Bên cạnh là một người phụ nữ chừng ngoài bốn mươi tuổi, mặc trang phục thể thao.
Trước mặt là hai người đàn ông cao lớn, giống như học sinh tiểu học nhìn thấy thầy giáo, cúi đầu không nói gì.
Tiếng chuông điện thoại vui tai vang lên, Trần Hữu Dung cầm điện thoại lên, vệ sỹ của Trần An Nguyệt gửi tới một clip.
Trần Hữu Dung nhấn mở clip, chính là hình ảnh Trần An Nguyệt bị kẻ cướp tấn công, sau đó được Tống Triều Dương cứu. Bên cạnh thi thoảng lại vọng tới tiếng reo hò khen ngợi, chắc là du khách xem đứng xem xung quanh quay lại. Trần An Nguyệt được quay rất rõ, nhưng Tống Triều Dương quay lưng lại với điện thoại, chỉ có thể đoán định đó là một người trẻ tuổi vóc dáng cao ráo, ăn mặc tử tế, nhìn không rõ tướng mạo.
“Bốp!” một tiếng, điện thoại bị Trần Hữu Dung đập thẳng xuống tay vịn sô pha bằng gỗ, màn hình nứt ra như màng nhện.
Âm thanh giống như tiếng sấm giữa trời xanh, hai vệ sỹ trước mặt sợ hãi run rẩy.
Trên mặt Trần Hữu Dung lộ ra thần sắc lo lắng, mặc dù biết rằng cuối cùng Trần An Nguyệt không hề bị thương nhưng cứ nghĩ tới cảnh lưỡi dao găm kia đâm về phía con gái bảo bối của mình, bà lại cảm thấy sợ hãi.
“Mong phu nhân yên tâm, xem ra tiểu thư đã được cứu rồi, không có việc gì nghiêm trọng cả. Việc cần kíp lúc này là tìm được tiểu thư!” Người phụ nữ mặc trang phục thể thao cũng xem clip, trong lòng thầm thở phào một tiếng.
Trần Hữu Dung cũng biết, thực ra không thể trách vệ sỹ được. Bà đã hiểu rõ cả quá trình từ đầu tới cuối. Trần An Nguyệt nói rằng muốn đi dạo phố, vệ sỹ và Tô Thanh đã lên xe dừng ở sân sau khách sạn, Trần An Nguyệt lại nói muốn vào nhà vệ sinh, sau đó liền chui vào đại sảnh của khách sạn, chạy trốn từ cửa trước. Trước đó căn bản không hề để lộ dấu tích của việc muốn bỏ nhà ra đi.
Lại một hồi chuông nữa vang lên, người phụ nữ mặc trang phục thể thao nghe điện, vâng một tiếng, sau đó đưa điện thoại tới tay Trần Hữu Dung.
“Là Tô Thanh!” Người phụ nữ mặc trang phục thể thao nói.
Trần Hữu Dung nghe điện thoại, bên trong vọng ra tiếng Tô Thanh: “Có du khách nhìn thấy tiểu thư và anh chàng cứu tiểu thư ngồi taxi rời đi, tôi đã định vị vị trí của tiểu thư rồi, hiện đang đuổi theo!”
“Gửi vị trí qua đây!” Trần Hữu Dung mặt không cảm xúc nói, sau đó cúp điện thoại.
Lại dặn dò người phụ nữ mặc trang phục thể thao: “Thông báo cho Cục Công an ở đó, tìm tung tích mấy tên cướp kia!”
“Vâng!” Người phụ nữ mặc trang phục thể thao cúi đầu đáp một tiếng.
Trần Hữu Dung sau khi dừng lại một lát lại nói: “Đóng băng toàn bộ thẻ ngân hàng của An Nguyệt!”
“Con có giỏi thì hãy bay đi cho mẹ xem!” Trần Hữu Dung dịu dàng cười một tiếng.
Người phụ nữ mặc trang phục thể thao đáp một tiếng sau đó cùng Trần Hữu Dung ra khỏi phòng, hai nam vệ sỹ đi sau lưng.
“Bộp bộp bộp…” Trên con phố đi bộ gần bến xe, cột ATM bị vỗ rung lên, kèm theo đó là tiếng quát tháo giận dữ của Trần An Nguyệt: “Thứ vớ vẩn gì thế này, rõ ràng thẻ nào cũng có tiền, tại sao tất cả đều báo số dư không đủ?”
Tống Triều Dương khoanh tay nghiêng người dựa vào cửa cột ATM, trên mặt nở nụ cười ranh mãnh: “Ngớ người ra rồi phải không, đương nhiên là thẻ bị đóng băng rồi! Đã nói rồi mà, cô sẽ nhanh chóng biến thành kẻ nhẵn túi thôi!”
Trần An Nguyệt lập tức nổi giận, cầm lấy ví tiền đập về phía Tống Triều Dương.
Tống Triều Dương nhẹ nhàng bắt lấy ví tiền, cầm trong tay lắc qua lắc lại: “Đừng ném nữa, dù sao cũng là LV, nói không chừng vẫn còn có thể đổi được chút tiền!”
Nói xong liền kéo mở ví, bên trong tổng cộng hai ba trăm tệ, Tống Triều Dương cười ranh mãnh: “Có chút tiền này thôi, bây giờ cô còn nghèo hơn cả tôi!”
“A…” Trần An Nguyệt mặt đỏ bừng thét lên, gầm gào nhào về phía Tống Triều Dương.
Từ nhỏ tới lớn, cô chưa từng gặp người nào đáng ghét như Tống Triều Dương, nguyện vọng lớn nhất của Trần An Nguyệt lúc này chính là cắn được một miếng thịt trên người Tống Triều Dương, mặc dù cô biết đó chỉ là ảo tưởng.
Tống Triều Dương nắm lấy hai tay Trần An Nguyệt, né tránh cú đá dưới chân, cười ranh mãnh nói: “Biết rõ rằng cô bỏ nhà ra đi, sao có thể cung cấp nhiều tiền cho cô bỏ trốn vậy chứ? Người nhà cô đâu có ngốc, cũng biết lập tức đóng băng tài khoản ngân hàng. Nhưng cô thì lại không nghĩ tới, vẫn còn ở đây ra vẻ lắm tiền! Đúng là thật đáng yêu, trái đất nguy hiểm lắm, cô hãy mau mau về lại sao hỏa đi!”
“Anh đi chết đi!” Trần An Nguyệt gầm lên một tiếng, hất hai tay Tống Triều Dương ra, quay đầu bỏ đi.
“Chút tiền này muốn đi tới tỉnh Tây Bắc cũng không đi được, hay là tôi đưa cô về lại khách sạn nhé! Miễn phí!”
Trần An Nguyệt chỉ biết cúi đầu đi về phía bến xe.
“Người ngây thơ ngốc nghếch như cô chính là những kẻ yếu đuối điển hình! Lại còn dám bỏ nhà ra đi! Không sợ lại gặp phải kẻ cướp sao!” Tống Triều Dương đi sau lưng, tiếp tục chọc ghẹo.
Đi một hồi, Trần An Nguyệt dừng bước, đứng yên tại chỗ.
“Nghĩ thông suốt rồi?” Tống Triều Dương đứng bên cạnh Trần An Nguyệt, cười ranh mãnh nói.
Trần An Nguyện run rẩy giơ ngón tay lên, lắp bắp nói: “Kẻ… kẻ cướp…”
Tống Triều Dương nhìn theo ánh mắt của Trần An Nguyệt, trên phố đi bộ có một khu chợ, toàn bộ đều là sạp hàng nhỏ, bán trái cây, đồ ăn vặt, chen chúc. Nhưng kì lạ là có năm sáu chiếc xe ba gác chạy bằng điện dừng ở giữa, sạp hàng hai bên đều cách rất xa, giống như mấy chiếc xe ba giác này là mãnh thú hồng thủy.
Trên mỗi chiếc xe đều có đặt một chiếc tủ kính trong suốt, bên trong có các món đồ lấp lánh màu xanh lục và có chút phản quang.
Trên phố đi bộ người qua người lại, người đông đúc hơn cả trên phố lớn. Những sạp hàng khác đều buôn bán rất đắt khách, nhưng mấy sạp hàng này thì không có khách hàng nào. Mấy người Tây Cương ăn vận trang phục dân tộc đứng cạnh nhau, lớn tiếng rao bán. Không rao còn tốt, vừa rao lên người qua lại đều tránh xa.
Đây chính sạp bán bánh cắt mà người ta thường nhắc tới đó sao, một trong số mấy tên trộm gặp lúc trước cũng ở trong số đó, chính là kẻ đánh lén Tống Triều Dương không thành công, bị Tống Triều Dương đá bay đi. Lúc này hắn đang tức giận đùng đùng nói gì đó với đồng bọn.
Hai người cách vị trí tên cướp tối đa không quá mười mét.
“Đồ mỏ quạ!” Khi rời khỏi khách sạn, Trần An Nguyệt còn nói sợ sẽ gặp phải cướp, mình còn không mấy để tâm, nhưng không ngờ lại gặp phải thật.
“Chúng… chúng ta đi thôi…” Trần An Nguyệt nắm chặt lấy tay Tống Triều Dương, lo lắng nói.
“Ừ!” Tống Triều Dương gật đầu.
Thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện. Thân phận hiện giờ của cậu có chút nhạy cảm, bại lộ một chút thôi là sẽ bị bắt về, thực sự không phải lúc cáu giận.
“@*¥%@@*¥@*¥%...”
Họ vừa mới quay người liền nghe thấy tiếng quát tháo ở bên cạnh, đó là tiếng Tây Cương.
Tống Triều Dương nghiêng đầu nhìn, tên cướp bị anh đá vào háng đang ở bên cạnh chỉ vào mình và Trần An Nguyệt ba la bô lô nói.
Năm sáu người bán bánh cắt rút dao từ eo ra xông lên.
Xong rồi, không chạy được rồi! Tống Triều Dương thầm thở dài một tiếng, nếu như không có Trần An Nguyệt, đám người râu xồm này cho dù có tiêm thuốc kích thích cũng không thể nào đuổi kịp cậu được.
Trong tiềm thức của cậu, căn bản không nảy sinh ý định bỏ lại Trần An Nguyệt một mình chạy trốn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT