"Hút thì hút thôi, đàn ông mấy ai không hút thuốc, một ngày hút mấy điếu cũng chẳng có gì to tát, chẳng ảnh hưởng gì nhiều đến sức khỏe, châm điếu nào.” Trần Kiến Quốc ra vẻ mồi thuốc cho Tống Triều Dương, Tống Triều Dương vội đón lấy hột quẹt, nhìn Tống Triều Dương châm thuốc, lại cười híp mắt hỏi.

“Tiểu Tống à, hiện giờ cháu đang làm ngành nghề gì vậy?”

“Bác trai, hiện giờ cháu đang là trợ lý của Tú Như.” Ơ, khi hai vợ chồng nghe được câu này liền sững sờ, không ngờ hai người lại cùng nhau đi làm, vả lại Tống Triều Dương còn là cấp dưới của Trần Tú Như. Chẳng lẽ vì thời gian làm việc cùng nhau đã lâu, lâu ngày sinh tình, nên mới phát triển thành mối quan hệ trai gái. Nhưng những lời này chắc chắn họ sẽ không hỏi. Họ nghĩ rằng mỗi người ai nấy đều có lòng tự trọng, một người đàn ông đi làm trong công ty của bạn gái, khó tránh khiến người khác có cảm giác ăn bám. Nhưng trông Tống Triều Dương tướng mạo đường đường, cử chỉ ăn nói bất phàm, đáng lẽ không thuộc loại người như thế mới phải. Hai vợ chồng bẻ sang chủ đề khác, tiếp tục trò chuyện về những phương diện khác với Tống Triều Dương.

Dưới sự rèn luyện khốc liệt của ông nội, Tống Triều Dương tuy không thể xem là tinh thông mọi thứ, nhưng lĩnh vực nào cũng được tiếp xúc, chủ đề gì cũng có thể giao lưu một phen. Hai vợ chồng càng thêm hài lòng. Chứng tỏ Tống Triều Dương có kiến thức, có kinh nghiệm. Không phải dạng người chỉ biết nói suông. Biết Trần Tú Như trở về, từ lúc sáng sớm, mẹ của Trần Tú Như cùng dì giúp việc đã bắt đầu chuẩn bị, trò chuyện chưa được bao lâu, dì giúp việc đã bày dọn xong bữa cơm rồi.

“Ông nó, gọi điện cho con gái nhỏ đi, bảo nó về sớm ăn cơm.”

Trần Kiến Quốc gật đầu, cầm điện thoại lên, bật cuộc gọi rồi nói.

“Tú Nhiên, chị con về rồi, cơm cũng đã nấu chín, mau về đây đi, cái gì, con có chuyện ở bên ngoài, hôm nay không về à, được rồi, được rồi, đừng trễ quá nhé.” Sau khi đặt điện thoại xuống, Trần Kiến Quốc lắc đầu đáp.

“Tính cách của con gái út và con gái cả có sự khác biệt rất lớn, suốt ngày không thấy mặt mũi đâu hết.” Lời này rõ ràng nói với Tống Triều Dương, Tống Triều Dương cười nhạt một tiếng.

“Không sao đâu, người trẻ tuổi hiện giờ quen biết rộng rãi, Tú Nhiên cũng vì quá bận rộn, nên không có thời gian.”

“Thôi bỏ đi, không quan tâm nó nữa, chúng ta ăn thôi.” Trần Kiến Quốc cười ha hả nói một tiếng, rồi lại hỏi Tống Triều Dương.

“Có thể uống một chút không?”

Phải uống rượu sao, nội dung thỏa thuận trước kia, cô không nhắc đến vấn đề này, Tống Triều Dương bất giác nhìn Trần Tú Như một cái, định dò hỏi thử, nhưng cảm thấy vùng eo của mình bị Trần Tú Như vặn vẹo một cái, lập tức thông suốt gật đầu.

“Có thể uống một chút, nhưng không thể uống nhiều.” Động tác chuẩn bị quay đầu nhìn Trần Tú Như của Tống Triều Dương lọt vào con mắt của Trần Kiến Quốc một cách rõ ràng, ông cười ha hả một tiếng, đứng phắt dậy, vỗ một phát lên vai của Tống Triều Dương.

“Đàn ông mà, phải có chút khí khái của người đàn ông chứ, không thể chuyện gì cũng nghe theo lời phụ nữ, hút thuốc uống rượu, cũng chẳng thể xem là chuyện gì sai trái đâu.”

Mẹ của Trần Tú Như lúc này vừa vặn bưng món ăn từ bếp ra, nghe lời nói như thế của Trần Kiến Quốc, lập tức có chút không hài lòng.

“Có ai dạy con rể như ông không?” Hai chữ con rể cũng thốt ra rồi, Tống Triều Dương không kiềm chế được khóe miệng co giật. Hôm nay chỉ là buổi gặp mặt đầu tiên, đã xem mình là con rể, hai vợ chồng này đối với hôn nhân đại sự của Trần Tú Như sốt ruột đến vậy sao, bữa cơm này chủ khách ai nấy đều vui vẻ!

Hai người Tống Triều Dương và Trần Kiến Quốc mời rượu lẫn nhau, một bình rượu được hai người nốc cạn. Dù sao thì tuổi tác của Trần Kiến Quốc đã lớn, sức khỏe không tốt bằng người trẻ tuổi, tuy uống rất vui vẻ, nhưng nửa cân rượu trắng vào bụng đã say bảy tám phần, cuối cùng vẫn là Tống Triều Dương đỡ ông vào phòng ngủ.

Bình thường ông nội vốn thích uống rượu, vả lại bất kể là Mèo Rừng, Đỗ Tu Hải, Hồ Ly hay Thú Y, đều học theo thói quen của ông. Khi có việc hoặc rãnh rỗi đều tu vài ngụm rượu xái, từ nhỏ đến lớn Tống Triều Dương cũng được rèn luyện như thế.

Tuy chưa đến nỗi ngàn ly không say, nhưng uống một hai cân cũng chẳng thành vấn đề. Nửa cân rượu trắng vào bụng, Tống Triều Dương cảm thấy mình chẳng khác gì chưa uống.

Trần Tú Như tỉ mỉ quan sát đôi mắt của Tống Triều Dương, trông thấy ánh mắt cậu vẫn tỉnh táo, mới yên tâm đôi phần.

Sau khi dọn dẹp xong phòng bếp và phòng ăn, mẹ của Trần Tú Như đến phòng ngủ lấy một bộ đồ ngủ đưa cho Trần Tú Như bảo rằng: “Con gái à, con cũng thật không biết chăm sóc cho người khác. Mẹ thấy Tiểu Tống không mang theo quần áo, đây là đồ ngủ của ba con. Con mang cho Tiểu Tống thay đi. Ba mẹ đi ngủ trước đây. Tụi con đi đường cả ngày cũng nghỉ ngơi sớm nhé.”

Đón lấy bộ đồ ngủ bằng phản xạ tự nhiên, thấy mẹ về phòng đóng cửa, Trần Tú Như có chút xoắn xuýt, bởi vì cô vừa nghĩ đến một vấn đề vô cùng nghiêm trọng. Tối nay cô và Tống Triều Dương phải ngủ nghỉ ra sao?

Tuy phòng ốc rộng rãi, nhưng kết cấu chỉ có ba phòng một sảnh. Ba căn phòng ngủ bố mẹ ở một phòng, em gái Trần Tú Nhiên ở một phòng, còn lại là căn phòng trước đây cô ở.

Nếu để Tống Triều Dương ngủ ghế sô pha trong phòng khách thì nên giải thích ra sao với mẹ đây? Vừa nãy lúc Tống Triều Dương cùng bố uống rượu trên bàn ăn, mẹ đã kéo cô đến phòng bếp, hỏi nhỏ cô một phen: mối quen hệ với Tống Triều Dương rốt cuộc phát triển đến bước nào rồi?

Vì muốn để mẹ yên tâm, Trần Tú Như cố tình bộc lộ dáng vẻ mắc cỡ. Mẹ cười mắng yêu cô một câu nha đầu thúi, bèn không hỏi tiếp nữa.

Ba mẹ chẳng phải người cổ hủ, đối với hành vi sống chung trước hôn nhân cũng không đặc biệt phản đối cho lắm, huống chi trong mắt của họ, Trần Tú Nhiên là một cô gái già sắp đến ngưỡng 30 tuổi rồi, lỡ như không gả đi được, nói không chừng thật sự tự bóp nát cơ hội đó.

Nếu cô sắp xếp Tống Triều Dương ở phòng của cô, cô đến phòng của Trần Tú Nhiên, vẫn phiền phức như nhau. Chỉ cần phát hiện mình và Tống Triều Dương chia nhau ra ngủ, ba mẹ sẽ nhìn ra vấn đề.

Trần Tú Như ngẩn ra một hồi, sau đó quay đầu nhìn Tống Triều Dương, phát hiện thằng nhóc này bình chân như vại, ngồi trên ghế sô pha, khóe miệng vẫn nở nụ cười nhẹ nhàng, nhưng Trần Tú Như thấy, đây là sự mỉa mai rõ rệt của Tống Triều Dương.

“Đứng dậy đi tắm!” Trần Tú Như cực kỳ buồn bực ném bộ đồ ngủ cho Tống Triều Dương, sau đó quay đầu bỏ đi.

Tống Triều Dương đứng phắt dậy, đuổi theo hỏi nhỏ: “Vậy rốt cuộc tối nay em ngủ ở đâu?”

“Còn ngủ đâu được nữa? Ngủ phòng của tôi!” Trần Tú Như dõng dạc nói.

Cái gì? Hôm qua đâu có nhắc đến những chuyện này.

Tống Triều Dương tỏ vẻ khó xử, Trần Tú Như càng bực bội thêm, tên khốn này dám cả gan tỏ bộ dạng như thế.

Chẳng lẽ để cậu ta ngủ cùng phòng với mình, sẽ khiến cậu ta chịu thiệt thòi lớn hay sao.

“Sao? Cậu có ý kiến à?” Trần Tú Như trợn to đôi mắt, sắc mặt cau có nhìn Tống Triều Dương.

“Không ý kiến, không ý kiến.” Tống Triều Dương cười khan hai tiếng xua tay đáp.

“Còn nói nhảm gì nữa, mau đi tắm.” Trần Tú Như liếc Tống Triều Dương, sau đó tự mình đi vào phòng ngủ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play