suýt nôn máu, vội gật đầu mạnh hai phát, cắn răng nghiến lưỡi nói: “Tên tiểu tử, mày đợi đấy.” Sau đó mang theo cơn thịnh nộ xông ra ngoài.

“Hì hì…” Thẩm Nam Nam cười ra tiếng trước, sau đó toàn bộ người trong phòng làm việc đều cười theo, tuy không cười ha hả lớn tiếng, chỉ nén giọng cười lén, nhưng giọng cười của mỗi người đều vô cùng sảng khoái, Triệu Định An mất mặt như thế, thật sự khiến tất cả mọi người hả dạ.

Máy tính vốn bị Triệu Định An giành giật, hiện giờ đã nằm trên tay của Tống Triều Dương, lúc này đưa đến trước mặt cậu nhóc phòng tài vụ, bảo rằng: “Tốt nhất cậu hãy nhanh chóng mang đi, nếu không một lát ông lớn khác tới giành giật, tôi không biết có thể giúp phòng tài vụ các người giữ lại không.”

Cậu nhóc kia cũng cảm thấy nơi đây là chốn thị phi, vội cầm hai bộ máy tính gấp rút rời khỏi.

“Triều Dương, anh đắc tội với phó phòng Triệu nữa rồi, giờ phải làm sao đây?” Bây giờ Mễ Đóa Đóa đang lo lắng nhìn Tống Triều Dương.

Thẩm Nam Nam cũng lên tiếng: “Đúng vậy, lần này đắc tội nặng hơn nữa, chẳng những không nể mặt hắn ta, còn quẩn hắn ta vấp ngã, Tiểu Tống cậu cũng thật là, khi nãy cứ để mặc hắn ta lấy máy tính đi thì được rồi, xảy ra chuyện gì, chúng ta đổ lên người hắn ta là xong chuyện.”

Lý Chí Sâm lúc này lại lắc đầu bảo rằng: “Tôi không nghĩ vậy, nếu để hắn ta mang máy tính đi, phòng tài vụ nhất định không chịu, đến lúc truy cứu trách nhiệm, Tiểu Tống và Tiểu Mễ không xem phiếu mà giao máy tính gửi đi, vậy phải chịu trách nhiệm đó, có lẽ Tiểu Mễ sẽ không sao, nhưng Tiểu Tống nhất định vì cái cớ này mà chịu trách nhiệm.”

Mễ Đóa Đóa liền đáp lời: “Nhưng hiện giờ làm hắn té ngã, hắn nhất định thù ghét Tống Triều Dương hơn nữa.”

Tống Triều Dương cười đáp: “Dù sao thì hắn ta cũng ghét tôi rồi, ghét thêm cũng chẳng sao, ghét ít chút cũng chẳng có gì khác biệt.”

“Tất cả tại tôi mà ra.” Mễ Đóa Đóa tiếp tục tự trách mình.

“Cô lại làm thế nữa rồi, nếu cô còn nhắc chuyện này, tôi thật không muốn làm bạn với cô nữa.”

Thẩm Nam Nam xen lời ngay lúc này rằng: “Cái gì? Tiểu Tống, cậu đã trên mức bạn bè với Tiểu Mễ rồi sao?”

Tống Triều Dương mặt mày đen thui, trả lời rằng: “Chị Thẩm, em nói bạn bè, là mối quan hệ bạn bè như em với chị Thẩm, chị đừng hiểu lầm có được không?”

Thẩm Nam Nam cười hê hê, đáp rằng: “Tôi trông hai người quen nhau cũng không tệ mà? Hay là tôi làm mai cho hai người nhé?”

Gương mặt Mễ Đóa Đóa liền đỏ bừng như quả táo, Tống Triều Dương lại cười ha hả, nói rằng: “Chị Thẩm chị đừng ghép cặp bừa nữa.”

Thẩm Nam Nam cười khanh khách đáp: “Cái gì mà ghép bậy, tôi thấy hai người cũng hợp cạ nhau mà, cậu cũng quan tâm nhiều đến Tiểu Mễ, nếu là hồi xưa, chẳng phải Tiểu Mễ cần lấy thân báo đáp hay sao.”

Mễ Đóa Đóa càng xấu hổ hơn, ăn nói lắp bắp: “Chị Thẩm, chị lại lấy người ta ra làm trò đùa rồi.”

Tống Triều Dương vội nói: “Chị Thẩm, chị đừng trêu ghẹo nữa, trêu nữa Tiểu Mễ nổi nóng, sau này không thèm chỉ dạy đồ đệ em đây.”

Mọi người cười nói vui vẻ, nhưng trong lòng vẫn giữ mối lo lắng thay Tống Triều Dương, dù sao thì gã Triệu Định An nổi tiếng có thù tất báo trong công ty, đắc tội với hắn ta, hắn ta chắc chắn sẽ không dễ dàng bỏ qua đâu.

Nhưng cả ngày hôm nay, Triệu Định An vẫn không xuất hiện, khi đi ngang qua phòng làm việc của phó phòng, cũng chẳng gặp hắn ta.

Lúc tan tầm, mấy người Tống Triều Dương và Mễ Đóa Đóa cùng rời khỏi tòa nhà công ty, sau đó bắt gặp cô bé Sở Yến Yến đang đứng đợi trước cửa công ty.

“Chú!” Cô bé thấy Tống Triều Dương đi ra, lập tức lớn tiếng chào hỏi, hoàn toàn không để tâm đến ánh mắt của người khác.

Tống Triều Dương cười vẫy tay với đồng nghiệp, nói rằng: “Tôi đi trước đây.”

“Tiểu nha đầu này là ai vậy?” Thẩm Nam Nam dõi nhìn Tống Triều Dương và Sở Yến Yến cùng nhau đi về hướng trạm xe buýt, tò mò bật hỏi.

Nhưng chẳng ai trả lời, không ai quen biết với Sở Yến Yến, qua một hồi Lý Chí Sâm mới lên tiếng: “Chắc có lẽ là con cái của nhà bạn bè nào đó, không thấy cô gái gọi Tiểu Tống là chú sao.”

Thẩm Nam Nam gật gù, đáp: “Nhưng cô gái này trông thật xinh đẹp, nếu sau này trưởng thành, chắc chắn không thua kém gì so với Tiểu Mễ.”

Tống Triều Dương không biết đồng nghiệp đang bàn luận về Sở Yến Yến, vừa đi cùng Sở Yến Yến tiến về trạm xe buýt, vừa hỏi han: “Tiểu Yến, tôi nhớ ngày khai giảng của học sinh là mùng một tháng ba mà, sao cô bắt đầu đi học vào lúc này rồi?”

Sở Yến Yến trợn mắt với Tống Triều Dương, nói rằng: “Cháu bảo này ông chú, chú đã đi với cháu ba ngày nay, giờ mới nhớ ra chuyện này à?”

Tống Triều Dương cười ha hả, đáp rằng: “Tôi tưởng tôi đi làm, cô cũng đi học bình thường, nhưng hiện giờ đột nhiên nhớ ra các cô đi học khác với chúng tôi đi làm.”

“Ông chú là người ngoài hành tinh sao? Bây giờ cháu đã học lớp mười hai rồi, chú tưởng lớp mười hai còn có ngày nghỉ nào sao?”

“Vậy các cô cũng thật khổ quá cơ.”

Sở Yến Yến lập tức than phiền rằng: “Chẳng phải sao, phiền chết đi được, còn chẳng vì chuyện thi lên đại học hay sao, có ý nghĩa gì chứ, ngày nào cũng thi vào trường đại học thi vào trường đại học, ngoài việc học ra lại là việc học, chẳng lẽ thi không được đại học, con người không cần sống hay sao?”

Tống Triều Dương cười đáp: “Chẳng phải việc học thời nay nên như thế sao, cô học đến lớp mười hai rồi, kiên trì thêm chút nữa thì có thể lên đại học, khi đó sẽ thảnh thơi hơn nhiều.”

“Xí, không được vui, bây giờ cháu chán việc học lắm rồi, nếu không phải người nhà ép buộc, cháu đã sớm bỏ học rồi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play