"Ồ, hoá ra là như vậy, Trần tổng quả là coi trọng nhân tài.”

“Cậu ta cũng chẳng thể gọi là nhân tài được, chỉ là dùng được mà thôi. Sao thế, giám đốc Hà cũng quen thân với cậu ta hay sao?”

“Không… không thân, sao mà tôi lại thân với cậu ta được. Tôi cũng là tới công ty con thì mới biết người này, hôm đó khi giúp tôi bày biện đồ dùng ở trong văn phòng thì tôi mới biết cậu ta.”

Trần Tú Như đột nhiên hỏi vậy khiến Hà Uyển trong chốc lát cảm thấy lúng túng, tuy cô giải thích rất rõ ràng nhưng lại có cảm giác như đang che giấu cái gì đó. Trần Tú Như thân là một sếp lớn nên năng lực quan sát của cô dĩ nhiên rất mạnh, làm gì có chuyện cô không nhìn ra được việc Hà Uyển đang nói dối cơ chứ. Nhưng lúc này cô không vạch trần mà chỉ mỉm cười nói: “Tôi cũng chỉ là oán thán vài câu thôi, giám đốc Hà đừng quá để bụng, ở trong công ty này e là tôi chỉ có thể nói chuyện được với giám đốc Hà mà thôi.”

Cám ơn Trần tổng đã tín nhiệm, vậy nếu không có chuyện gì nữa thì tôi quay về làm việc đây.”

“Ừm, cô đi đi.” Trần Tú Như gật đầu.

Sau khi Hà Uyển ra ngoài thì Trần Tú Như khẽ gõ nhẹ ngón tay lên mặt bàn, thực sự bây giờ cô không rõ là Tống Triều Dương và Hà Uyển có quan hệ gì. Nếu Hà Uyển không giấm giếm như vậy thì cô còn thật sự cho rằng giám đốc lớn như Hà Uyển không có qua lại gì với Tống Triều Dương, cùng lắm chỉ là cô ta nhờ Tống Triều Dương giúp đỡ mà thôi. Nhưng bây giờ Hà Uyển lại lấp liếm như vậy thì chứng tỏ quan hệ giữa hai người họ không bình thường, một giám đốc lớn lại có mối quan hệ không bình thường với người vốn dĩ là bảo vệ, điều này khiến Trần Tú Như cảm thấy không thể tin nổi.

Nhưng cô lại lập tức bật cười tự giễu, bảo Hà Uyển không tin được nhưng cô lại càng không. Bây giờ cô còn đang ở cùng một mái nhà với Tống Triều Dương nữa kìa, hai người bọn họ còn đang như là sống cùng nhau, nếu để Hà Uyển biết được thì chẳng hiểu người ta sẽ nghĩ gì nữa.

Hà Uyển quay về văn phòng làm việc của mình, trong lòng cô vẫn cứ thấp thỏm không yên. Cô suy nghĩ lại về những lời mà Trần Tú Như nói với mình rồi đột nhiên cảm thấy Trần Tú Như có ý thăm dò cô, liệu có phải là Trần Tú Như đã nhìn ra được mối quan hệ giữa cô và Tống Triều Dương rồi không?

Điều này là không thể, cô và Tống Triều Dương ngoài một đêm đó ra thì ngoài lần đầu tiếp xúc ở công ty, còn lại cũng chỉ có hai lần ở thang máy mà thôi. Hơn nữa cô còn cố tình giữ khoảng cách với Tống Triều Dương nữa, sao mà Trần Tú Như lại có thể nhìn ra quan hệ giữa cô và Tống Triều Dương được?

Liệu có khi nào hôm đó khi đi thang máy, cô và Tống Triều Dương chen vào cùng nhau, Trần Tú Như nhìn thấy cái tên đó giở trò sao?

“Trời ơi…” Vừa nghĩ tới chuyện này thì quả thực Hà Uyển hận một nỗi không tìm ra được cái lỗ nào mà chui xuống, nếu Trần Tú Như thực sự phát hiện ra được chuyện ngày hôm đó của hai bọn họ thì cô chẳng còn mặt mũi nào nữa rồi.

“Tống Triều Dương chết tiệt, cậu hại chết tôi rồi.” Thực sự Hà Uyển lúc này chỉ muốn gọi Tống Triều Dương vào văn phòng cắn cho mấy cái, nhưng lúc này cô làm gì có gan để Tống Triều Dương vào văn phòng của mình chứ, cô chỉ đành ngồi trong phòng không ngừng chửi rủa Tống Triều Dương mà thôi.

Tống Triều Dương ngồi trong văn phòng hắt hơi mấy cái liền, Thẩm Nam Nam lập tức cười ha hả nói: “Tiểu Tống à, vừa sớm ngày ra đã có người nhớ đến cậu rồi.”

Tống Triều Dương day day mũi rồi nói: “Đúng đấy, đẹp trai quá mà, chẳng làm thế nào được cả.”

Mễ Đoá Đoá cười giễu: “Triều Dương, anh đúng là buồn cười thật đó.”

Tống Triều Dương nói nghiêm túc: “Tôi đâu có đùa, cô không biết đó thôi, con người tôi bất luận là kín kẽ thế nào thì cũng không che lấp được ánh sáng rực rỡ phát ra, chỉ cần tôi đứng ở đây thôi là sẽ có vô số gái xinh tới sà vào lòng.”

Làm việc ở ban hậu cần một tuần rồi nên Tống Triều Dương cũng đã quen với mọi người. Mấy người này cũng chẳng thích giả bộ gì cả, bọn họ đều là những nhân viên quèn nên đều dễ nói chuyện. Tống Triều Dương cũng thích đùa với bọn họ, tuy có Mễ Đóa Đóa ở đây thì không đùa được quá đà nhưng đùa bình thường thì cũng chẳng ảnh hưởng tới ai.

Lúc này mọi người ở trong phòng đều bật cười thành tiếng, Lý Chí Sâm chỉ vào Tống Triều Dương rồi không nhịn được cười nói: “Tôi nói này Tiểu Tống, cậu mang tới một em cho bọn tôi xem nào, để bọn tôi được mở rộng tầm mắt.”

Thẩm Nam Nam liếc Mễ Đoá Đoá một cái rồi nói: “Nếu cậu mà tán được Tiểu Mễ của chúng tôi thì tôi phục cậu. Đừng nói đến gái đẹp nào khác, cẩn thận sụp đổ hình tượng trước mặt Tiểu Mễ đấy.”

Khuôn mặt của Mễ Đoá Đoá lập tức đỏ bừng, cô lắp bắp nói: “Chị Thẩm à… chị đừng có lấy em ra để đùa chứ.”

Tống Triều Dương nheo mắt lại nhìn Mễ Đóa Đoá rồi lắc lắc đầu nói: “Tiểu Mễ à, tuy cô xinh nhưng không phải mẫu người mà tôi thích, tôi thích kiểu hoang dã cơ, Tiểu Mễ dịu dàng quá, tính cách như vậy chỉ hợp với người thích ổn định thôi, không hợp với kiểu đàn ông có tính thích chinh phục như tôi.”

Thẩm Nam Nam bĩu môi nói: “Đàn ông các cậu có ai trước khi kết hôn mà không thích chinh phục cơ chứ, quan trọng nhất là tóm được trái tim của các cậu, không cho các cậu có cơ hội ra ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt. Cái con khỉ hoang như cậu mà rơi vào tay tôi thì đảm bảo sẽ phải ngoan ngoãn.”

Tống Triều Dương cười he he nói: “Xem ra anh rể chắc chắn bị chị quản ra trò ấy nhỉ.”

Thẩm Nam Nam đắc ý cười: “Tất nhiên rồi, anh rể cậu còn bừa phứa hơn cậu nhiều, nhưng sau khi kết hôn chẳng phải vẫn ngoan ngoãn ở nhà, buổi tối chưa đến 9 giờ đã về nhà đó sao. Chẳng cần nói tôi, lúc trước Tiểu Lý cũng là một nhân vật tầm cỡ, bây giờ há chẳng phải cũng ngoan như mèo ấy à, kể cả công ty có liên hoan thì cậu ta cũng phải xin nghỉ nửa ngày, đã vậy còn phải xem xem vợ có đồng ý không nữa kìa.

Lý Chí Sâm liếc mắt ngao ngán nói: “Chị lôi tôi vào làm gì, tôi là người có trách nhiệm, OK? Là tôi thương vợ, OK?”

Trần Hưng Lâm cười ha hả: “Anh Lý đừng có chém nữa đi, mấy tháng trước mặt anh có mấy vết mà anh lại còn bảo là bị đập vào cái gì, rõ ràng là bị vỡ cào, vợ anh dữ như nào chẳng lẽ bọn tôi không biết chắc?”

Lý Chí Sâm lập tức mặt mũi đỏ bừng, hầm hừ không nói ra được câu nào, còn mọi người ở trong văn phòng đều bật cười ha hả. Thẩm Nam Nam đi tới đặt tay lên vai Lý Chí Sâm rồi nói: “Tôi nói này anh Lý, đây chẳng phải chuyện gì mất mặt cả, yêu thì mới sợ, không yêu thì sợ gì chứ? Nếu không phải là anh tốt với vợ thì đã chả tát cho mấy cái rồi, lại còn để cho vợ cào chắc?”

Lý Chí Sâm gật đầu lia lịa rồi nói: “Đúng đúng, đó là do tình cảm của bọn tôi tốt đẹp, thi thoảng đánh nhau cũng coi như là kích thích tình cảm.”

Mọi người lại cười ầm lên nhưng có một tiếng hô lớn khiến tiếng cười của mọi người im bặt.

“Bây giờ đang là thời gian làm việc mà mọi người không làm, nói luyên thuyên gì vậy?”

Triệu Định An bước vào, khuôn mặt hầm hầm, ánh mắt của hắn hung hãn nhìn mọi người một lượt, mọi người quay về vị trí của mình. Tuy rằng ai cũng coi thường cái tên Triệu Định An này, nhưng dù gì hắn cũng là phó phòng, nếu hắn muốn gây phiền phức thì bọn họ cũng không ứng phó nổi. Lúc này mọi người đều biết rõ rằng cái tên Triệu Định An này khả năng lớn là tới gây phiền phức cho Tống Triều Dương, không biết hắn định lấy gì để tác oai tác quái đây.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play