Đúng là như vậy. Trước đây ông luôn cho rằng Kim Bằng có nội ứng trong nội bộ, quốc gia có nội gián, nhưng khi cấp bậc của ông ngày một cao, quyền lực ngày một lớn, tầng bậc nội gián hình như cũng ngày một cao. Kế hoạch mỗi lần nhằm vào Kim Bằng hình như đều có sức mạnh ngầm ngăn cản. Vì thế tới sau này, chỉ cần là hành động dính dáng tới Kim Bằng, ông đều vô cùng thận trọng, trước khi hành động đều cố gắng ngăn cản tiết lộ. Nhưng kết quả lần nào cũng không có gì khác biệt: Kết thúc bằng thất bại.
“Bất luận là quân đội hay là đơn vị tình báo khác, chỉ cần là manh mối có liên quan tới Kim Bằng, vẫn chưa điều tra liền bị cắt đứt… Anh cũng không nghĩ thử, trong cơ quan vũ lực mạnh nhất, thần bí nhất đất nước, có ai có thể luôn luôn một tay che trời… huống hồ, anh đã cầm quyền cơ quan này nhiều năm như vậy, lẽ nào không hề có chút nghi ngờ gì sao?”
Đúng vậy, chỉ có Kim Bằng là nhân viên nội bộ mới có thể giải thích được.
“Vì nói với anh sẽ khiến anh ta gặp rủi ro bị bại lộ! Khiến anh dốc sức đi điều tra, người nhằm vào anh ta mới tin rằng, anh ta không phải người của mình!”
Câu này có vấn đề, Lý Tứ Hải nhạy cảm nghe ra được.
“Ai đang nhằm vào anh ta?”
“Anh trai của anh và còn cả Hướng Đông Nam!”
“Tại sao?” Nghe thấy hai cái tên này, nhịp thở của Lý Tứ Hải rõ ràng đã trở nên nặng nề hơn hẳn.
“Vậy tại sao anh cứ bám riết lấy Kim Bằng không buông tha?” Phương Thủ Vân hỏi ngược lại.
Lý Tứ Hải nhìn chằm chặp vào mắt Phương Thủ Vân, một hồi lâu sau mới nói: “Trước đây tôi vẫn luôn nghi ngờ, cái chết của Ngũ Hồ là do Kim Bằng gây ra…”
Lý Ngũ Hồ, em trai út của Lý Tam Giang và Lý Tứ Hải.
Chết năm 1999 trong vụ nổ sứ quán Trung Quốc tại Nam Tư.
“Tình báo tôi nhận được là Kim Bằng sẽ tiết lộ thông tin tài liệu bí mật ở trong đại sứ quán cho người Mỹ, vì thế mới có việc xảy ra sau đó…”
Phương Thủ Vân thở dài một hơi nói: “Đúng là có nhân viên nội bộ tiết lộ tình báo cho phía Mỹ, nhưng không phải Kim Bằng!”
“Khi đó, đối tượng mà em trai anh phụ trách bảo vệ thực ra chính là Kim Bằng, cũng may có Lý Ngũ Hồ cứu Kim Bằng, Kim Bằng mới có thể sống sót, tình báo mới có thể được truyền về an toàn…”
“Ngũ Hồ nhà tôi cứu anh ta?”
“Đúng!” Phương Thủ Vân gật đầu, “Khi đó ngoài tên lửa ra, CIA còn cử một tiểu đội đặc chiến, kết quả là gặp phải tiểu đội bảo vệ do Lý Ngũ Hồ dẫn đầu… Em trai của anh vì muốn cảnh báo nên đã bắn pháo sáng…”
“Nội gián là ai?” Trong mắt Lý Tứ Hải lập tức ánh lên hai luồng ánh sáng.
“Là Hướng Đông Nam, còn có cả anh trai của anh nữa!”
“Không thể nào, tuyệt đối không thể nào!” Lý Tứ Hải lập tức đập mạnh tay xuống bàn, âm thanh rầm rầm.
“Cho dù Lý Tam Giang có vô tình thế nào đi nữa thì cũng không thể nào giết em trai út được!”
“Khi đó anh ta sao có thể biết được rằng Lý Ngũ Hồ cũng có mặt trong sứ quán Trung Quốc tại Nam Tư?” Phương Thủ Vân hỏi lại một câu.
Lý Tứ Hải liền sững người.
Đúng vậy, mình cũng là biết được sau khi tin em trai qua đời truyền về, nhân viên tình báo quốc gia cử tới Nam Tư để nhận tình báo bí mật, do tiểu đội hành động đặc biệt của Bộ Hai quân đội cử đi bảo vệ. Đội trưởng chính là Lý Ngũ Hồ.
Khi đó ông là trợ lý Bộ trưởng, vì cấp bậc liên quan rất cao, những tình báo này về sau ông cũng mới biết. Và khi đó Lý Tam Giang chỉ là một sở phó càng không thể nào biết được.
“Không đúng!” Lý Tứ Hải đứng phắt dậy, lắc đầu nói: “Hướng Đông Nam khi đó vẫn ở tại Bộ Hai quân đội, anh tôi chỉ là Sở trưởng vụ Nam Mỹ… Hai người đó sao có thể cấu kết với nhau được?”
“Sự việc trùng hợp vậy đó!” Phương Thủ Vân gật đầu, “CIA nhận được tình báo chúng ta giữ lại thi thể hài cốt của họ, cũng biết rằng chúng ta sẽ vận chuyển về nước nhưng không biết sẽ thông qua cơ quan an ninh hay là quân đội, vì thế mới đồng loạt tiến hành… Họ mua chuộc rất nhiều người, nhưng tác dụng phát huy không lớn, trong đó quan trọng nhất chính là Hướng Đông Nam và Lý Tam Giang.
“Anh trai anh sau này tại sao lại có thành tích chói lóa tới vậy, cả Hướng Đông Nam cũng thế. Nguyên nhân chính là do CIA đứng sau thao túng, muốn để họ nhanh chóng nắm giữ chức vụ cao cấp, thuận tiện nắm bắt thêm nhiều tình báo có lợi cho họ…”
Sau khi Phương Thủ Vân nói xong, lại lấy ra rất nhiều tài liệu. Trong đó có ghi chép về tài khoản bí mật của CIA chuyển tiền cho Lý Tam Giang và Hướng Đông Nam, cũng có thông qua con đường bí mật, nội dung liên hệ với Lý Tam Giang và Hướng Đông Nam.
Nhìn những bằng chứng thép này, Lý Tứ Hải ngây người sững sờ.
Cho dù có bất hòa thế nào đi nữa thì cũng là anh em ruột, ông căn bản không dám tin Lý Tam Giang lại tận tay hại chết em trai mình.
“Đúng là một đám súc sinh!” Lý Tứ Hải mắt ngấn lệ.
“Người đã bị bắt rồi, họ đương nhiên sẽ bị trừng phạt thích đáng. Nói ra, việc này kéo dài lâu như vậy mới giải quyết cũng là trách nhiệm của tôi!” Phương Thủ Vân tự trách mình nói một câu.
“Năm xưa, chúng tôi vốn định bí mật vận chuyển hài cốt về, vì thế mới phái Kim Bằng đi. Khi đó danh tiếng của anh ta chưa nổi như bây giờ. Nhưng không ngờ nhân viên nội bộ tiết lộ bí mật… Cũng may những dữ liệu quan trọng không bị mất. Sau khi lấy được dữ liệu, chuyên gia của sở khoa học kỹ thuật phấn khích suốt mấy ngày không ngủ, cho rằng chí ít tiết kiệm được thời gian mười năm… Sau khi vụ việc xảy ra, Kim Bằng vẫn không từ bỏ việc điều tra nội gián, không ngờ thực sự đã bị anh ta điều tra ra được…”
“Mười năm trước, anh ta nghi ngờ Lý Tam Giang và Hướng Đông Nam nhưng không có bằng chứng. Khi đó tôi và Cục trưởng Ngô cũng tương kế tựu kế, lợi dụng cơ hội, điều chuyển Hướng Đông Nam tới cơ quan an ninh, và không ngừng thăng chức cho hai người này…”
Phương Thủ Vân chậm rãi giải thích.
“Các anh làm vậy khác nào nuôi hổ gây họa!” Lý Tứ Hải nghiến răng mắng.
“Chỉ là tương kế tựu kế thôi!” Phương Thủ Vân lắc đầu, nhìn Lý Tứ Hải nói: “Anh đừng kích động quá, bây giờ tôi còn có việc muốn nói với anh!”
“Còn việc gì nữa sao?” Lý Tứ Hải trừng mắt hỏi Phương Thủ Vân, ông đang trách Phương Thủ Vân giấu mình gần hai mươi năm.
“Em trai anh có một đứa con trai vẫn còn sống!” Phương Thủ Vân nói một tin tức giật gân.
“Nói linh tinh gì vậy?” Lý Tứ Hải quát lớn.
Lý Ngũ Hồ nhỏ hơn Lý Tứ Hải sáu tuổi, khi qua đời mới hai mươi bảy. Khi đó còn chưa kết hôn, lấy đâu ra con trai?
“Anh đừng cáu, đây là việc tốt, anh không định nghe sao?” Phương Thủ Vân không hề tức giận.
“Được, anh mà không nói rõ ràng được, tôi sẽ khiến anh không thể bước ra khỏi cánh cửa này!” Lý Tứ Hải bán tín bán nghi nói.
Phương Thủ Vân lại lấy ra một tấm hình, trên hình là một cô gái có gương mặt thanh thoát. Lý Tứ Hải vừa nhìn lập tức cảm thấy rất quen, sau khi ngẫm nghĩ kĩ lại liền nhớ ra. Trước khi Lý Ngũ Hồ xảy ra chuyện có cho ông xem hình của cô gái này, nói rằng đó là đối tượng hẹn hò của mình, hình như là y tá ở bệnh viện.
Năm xưa ba mẹ mất sớm, Lý Tứ Hải và Lý Tam Giang có nhắc tới một lần, hai anh em còn thương lượng lo liệu cho Lý Ngũ Hồ, không ngờ không bao lâu sau thì Lý Ngũ Hồ xảy ra chuyện, sự việc cũng vì thế mà thôi.
“Anh nói là cô gái này?” Lý Tứ Hải hít một hơi khí lạnh.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT