"Cậu...” Trong ánh mắt Trần Tú Như lộ vẻ nghi ngờ.

Tống Triều Dương nhún vai, nói: “Nếu chị không tin tôi, vậy tôi cũng hết cách.”

Lúc này Trần Tú Như lại gật đầu, nói: “Vậy cậu đi xem thử đi, hai ngày nay bọn họ nhất định sẽ có bữa tiệc, đến lúc đó cậu đi theo là được.”

Tống Triều Dương nhếch mép, nói: “Không thành vấn đề, chuyện này thì không thu tiền chị đâu, xem như tặng kèm đi.”

Trần Tú Như trợn mắt nhìn Tống Triều Dương nói: “Tôi cho cậu cũng không ít, huống chi về còn sắp xếp công việc cho cậu, cậu làm nhiều hơn cũng nên.”

Hiếm thấy Trần Tú Như nói chuyện với giọng điệu này, Tống Triều Dương cũng bật cười, sau đó ra ngoài phòng khách với Trần Tú Như, ông nội và vợ chồng Trần Kiến Quốc đều ở đó, còn Trần Tú Nhiên thì không biết chạy đi đâu.

Mọi người đã dùng bữa sáng và chúc tết, những người họ hàng xa hơn cũng đã đến, mọi người lại sôi nổi một phen, sau đó đến buổi chiều, cả nhà năm người Trần Tú Như mới về nhà trong thành phố.

So với sự náo nhiệt ở nông thôn, ngôi nhà này khá vắng vẻ, Trần Tú Nhiên vừa về nhà đã nhận được mấy cuộc gọi, chính là chuyện bạn bè gặp mặt.

Trần Tú Như đợi Trần Tú Nhiên kết thúc cuộc gọi liền nói: “Tú Nhiên, anh rể em ở nhà không có chuyện gì làm, em dẫn anh ta ra ngoài dạo đi.”

Trần Tú Nhiên bỗng chốc ngạc nhiên nhìn Trần Tú Như, nói: “Chị yên tâm để em dẫn anh rể ra ngoài? Không sợ em dạy hư anh ấy à?”

Trần Tú Như hừ lạnh, nói: “Chị chính là muốn anh rể em ra ngoài trông chừng em đấy.”

Trần Tú Nhiên cười hì hì, nói: “Không thành vấn đề.” Sau đó lại nháy mắt với Tống Triều Dương, đối với người anh rể Tống Triều Dương này, cô luôn duy trì thái độ nghi ngờ, nhưng Tống Triều Dương lại ở chung phòng với Trần Tú Như, điều này khiến cô không thể không tin Tống Triều Dương chính là bạn trai của chị.

Cô vẫn cảm thấy anh rể này cũng không tệ, càng không sợ Tống Triều Dương, thậm chí rất hợp cạ với anh rể này, ra ngoài chơi với Tống Triều Dương cũng rất vui vẻ.

Hơn năm giờ, Tống Triều Dương ra khỏi nhà với Trần Tú Nhiên, Trần Tú Nhiên không lái xe do tối hôm nay phải uống rượu.

Gọi một chiếc xe, đi thẳng đến một nơi gọi là quán bar nghệ thuật, trang trí trông hơi đặc biệt, nhưng sau khi vào trong lại có vẻ hơi tối, sau khi vòng qua một hành lang tròn lại xuất hiện một sảnh nhỏ, xung quanh sảnh nhỏ có để bàn ghế, lúc này đang có sáu bảy người ngồi tách ra hai bàn uống rượu, chính giữa có một sân khấu nhỏ, một người đàn ông trẻ tuổi tóc dài đang cầm một cây đàn guitar hát một bài mà trước giờ Tống Triều Dương chưa từng nghe qua.

“Tú Nhiên đến rồi.” Có người kêu lên trước sau đó những người đó kéo nhau chào hỏi Trần Tú Nhiên, Trần Tú Nhiên cũng chào hỏi với mọi người, có vẻ như rất thân thiết.

“Tú Nhiên, đây là ai vậy?” Một người phụ nữ để tóc dài, mặc áo sơ mi cổ mở, quần hoa, ưỡn ẹo tiến lên nghênh đón, chỉ tay vào Tống Triều Dương, động tác ấy thực sự khá quyến rũ.

“Tôi giới thiệu với mọi người, đây là Tống Triều Dương.” Trần Tú Nhiên kéo Tống Triều Dương đến cạnh mình, cười giới thiệu với mọi người, nhưng không nói chuyện Tống Triều Dương là anh rể của cô.

“Tống Triều Dương à, tôi là Tô Mẫn.” Người phụ nữ quyến rũ giơ bàn tay được sơn móng màu đỏ về phía Tống Triều Dương.

Tống Triều Dương bắt tay với cô ta, nói một câu chào cô, nhưng đột nhiên phát hiện ra một vấn đề, người này có yết hầu, nhìn kĩ hơn nữa, mặc dù lớp trang điểm đậm khiến anh ta trông như phụ nữ, nhưng dưới cằm vẫn lún phún râu.

Điều này khiến Tống Triều Dương phát ớn, không ngờ đời này mình thực sự có thể gặp phải loại người như vậy, hôm nay quả thật mở mang tầm mắt.

“Tú Nhiên, anh ta là thế nào với cô vậy?” Lúc này Tô Mẫn lại hỏi Trần Tú Nhiên.

Trần Tú Nhiên nghịch ngợm nháy mắt với Tống Triều Dương, sau đó nói: “Tôi dẫn anh ta đến đây, các người nói anh ta là thế nào với tôi?”

“Oa!” Tô Mẫn kia đột nhiên hét to lên, sau đó nhìn Tống Triều Dương một lượt từ trên xuống dưới, khiến Tống Triều đầu tóc tê rần, cho dù bị một đối thủ dũng mãnh nhìn như vậy, Tống Triều Dương cũng chưa từng chột dạ như bây giờ.

“Tú Nhiên, mắt nhìn người của cô lạ vậy, sao lại tìm một người đàn ông như vậy làm bạn trai chứ?”

Câu nói tiếp theo của Tô Mẫn khiến Tống Triều Dương khá khó chịu, nhưng không ngờ những người này lại xem cậu là bạn trai của Trần Tú Nhiên, mà Trần Tú Nhiên dường như cũng cố tình để người khác nghĩ như vậy.

Nhưng Tống Triều Dương không phản bác lại, vì vừa nãy Trần Tú Nhiên đã đưa mắt ra hiệu với cậu, rõ ràng là ý này, nha đầu này, trên đườngkhông nói, đến đây rồi mới chém trước tấu sau.

Trần Tú Nhiên lập tức nắm lấy cánh tay của Tống Triều Dương, nói: “Tô Mẫn, mắt nhìn người của cô lạ vậy, nói cho cô biết, anh ta lợi hại lắm đấy.”

“Lợi hại? Anh ta biết cái gì? Anh ta biết âm nhạc không? Anh ta biết khiêu vũ không? Anh ta biết tranh sơn dầu không? Anh ta biết nghệ thuật không?” Tô Mẫn giọng thét cao không phục hỏi.

Tống Triều Dương lắc đầu, nói: “Những thứ này tôi đều không biết.”

Anh chàng đang hát trên sân khấu cũng nhảy xuống, ánh mắt tràn đầy thù địch bước đến trước mắt Trần Tú Nhiên nói: “Tú Nhiên, cô làm gì thế? Sao lại dẫn một người không biết gì cả đến.”

Trần Tú Nhiên bĩu môi, nói: “Đó là do các người không có mắt nhìn người, sự lợi hại của Triều Dương nào phải là thứ các người có thể nhìn ra, nếu các người còn nói như vậy nữa thì tôi đi liền đấy.”

Người đàn ông tóc dài hé môi, sau đó không nói gì nữa, mà là đưa tay ra với Tống Triều Dương nói: “Triệu Khắc Tùng.”

Tống Triều Dương bắt tay với người đàn ông tóc dài, mỉm cười muốn buông tay ra, không ngờ anh chàng này liền nắm chặt tay Tống Triều Dương, mà những người còn lại đều tràn đầy hưng phấn, nhìn chằm chằm vào hai người họ, hiển nhiên đều biết Triệu Khắc Tùng đang âm thầm đọ sức tay với Tống Triều Dương.

Tống Triều Dương không kìm được mỉm cười, cũng bắt tay với Triệu Khắc Tùng, muốn xem thử anh chàng này có bản lĩnh gì.

“Hì hì, Tú Nhiên, cẩn thận tay bạn trai cô bị bẻ gãy đấy.”

“Phải đó, cô không phải không biết sức tay của Khắc Tùng, anh ta đã từng luyện võ đấy.”

“Muốn làm bạn trai của Tú Nhiên chúng tôi, không thể hiện ra chút bản lĩnh thật thì làm sao được.”

Lúc này Trần Tú Nhiên có chút căng thẳng nhìn Tống Triều Dương, tất nhiên cô biết sức tay của Triệu Khắc Tùng lớn, nhưng lại không hiểu rõ Tống Triều Dương, bây giờ thực sự lo lắng Tống Triều Dương sẽ chịu thiệt, vừa nãy vốn muốn nhắc nhở Tống Triều Dương, nhưng đã muộn, lúc này cô đang muốn khiến Triệu Khắc Tùng buông Tống Triều Dương ra, chẳng qua nhìn biểu cảm của Tống Triều Dương vẫn ung dung như thường, lời sắp thốt ra lại nuốt trở về bụng, trong mắt cũng toát ra ánh sáng hưng phấn như mọi người.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play